Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2249: Phu nhân Delia yêu cầu

Đêm đó, bữa tiệc kết thúc, sau khi tiễn vợ chồng đại tù trưởng Ogad, ba người Bạch Tiểu Thăng được Trần Phi Tù dẫn đường, đi thăm cung điện này một lượt.

Cung điện này đâu chỉ có thể hình dung với một chữ "lớn" chứ? Kiến trước trước sau quy mô phải bằng ba bốn pháo đài cổ kính cộng lại, có người nói nơi đây đã có mấy trăm năm lịch sử.

Nói là tham quan, cho dù chạy đến trên sân thượng nhìn ra xa cũng chỉ nhìn được một phần rất nhỏ.

Lâm Vi Vi cũng không khỏi than thở, cho dù ngày mai bọn họ vẫn ở lại đây không đi, sợ rằng cũng không thể nào tham quan hết được.

- Vậy các người ở lại đây thêm vài ngày, tôi có thể dẫn các người từ từ xem hết.

Trần Phi Tù lập tức nhiệt tình nói.

- Vậy thì sợ là không được đâu, đoàn thương nghiệp bên kia...

Lâm Vi Vi phản ứng đầu tiên, điều này là không thể được.

Cho dù chỗ của đại tù trưởng tối cao có hiếu khách, đoàn thương nghiệp bên kia vẫn còn rất nhiều công việc cần Bạch Tiểu Thăng quay về xử lý.

- Cũng được, cứ ở lại đây đi. Dù sao mấy ngày này cũng mệt mỏi, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút.

Bạch Tiểu Thăng vươn vai một cái, ngược lại rất tán thành lời đề nghị này của Trần Phi Tù.

Đáp án này vẫn nằm ngoài dự đoán của Trần Phi Tù và Lâm Vi Vi. Lôi Nghênh lại nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy ẩn ý.

- Vậy thì tôi rất hoan nghênh!

Sau một hồi ngây người, Trần Phi Tù rất vui mừng nói.

Chờ sau khi tham quan xong một góc cung điện thì cũng không còn sớm nữa. Trần Phi Tù lại dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng đi về phòng.

Đó là ba gian phòng sát nhau, bên trong được trang trí giống hệ nhau.

Bốn người tùy ý chọn một gian phòng đi vào, chỉ thấy gian phòng đã lớn còn rộng rãi, nhìn rất thoải mái, còn có cửa sổ lớn sát đất.

Đứng ở trên ban công hóng gió đêm, quan sát thành phố dưới chân núi thì đúng là thích thú khỏi phải nói nhiều.

- Được rồi, các người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại gặp.

Trần Phi Tù vừa cười vừa nói, chỉ vào một chỗ ở đầu giường:

- Nếu có nhu cầu gì thì trên tủ đầu giường có cái nút, các người cứ ấn vào đó sẽ có người qua, hai mươi bốn giờ đều được.

Ba người Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Trần Phi Tù sắp xếp cho bọn họ xong mới có thể rời đi.

- Các người cũng trở về sớm nghỉ ngơi đi.

Bạch Tiểu Thăng nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Hai người này thấy chỗ của Bạch Tiểu Thăng cũng không có việc gì cần làm nữa, tất nhiên nói chúc ngủ ngon rồi mỗi người đều quay về phòng của mình.

Chờ tới lúc chỉ còn lại có một mình, Bạch Tiểu Thăng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn Bất Dạ Thành dưới chân. Anh trầm ngâm một lát rồi cười, xoay người đi rửa mặt và nghỉ ngơi.

Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Trần Phi Tù tìm đến chỗ của ba người Bạch Tiểu Thăng và dẫn bọn họ đi ăn sáng.

Lúc ăn sáng, Asgar còn tới tiếp khách, sau đó lại dường như sợ ảnh hưởng tới sự thoải mái của đám người Bạch Tiểu Thăng nên liền tạm biệt rời đi.

Buổi sáng, mọi người đi thăm quan xung quanh cung điện, buổi trưa lại thưởng thức bữa tiệc phong phú do đầu bếp lớn trong cung điện nấu ra. Bữa tiệc chỉ có bốn người, cũng không có ai khác nên thật ra rất thoải mái.

Lâm Vi Vi cho rằng sau khi ăn trưa xong, Bạch Tiểu Thăng chắc sẽ tạm biệt, cô còn tiếc nuối vì chưa kịp đi thăm hậu hoa viên của cung điện, kết quả, Bạch Tiểu Thăng lại dường như hoàn toàn quên mất chuyện này, căn bản không hề nhắc tới chuyện rời đi.

Trần Phi Tù ngược lại rất cao hứng về điều này, tích cực sắp xếp “tiết mục” sau buổi trưa.

Chờ đến khoảng ba giờ chiều, phu nhân Delia lại sai người mời bọn họ qua, bảo là muốn mời bọn họ nếm thử rượu nho trong hầm rượu của cung điện.

Ba người Bạch Tiểu Thăng và Trần Phi Tù cùng đi qua.

Khi gặp mặt, phu nhân Delia chiêu đãi mọi người rất nhiệt tình.

Sau khi đã thưởng thức một tuần rượu, phu nhân Delia lại bảo Trần Phi Tù dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi xuống hầm rượu, nói là muốn chỉ rõ cho Bạch Tiểu Thăng những loại rượu này, mỗi loại chọn mấy chai, chờ sau này sẽ để cho đám người Bạch Tiểu Thăng mang đi.

Phu nhân của đại tù trưởng có lòng tốt như vậy, mọi người tất nhiên sẽ không từ chối.

Chờ Trần Phi Tù dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời khỏi, trong căn phòng này không còn người ngoài, phu nhân Delia bỗng nhiên đặt cái ly trong tay xuống, thi lễ với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng đứng dậy trả lễ, mỉm cười nói:

- Phu nhân, bà làm gì vậy? Tôi không nhận nổi đâu.

Phu nhân Delia mỉm cười nói:

- Tôi cảm ơn ngài Tiểu Thăng hôm qua đã chỉ ra căn bệnh trên người của đại tù trưởng. Đêm qua, chúng tôi cho đoàn chữa bệnh tiến hành kiểm tra, mãi đến buổi trưa mới điều tra rõ được. Đó là khối u còn đang trưởng thành, trước mắt vẫn là u lành, nhưng nếu không để ý tới thì sẽ gây ra hậu quả đáng sợ. Ngay cả sĩ quan quân y cũng nói là rất may mắn đã phát hiện đúng lúc. Ngài Tiểu Thăng, có thể nói ngài là quý nhân của đại tù trưởng, lại thêm ngài đã cứu con trai tôi Awakwalakra, tôi rất biết ơn ngài, thật sự không lời nào có thể nói hết được! Mong ngài hãy nhận lấy lòng biết ơn của tôi!

Đã điều tra rõ rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười:

- Đại tù trưởng Ogad là người tốt sẽ được chúa phù hộ, mà tôi chỉ bỏ ra chút sức lực mỏng, ngài nói cảm ơn thì tôi không nhận nổi.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn, làm cho ánh mắt phu nhân Delia càng thêm khen ngợi.

- Không, ngài chính là ân nhân của nhà chúng tôi.

Phu nhân Delia mỉm cười nói:

- Tôi không biết phải làm sao để cảm ơn ngài, ngài Tiểu Thăng, ngài hy vọng chúng tôi sẽ đáp lại phần tình nghĩa này thế nào?

Khi phu nhân Delia nói lời này, vẻ mặt và lời lẽ vô cùng nghiêm túc, không hề giống với giả vờ.

Nhưng trong lời nói của bà lại giới hạn ân tình của Bạch Tiểu Thăng đối với bản thân đại tù trưởng của bọn họ mà không phải là Osan.

Không thể không nói, có thể trở thành vợ của đại tù trưởng tối cao, bất kể lời nói và làm việc quả thật đều phải rất cẩn thận!

Bạch Tiểu Thăng lại cười nói:

- Thật sự không cần phải cảm ơn gì đâu. Phu nhân, tôi và Awakwalakra là bạn, không cần nói những lời khách sáo làm gì. Ngài và đại tù trưởng cũng xem như là trưởng bối của tôi. Đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi còn cần cảm ơn gì đó thì không phải là tôi nữa. Còn nữa, ở Trung Quốc chúng tôi, không phải làm bất kỳ chuyện gì cũng mong được báo đáp đâu.

Thấy Bạch Tiểu Thăng kiên trì không cần báo đáp, phu nhân Delia cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ mỉm cười nói:

- Thật ra tôi cũng chỉ tới biểu thị một vài lời cảm ơn trước thôi. Đại tù trưởng nói, ông ấy sẽ đích thân tới gặp và nói cảm ơn cậu sau, tôi sẽ không thay mặt làm giúp ông ấy. Chỉ là lúc này sức khỏe của đại tù trưởng còn chưa tiện tới đây, có đang cần hồi phục. Ngài Tiểu Thăng không ngại hãy ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát, mỉm cười nói:

- Cá nhân tôi tất nhiên là rất sẵn lòng, chỉ đoàn thương nghiệp bên kia...

- Về chuyện này thì ngài Tiểu Thăng không cần để ý.

Phu nhân Delia mỉm cười nói:

- Chúng tôi đã đánh tiếng trước với ngài Hầu Doãn Thành, nói sẽ giữa ngài lại làm khách. Ngài Hầu Doãn Thành cũng nói sẽ phản ánh lại cho lãnh đạo cấp cao Trung Quốc. Tôi tin tưởng chờ lát nữa, ngài Hầu Doãn Thành sẽ đích thân liên hệ với ngài.

Nếu bên này đã đánh tiếng với chỗ của Hầu Doãn Thành chính là rất kiên quyết giữ mình lại làm khách, nếu mình còn nói gì nữa thì có chút không ổn.

Bạch Tiểu Thăng cười, gật đầu:

- Nếu đã vậy, tôi đành ở đây làm phiền mọi người.

Phu nhân Delia thấy Bạch Tiểu Thăng đồng ý thì cũng thỏa mãn cười.

Hai người lại ngồi xuống.

Phu nhân Delia mỉm cười nói:

- Thật ra tôi có tìm hiểu chút ít về ngài Tiểu Thăng. Thậm chí, từ lúc biết tới ngài trước khi ngài là ân nhân của Awakwalakra.

- A, thật sao?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Có thể được phu nhân Delia quan tâm thì đúng là vinh dự của tôi.

Phu nhân Delia mỉm cười.

- Trong liên minh các tiểu vương quốc Tây Phi, cho dù giữa các nước thành viên đều tồn tại mâu thuẫn, lại giống như giữa chúng tôi và Karan, nhưng cuối cùng thì các nước thành viên chúng tôi vẫn là quan hệ đồng minh, vẫn có thể dùng chung một vài tin tức.

Ánh mắt phu nhân Delia sáng ngời:

- Ngài Tiểu Thăng, chuyện tranh đấu của ngài với gia tộc Dương thị ở tiểu vương quốc Elsa, sau đó là đánh cờ với Karan và giới kinh doanh Karan, tôi đại khái đã hiểu rõ. Lần này ngài lại gặp phải một ít hiểu nhầm ở Osan cũng tôi, những người ủng hộ ngài càng làm cho tôi có ấn tượng sâu sắc hơn.

Khi phu nhân Delia nói những lời này, trên mặt tươi cười, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ nhìn xa trông rộng.

Phu nhân của đại tù trưởng này không tầm thường!

Bạch Tiểu Thăng lại càng có ấn tượng sâu sắc hơn về phu nhân đại tù trưởng này.

- Ngài Tiểu Thăng không hổ danh là người được chọn ra dẫn đầu đoàn thương nghiệp Trung Quốc, tuổi còn trẻ như vậy nhưng bất kể là can đảm, trí tuệ, hay là mưu lược, thủ đoạn đều thuộc về thiên tài kiệt xuất!

Phu nhân Delia rõ ràng đã đánh giá rất cao về Bạch Tiểu Thăng, hơn nữa hoàn toàn không cố ý tâng bốc mà nói với một thái độ đặc biệt khách quan.

- Ngài quá khen!

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn nói.

Phu nhân Delia mỉm cười nói:

- Tôi nói nhiều như vậy, thật ra còn có một mục đích, hoặc nói là có một thỉnh cầu, hy vọng ngài có thể đồng ý.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhất thời kinh ngạc.

Phu nhân Delia nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt chờ mong, chậm rãi nói:

- Tôi hy vọng ngài Tiểu Thăng có thể ở lại thêm mấy ngày, tạm thời nhận lời mời ở Osan, trở thành cố vấn thương nghiệp của chúng tôi, tới giúp chúng tôi đối phó mấy ông trùm trong giới kinh doanh như các ngài Brady, Anlos!

Bạn cần đăng nhập để bình luận