Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 980: Thầy đưa cho em một cơ hội!



- Lâm Ngọc, thầy muốn em học được bài học thứ hai đó là 'Làm việc, không cần quan tâm đến hình thức'! Người thành đại sự thì không câu nệ Tiểu Tiết !

Trầm Bồi Sinh không hề vội "Ra đề mục", mà lại nhìn chằm chằm vào học sinh đắc ý nhất của mình nói,

- Em có biết được vấn đề lớn nhất trong cuộc đời con người là gì không!

Lâm Ngọc thoáng chần chờ, rồi gật gật đầu.

Lâm Ngọc nói,

- Ngài đã nói qua, có đôi khi em quá mức ngay thẳng cương chính, luôn cho rằng không phải đúng thì tức là sai, không phải đen tức trắng, mọi thứ nhất định phải có kết quả, lại không có phần của tình cảm trong đó.

- Còn có, em luôn muốn dùng hình thức công bằng để so tài với người khác .

Sắc mặt Lâm Ngọc có chút thẹn thùng.

Trầm Bồi Sinh gật đầu,

- Em nói rất chính xác, đây chính là nguyên tắc làm việc của em, cũng chính là lý do mà thầy nhìn trúng em.

- Nhưng mà!

Trầm Bồi Sinh thở dài một tiếng,

- Người quá cứng thì dễ gãy, người lương thiện thì dễ thất bại!

- Em được hỗ trợ tài nguyên mà người khác mơ ước cũng không được, nhưng cuối cùng làm việc vẫn bó tay bó chân vì một thứ gọi là công bằng.

- Thầy không nói em ngốc, thầy chỉ hỏi một câu, em làm việc như vậy không mệt mỏi sao.

- Mấy thứ này một mực đều kìm hãm suy nghĩ của em, thậm chí ảnh hưởng tới cách làm người, đối với phương pháp trải quyết của các trường hợp thì luôn quá chú trọng hình thức. Luôn muốn lấy chính xác phương thức để đạt chính xác kết quả, kỳ thực nhiều khi, thường thường kết quả mới là trọng yếu !

- Cách thức thành công, có quan trọng không ? Quan trọng là, sau khi thành công thì phải làm gì tiếp theo.

- Một năm này, em bởi vì khinh thường sử dụng thủ đoạn, gặp thất bại còn ít sao?

- Đây cũng là lý do mà em thua tên kia!

Trầm Bồi Sinh nói.

Hai chữ "Tên kia" này khiến cho đôi mắt Lâm Ngọc hơi co lại.

Lão sư đang nói đến Bạch Tiểu Thăng !

- Lão sư, trong một năm này là do ngài cố ý làm ra hả.

Lâm Ngọc nói,

- Để cho em sử dụng phương thức của mình mà bị dồn tới chân tường, khiến cho em biết, nếu như em một mực giữ nguyên như cũ, cuối cùng cái gì cũng làm không thành, thậm chí còn không như mong muốn !

Trầm Bồi Sinh cười không nói.

Xác thực, trong một năm này, hắn chính là muốn Lâm Ngọc bị dồn đến chân tường, một lần không được liền mười lần, mười lần không được liền hai mươi lần, hắn muốn để cho học sinh của mình học được một bài học xương máu, nhận ra được vấn đề của mình.

Trước mắt xem ra, Lâm Ngọc đã ngộ ra được điều gì đó..

- Hình thức không quan trọng !

Lâm Ngọc lặp lại câu nói này của Trầm Bồi Sinh, gật gật đầu,

- Em có được sự giúp đỡ của ngài, có được rất nhiều tài nguyên, nhưng cuối cùng lại không cần đến nó, muốn tự dựa vào bản thân để chứng minh mình.

- Nhưng mà, thắng vì dùng võ hoặc không dùng võ, thật sự có ý nghĩa sao !

- Chỉ cần kết quả cuối đạt được như ý muốn thì cần gì đến cách thức.

- Từ trước tới nay, tất cả đều là do em tự lừa mình dối người.

- Một năm sau em mới biết rõ, em đã từng rất cố chấp, thật là buồn cười cỡ nào!

Giọng nói của Lâm Ngọc trở nên kiên định.

Trầm Bồi Sinh cười.

Người học em này của mình cuối cùng cũng xem như đã ngộ ra rồi!

Có thể tiếp tục nói chuyện.

- Lâm Ngọc, công trạng của em trong mấy năm nay đã đầy đủ để đạt được tư cách dự bị cho chức đại sự vụ quan !

Trầm Bồi Sinh nghiêm túc nói,

- Nếu thầy an bài cho em một cơ hội, trợ giúp em đạt được đại sự vụ quan dự bị, em có bằng lòng hay không !

Nếu là một năm trước, Lâm Ngọc thật cảm thấy khó mà tiếp nhận được, nghĩ đến chính mình nỗ lực đạt được hết thảy.

Về sau có Bạch Tiểu Thăng người đối thủ này, hắn càng là cảm thấy, hẳn là dựa vào chính mình đến thắng được tất cả.

Thế nhưng sau một năm sau, đã trải qua rất nhiều giáo huấn tàn khốc, thần sắc Lâm Ngọc nghiêm nghị, chỉ có một câu ——

- Em nghe thầy an bài !

Không câu nệ tại lấy được hình thức, cầm tới kết quả, lại đến chứng minh chính mình.

Lâm Ngọc từ "Trước chứng minh, sau đó đạt được", biến thành "Lấy được trước, sau khi chứng minh" .

Trầm Bồi Sinh cười nhìn lấy Lâm Ngọc, giống như đang tường tận xem xét tác phẩm vừa ý nhất của chính mình, càng xem càng hài lòng.

- Lâm Ngọc, lần kiểm tra thứ hai này. Trò thông qua được !

Lâm Ngọc ánh mắt lặng xuống, mỉm cười nhìn về phía lão sư của mình,

- Thầy, vậy kế tiếp, thầy muốn em làm cái gì ? Thầy an bài cho em cơ hội dạng gì, để cho em có thể trùng kích danh ngạch đại sự vụ quan dự bị duy nhất trong vài năm một lần!

Trầm Bồi Sinh không vội trả lời, cười uống một ngụm trà rồi nói,

- Thành tích mấy năm qua của em đã tính gộp lại đến một trình độ nhất định, sự vụ quan của Bộ Sự Vụ sợ là ngoại trừ một người Bạch Tiểu Thăng thì không có ai bằng được! Bạch Tiểu Thăng xuất hiện là cơ duyên xảo hợp, do tổng giám đốc Hạ Hầu Khải Tổng cố tình làm, nhưng mà hắn có thể đuổi kịp thì đây cũng là số mệnh. Bạch Tiểu Thăng không phải đã phối hợp với Tổng giám đốc bên kia, kéo một vị phụ trách khu vực, một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, còn có mấy vị sự vụ quan xuống ngựa à.

- Vậy thì lần này, thầy để em một hơi cầm xuống một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực và một vị sự vụ quan !

- Lại thêm những cống hiến của quá trình em lịch luyện trong năm qua, đã đầy đủ ép Bạch Tiểu Thăng một đầu, trở thành nhân tuyển đại sự vụ quan dự bị duy nhất !

Đối với chuyện này, Trầm Bồi Sinh tính toán không sót, cực kỳ có lòng tin.

Lâm Ngọc sau khi rung động thì vô cùng kinh ngạc.

- Cầm xuống một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, một vị sự vụ quan? Là mất chức sao!

Lâm Ngọc nói,

- Thầy, chuyện này, có thể là…

- Yên tâm đi, hai người kia đã phạm nhiều tội! Chỉ là hiện tại thầy còn đang sưu tập đầy đủ chứng cứ để cầm xuống bọn hắn, nhưng cũng đã được bảy tám phần.

Trầm Bồi Sinh vô cùng tự tin cười nói,

- Không được mười ngày nửa tháng, tất cả mọi thứ đều đầy đủ, lúc đó em sẽ có thể hoàn thành bước sau cùng!

Hắn đã sớm biết rõ vấn đề của Triệu Bắc Thanh và Lục Tri Tâm, thậm chí vẫn một mực nuôi dưỡng hai cái "Trái cây" này, nhưng vì cái gì lại để cho Lâm Ngọc ngắt lấy vào lúc này!

- Mà đại sự vụ quan dự bị, cũng nên khởi động rồi!

Trầm Bồi Sinh nói.

Lâm Ngọc gật đầu.

Hắn vô cùng tín nhiệm lão sư của chính mình.

- Thế không biết hai người kia hiện tại đang ở tỉnh nào, hiện giờ em muốn chạy đến sao?

Lâm Ngọc hỏi.

Trầm Bồi Sinh cười lắc đầu,

- Bọn họ ở ngay dưới mí mắt của chúng ta.

- Lâm Hải!

Lâm Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Chuyện này nhất định không phải trùng hợp !

Lão sư nói không chừng đã sớm phát hiện ra vấn đề của bọn hắn, nhưng lại bất động, chính là vì để bọn hắn tự mua dây buộc mình.

Vì, lưu lại cho chính mình !

Trong lòng Lâm Ngọc có chút cảm động.

Lão sư vì mình, thật sự là tận hết sức lực !

Những tâm tình biến hóa dù là nhỏ nhất của Lâm Ngọc, đều bị Trầm Bồi Sinh thu hết vào mắt.

- Lâm Ngọc, người học sinh kiệt xuất nhất, em cuối cùng cũng đi đến bước này. Ta chờ em Khai Khiếu, đã lâu lắm rồi !

Trầm Bồi Sinh thầm nghĩ, sau đó trong lòng hắn lại hiện lên hình bóng một người —— Bạch Tiểu Thăng !

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đúng là một viên phúc tướng. Không có cậu kích thích thì Lâm Ngọc sẽ không kiên quyết tiếp nhận ma luyện như thế, đồng thời nhanh chóng thuế biến, nên tôi ngược lại thật sự phải cảm tạ cậu!

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh lóe sáng.

- Đợi thời cơ thích hợp, mình cũng phải tiếp xúc với tên Bạch Tiểu Thăng này một chút! Hắn so với Lâm Ngọc, cũng không thua kém bao nhiêu ! Đều là nhân tài trăm năm khó gặp!

- Nếu như Bạch Tiểu Thăng cũng chịu làm việc cho mình, vậy thì mình liền như hổ thêm cánh !

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc là nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi, hai người cùng đến là đủ để khuấy động toàn bộ Bộ Sự Vụ.

Thậm chí toàn bộ khu Đại Trung Hoa !

Tâm tình vẫn luôn bình tĩnh của Trầm Bồi Sinh, cũng không kìm được nổi lên một tia nóng rực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận