Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1713: Cô không hiểu được giá trị của nó (2)

Một cái đồng hồ thoáng cái đã bị đẩy lên tới năm trăm nghìn đôla, thật ra điều này đã vượt quá dự định của bà lão và cô cháu gái.

Đây cũng không phải là đồng hồ nổi tiếng gì, bỏ nhiều tiền như vậy mua về, cầm cho người khác nhìn không chừng còn bị chê cười. Có tiền cũng không phải tiêu như thế.

Lẽ nào thằng nhóc Trung Quốc vẫn nói giá thấp, bà lại muốn một đường tăng giá muốn chọc thủng trời à?

Nếu như thằng nhóc này cố ý giở trò, mình kêu giá đến cuối cùng nó không tranh, khiến mình như kẻ coi tiền như rác, chẳng phải sẽ buồn bực sao?

Cho nên, bà lão Donna Trần dừng lại đúng lúc, tránh cho mình rơi vào “cái bẫy” của người trẻ tuổi kia.

- Đúng vậy, anh có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để tranh với bà nội tôi rồi hãy nói!

Người đẹp con lai Mạt Lỵ cũng "bừng tỉnh hiểu ra", hừ lạnh nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, cúi người cẩn thận quan sát cái đồng hồ kia.

Bên cạnh, Sebastian chủ cửa hàng đồng hồ nghe thấy đồ của mình bị hét với giá tiền này cũng không có phản ứng quá lớn. Khi ông bán đồ, giá thấp là mấy trăm đô la, cao nhất cũng có thể lên tới mấy triệu đô la, tất nhiên sẽ không kích động chỉ vì năm trăm nghìn đô la.

Khách tới bất kể là dân thành thị nhỏ hay gia đình giàu có, gia tộc lớn, hoàng thân, ông đều đối xử như nhau.

Giá cả thế nào bán đi cũng là tâm huyết của mình, đây là thái độ cả người thợ đối với tác phẩm của mình.

- Thế nào, không nói được lời nào sao, cậu căn bản không đào ra nổi số tiền này đúng không!

Bà lão Donna Trần cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt xem thường.

Lời này, không ngờ lại sử dụng tiếng Trung.

Người đẹp con lai Mạt Lỵ ngược lại nghe hiểu, ở bên cạnh đắc ý.

Ông chủ cửa hàng Sebastian nhìn Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt màu xanh lam quan sát người trẻ tuổi này.

Ông sống lâu như vậy, gặp qua nhiều người có thân phận lớn, ông liếc mắt là có thể đoán được.

Cho dù người trẻ tuổi này cố ý thu lại khí thế, ông vẫn có thể nhận thấy được người này không phải là người tầm thường.

Ông chủ cửa hàng muốn xem Bạch Tiểu Thăng đối mặt với tình hình này như thế nào.

- Thưa bà, bà có hiểu về cái đồng hồ này không?

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói.

Bà lão Donna Trần nhất thời ngây người, sau đó chợt cười lạnh nói:

- Tôi cần phải hiểu nó sao? Thứ này chính là một đồ vật để xem giờ, trang trí mà thôi, tôi có thể xài nhiều tiền như vậy mua nó, chính là chứng minh giá trị của nó!

Lời này, làm cho ông chủ cửa hàng Sebastian âm thầm nhíu mày, đôi mắt mơ hồ có phần không vui.

- Thưa bà, bà đi mua đồng hồ đeo tay thương hiệu đắt tiền, quả thật chỉ cần trả tiền là được. Mấy thứ kia nạm vàng đính kim cương, tiền có thể chứng minh giá trị của chúng, những sản phẩm do máy móc làm ra cũng không có giá trị gì cần người khác thưởng thức.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói:

- Nhưng ở đây, so sánh giá trị của một thứ không chỉ là tiền, còn cần duyên phận, cần bà phải hiểu nó.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này khiến Donna Trần và Mạt Lỵ xem thường, lại làm cho mắt ông chủ cửa hàng Sebastian hơi sáng lên.

Ngay sau đó ông chủ cửa hàng che giấu tâm trạng, cười hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu trẻ tuổi, vậy cậu hiểu về cái đồng hồ này sao?

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn ông chủ cửa hàng cười, liếc nhìn Donna Trần và Mạt Lỵ lại nói:

- Cái đồng hồ này vốn là một cái đồng hồ cơ mười lăm kim, tất cả đều được chế tạo thủ công, sản xuất ở Trung Quốc năm 1955, có người nói nó là nhóm đồng hồ đầu tiên, là do bốn người thợ già tốn bốn tháng, làm ra từng cái một. Cho dù không biết cái đồng hồ này là cái thứ mấy, nhưng mức độ hoàn mỹ của nó cũng có thể nói là vô cùng cao. Chỉ riêng giá trị đồng hồ ban đầu của nó, những thứ sản phẩm đắt tiền kia đã không thể so sánh được rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ kia nói:

- Khi chủ cửa hàng cải tạo nó đặc biệt có tâm, không phá hỏng chữ Hán và ngôi sao trên đó, thận trọng dung hợp với ý tưởng sáng kiến của mình, theo tôi thấy, phần giữ lại và sáng tạo đều đạt tới một sự cân đối cực hạn, còn giống như là một loại cân bằng âm dương!

Trên mặt ông chủ cửa hàng Sebastian nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không thể tin được.

Bên kia, bà lão Donna Trần nghe được liền bĩu môi, giống như chẳng hứng thú gì với bình luận của Bạch Tiểu Thăng lần này, còn lười biếng nói:

- Thằng nhóc, rốt cuộc cậu có tiền hay không, chỉ ở đây nói linh tinh, phát ngôn bừa bãi!

- Đúng vậy, anh ba hoa chích chòe như vậy thì có tác dụng gì, anh thưởng thức giá trị của nó, vậy anh trả nổi tiền mua nó sao?

Người đẹp con lai Mạt Lỵ cười nhạo nói.

Lâm Vi Vi nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ này với vẻ chán ghét.

Trong ánh mắt Lôi Nghênh cũng không thích bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn hai bà cháu Donna Trần, buồn cười lắc đầu, hình như mình đàn gảy tai trâu.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay về phía Lâm Vi Vi, Lâm Vi Vi hiểu ý lấy ra tập séc và bút đưa tới.

Bạch Tiểu Thăng mở một tờ séc và viết một hồi và xé ra đưa cho ông chủ cửa hàng, nhã nhặn nói:

- Thưa ông, đây là một triệu đô la. Tôi muốn cái đồng hồ này!

Bạch Tiểu Thăng vừa làm như vậy đã khiến cho bà lão Donna Trần và cô cháu gái Mạt Lỵ sửng sốt.

Một triệu đô la?

Vẻ mặt hai người thoáng biến đổi, có phần không thể tin được.

- Thật không vậy?

Donna Trần chỉ vào ông chủ cửa hàng Sebastian kêu lên:

- Ông phải nhìn cho rõ ràng xem rốt cuộc có phải thật hay không! Người Trung Quốc rất giỏi làm giả!

Ông chủ cửa hàng Sebastian nhận lấy tấm séc kia của Bạch Tiểu Thăng, không thèm liếc nhìn đã làm ra một hành động không ai ngờ tới. Ông trực tiếp xé tấm séc này, sau đó lại gấp lại xé cho đến khi nó trở thành từng mảnh nhỏ.

Hành động này cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng thấy bất ngờ.

Bà lão Donna Trần thấy vậy thì cất tiếng cười to, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nhìn thấy chưa, người ta căn bản cũng không tin cậu!

Người đẹp con lai cũng liên tục cười nhạo, giống như Bạch Tiểu Thăng bị sỉ nhục.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn ông chủ cửa hàng.

- Tha thứ cho tôi có hành động bất lịch sự như vậy, thưa ngài.

Ông chủ cửa hàng Sebastian bỏ mảnh giấy vụn vào trong túi mình và thành khẩn nói với Bạch Tiểu Thăng.

Đây là đang xin lỗi sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn đối phương, chờ ông nói tiếp.

Hai bà cháu Donna Trần không ngờ sẽ có cảnh tượng như vậy, vẻ tươi cười trên mặt chợt cứng đờ, chớp chớp mắt, hình như không hiểu ý của ông chủ cửa hàng.

Ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Mọi người thấy ông chủ cửa hàng mở tủ kính ra, cẩn thận lấy chiếc đồng hồ ra ngắm.

- Đây là cái đồng hồ do một người bạn Trung Quốc của tôi tặng tôi khi xưa, tôi vẫn rất quý trọng nó.

Ông chủ cửa hàng xúc động nhìn cái đồng hồ kia:

- Tôi từng đi lính, đã tham gia vào hoạt động bảo vệ hòa bình, tôi bị bắn, đáng lẽ phải bị thương nặng, nhưng nhờ nó đỡ cho, đồng thời cũng bị đạn bắn vào làm hỏng nó, bởi vậy tôi mới tiến hành cải tạo. Được cái, nó vẫn hoàn mỹ như vậy!

Ông chủ cửa hàng vuốt ve cái đồng hồ kia:

- Tôi vốn không định bán nó!

Sau đó, ông chủ cửa hàng đưa cái đồng hồ về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Nhưng cậu trai trẻ, cậu đến từ Trung Quốc, cậu hiểu nó nên nó hẳn phải thuộc về cậu!

Ông chủ cửa hàng Sebastian nhiệt tình nói:

- Tôi không bán, nhưng tôi có thể tặng cho cậu!

Không bán... Tặng...

Bà lão Donna Trần và cô cháu gái Mạt Lỵ đều giật mình nhìn ông chủ cửa hàng.

Ngay cả vàng thật bạc thật cũng không muốn, cho không à, vậy có phải là ngu ngốc không?

- Điều này...

Bạch Tiểu Thăng hơi do dự.

- Cầm đi! Tôi không có cơ hội đi Trung Quốc tìm người bạn kia, nhưng cậu có thể cầm nó về Trung Quốc!

Ông chủ cửa hàng Sebastian nói với Bạch Tiểu Thăng đầy tha thiết:

- Ngoại trừ tổ quốc, Trung Quốc là nước tôi thích nhất, nơi tôi kính phục nhất, nơi đó có rất nhiều người cũng làm cho tôi cảm thấy kính nể!

Nghe ông chủ cửa hàng nói như thế, Bạch Tiểu Thăng không từ chối nữa, dùng hai tay nhận lấy cái đồng hồ kia.

Ông chủ cửa hàng Sebastian thấy thế thì vui mừng, ngay sau đó nhìn về phía bà lão, vẻ mặt lại trở nên lãnh đạm:

- Về phần bà, bà đã không còn là người Trung Quốc, cũng có tình cảm với Trung Quốc, mà trung thành với quốc gia của bà bây giờ. Nhưng bà không có tư cách nói này nói nọ về Trung Quốc, không có tư cách chỉ trích người Trung Quốc!

Ông chủ cửa hàng nói rất mạnh mẽ, không ngờ lại đang giáo huấn người khác.

Bà lão Donna Trần trợn tròn mắt nhìn ông chủ cửa hàng với vẻ không tin nổi, rõ ràng không ngờ sẽ bị người khác dạy dỗ.

Bà ta cũng không có thói quen đi mắng chửi một quý ông nước ngoài.

- Đồ ở đây của tôi không có một cái nào thích hợp với bà, bây giờ mời ngài đi đi!

Ông chủ cửa hàng lạnh lùng ném cho bà lão một câu, lại gật đầu cùng Bạch Tiểu Thăng và xoay người đi về phía bàn công việc của mình.

Hình như đã ở bên này quá lâu, ông phải tiếp tục công việc.

Bước chân của ông chủ cửa hàng vững vàng, sống lưng thẳng khỏe khoắn.

Dù sao có vài người, bọn họ chẳng phân biệt màu da chẳng phân biệt chủng tộc, lại có điểm cùng làm người ta kính nể.

Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý tới hai bà cháu đang đứng ngây ra đó, cất đồng hồ và gọi hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh:

- Chúng ta đi thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận