Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1242: Đã đến lúc, đi đến tổng bộ!

Bạch Tiểu Thăng và Lý Nê đứng đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ màu đỏ, trên mặt bàn rộng rãi bày ra phần bùn cho bước đầu gia công.

Lý Nê kiểm tra một phen, cặp mắt sáng bừng hưng phấn, xem ra là vô cùng hài lòng. Trái phải bàn gỗ còn có đầy đủ dụng cụ làm bằng kim loại và gỗ dùng để làm ấm. Đây đều là dụng cụ đã cũ nhưng lau chùi qua thì vô cùng sáng bóng.

- Đây nhất định là vật gia truyền của Lý Nê.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Đây chính là loại bùn mà tôi tha thiết mơ ước, ngồi xuống đây!

Lý Nê nói với Bạch Tiểu Thăng rồi tay làm một động tác mời.

- Tiếp theo là bắt đầu làm ấm!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu một cái. Hắn chờ đợi mấy ngày, chính là chờ ngày hôm nay.

- Bạch Tiểu Thăng, Lý Nê tooi làm ấm, từ trước đến nay đều là một người làm việc!

Sau đó Lý Nê ngồi ngay ngắn, eo hông thẳng tắp, thần thái vô cùng nghiêm túc. Nghiêm túc như đang trong buổi lễ hướng Thánh nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Một, là do tôi thích yên tĩnh không thích bị người khác quấy rầy. Hai, bản chất con người của tôi là kiểu người mắt cao hơn đầu. Người ngồi bên cạnh mà đụng đến bùn của tôi, tôi đều coi như người phá hoại.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu tỏ ra đã hiểu.

- Hôm nay tôi cho cậu nhìn xem tôi làm ấm, ngoài tôn trọng cậu cũng là công nhận kiến thức sâu rộng và tài năng cậu thể hiện ra mấy ngày nay. Trên hết, còn là để cảm ơn cậu.

Lý Nê thừa nhận.

Sau đó, giọng nói Lý Nê lại trở nên lãnh khốc:

- Nhưng bây giờ bùn ở trước mắt tôi, tôi sẽ không phải là tôi, cậu cũng không phải là cậu. Chúng ta sẽ không còn có quan hệ gì, chỉ có là tay nghề.

Lý Nê lúc nói chuyện, khí thế hoàn toàn khác hẳn, giống như Vương giả cao cao tại thượng.

Bá đạo - kiêu ngạo!!

Bạch Tiểu Thăng biết rõ, Lý Nê đang trong trạng thái "Nhập Cảnh"-( cảnh giới nhập tâm vào công việc không còn để ý xung quanh).

Đây là loại người luôn tự hào, kiêu ngạo với lĩnh vực công việc của mình. Biểu hiện ra "Ích kỷ" nhưng vô cùng tự tin.

Bạch Tiểu Thăng rất kính trọng Lý Nê khi trong trạng thái này, nghiêm nghị gật đầu.

- Được rồi, tiếp theo là cậu trước tiên "đánh bùn". Nếu như cậu làm tốt được tôi công nhận thì ở lại. Nếu không thì...thật xin lỗi, tôi sẽ không nể tình để cậu rời đi. Tôi sẽ tự mình hoàn thành.

Lý Nê vừa nói vừa cầm lấy khối bùn, dùng chiếc dao gỗ cắt nhỏ ra sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ Lý Nê chịu để cho hắn tự tay làm với loại bùn quý này chính là đang rất kì vọng vào hắn.

- Không thành vấn đề, nếu như cậu cảm thấy tôi không thể giúp được gì để tôi rời đi, điều đó cũng phải.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy khối bùn, đặt lên trên bàn phía trước người. Khối bùn này cầm vào tay cảm giác nặng nặng, bên ngoài mịn màng sáng bóng. Thật là không giống bùn mà giống một khối trân bảo tinh xảo của thiên nhiên.

- Hồng Liên, kiểm tra kĩ xảo dùng làm Ấm Tử Sa, phụ trợ thao tác, tăng lên adranelin, cường hóa phản ứng của tôi...

Bạch Tiểu Thăng nói trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thăng không phải ra tay cũng đối thủ, chỉ là chế tác vật phẩm. Lại sử dụng hỗ trợ toàn diện mà đẳng cấp cao như vậy.

Nếu như so sánh thì trình độ loại phụ trợ này tương đương với cùng Lôi Nghênh tiến hành tử chiến.

Có điều, trước mắt là...một khối bùn.

- Rõ, chủ nhân!

Hồng Liên ứng tiếng đáp lại.

Chỉ sau mấy hơi thở, Bạch Tiểu Thăng liền cảm nhận được sự khác biệt. Những thứ trước mắt liền trở nên rất rõ ràng, ngay cả kết cấu tinh tế của cái bàn gỗ đỏ cũng bị nhìn thấu. Bộ não đặc biệt thanh tỉnh không có cảm giác mơ hồ hay mất tập trung.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn có cảm giác như thời gian giống như trở nên chậm lại. Ngay cả với hơi thở rất nhẹ của Lý Nê hắn cũng có thể cảm nhận và nắm rõ nhịp điệu.

Không chỉ vậy, trong đầu Bạch Tiểu Thăng tràn vào vô số thông tin về việc làm Ấm Tử Sa, giống như bản thân mình đã tự tay làm vô số lần rồi vậy. Hai tay Bạch Tiểu Thăng thậm chí mơ hồ cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Tất cả sự tình chẳng qua chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi.

Lý Nê vẫn luôn chú ý đến Bạch Tiểu Thăng, nhìn đến lúc sau thậm chí nhiều thêm một chút kinh ngạc. Bạch Tiểu Thăng trước mặt vẫn là Bạch Tiểu Thăng. Người thì vẫn là người này nhưng đẳng cấp khí tràng theo hắn cảm thấy lại hoàn toàn khác hẳn nhau!

Thậm chí Lý Nê có cảm giác như đang đối mặt với các vị trưởng bối đã khuất của mình. Những người kia cả đời làm ấm, tay nghề rèn luyện đến mức đỉnh cao rồi.

- Đây là Bạch Tiểu Thăng sao? Hắn...

Lý Nê bị sốc thật sự.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng đã bắt đầu động thủ.

Quá trình đầu tiên để làm ấm là xử lý bùn, bắt đầu đánh bùn, khuấy bùn.

Đầu tiên Bạch Tiểu Thăng kéo dài khối bùn thành dải, sử dụng kĩ thuật của người làm ấm lâu năm đánh dải bùn chuyển từ màu đỏ sang xám bằng thanh gỗ "chuyên dụng".

Cái dụng cụ này ngày xưa gọi là "Chuy". Hình dáng là một đoạn gỗ thô được chia làm hai phần, một nửa chiều dài là tay cầm, trung tâm bề mặt hơi lồi, xung quanh hơi thấp, sáng mịn và tinh tế.

Bạch Tiểu Thăng thủ pháp liên miên, bình tĩnh, dùng sức điều khiển thanh gỗ "chuyên dụng", lực đạo phải nói là đều đặn vô cùng.

Đối với người khác thấy, đây là kiểu đánh bùn tầm thường đơn giản, không có bất kì kĩ thuật phức tạp khó khăn nào. Nhưng Lý Nê nhìn thấy mà âm thầm giật mình.

Càng đơn giản, lại càng công phu phức tạp.

Trong sách giáo khoa của trường tiểu học có câu chuyện về Da Vinci bỏ ra rất nhiều năm vẽ trứng gà để rèn luyện các kĩ năng cơ bản được gọi là "Đại diện hoàn mỹ nhất của thời kỳ Văn Hóa Phục Hưng"

Không biết có phải là sự thật hay không nhưng cũng phản ánh một cái đạo lý. Nhìn đơn giản nhất, cơ bản nhất nhưng lại hết sức công phu. Đó mới chính là sự khác biệt giữa các bậc thầy và người thường.

Lý Nê âm thầm nhìn Bạch Tiểu Thăng đánh bùn, cuối cùng nói một câu:

- Bùn ở đây, tôi nửa bên này cậu nửa bên kia, chúng ta cùng nhau làm ấm!

Đây là sự công nhận tuyệt đối của Lý Nê.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười một tiếng. Lý Nê gật đầu rồi đi làm công việc của mình.

Bạch Tiểu Thăng không vội vàng tiếp tục mà quan sát theo hành động của Lý Nê để học hỏi. Đừng tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng một mạch thao tác nước chảy mây trôi, thậm chí có thể sánh ngang với Lý Nê liền có cảm giác việc làm ấm "đơn giản như đang giỡn".

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng là được Hồng Liên hỗ trợ và cũng phải nỗ lực rất lớn để có thể tiến hành chế tác. Trong thời gian ngắn còn ổn chứ thời gian dài khẳng định là sẽ "ăn không tiêu".

Chỉ trong thời gian ngắn, Bạch Tiểu Thăng đã cảm thấy dấu hiệu của sự mệt mỏi, lúc này làm tâm lí chậm lại, quan sát học hỏi kĩ thuật của Lý Nê cũng là một cách điều chỉnh.

Lý Nê cũng bắt đầu từ đánh bùn. Động tác của hắn rất điêu luyện, thậm chí còn mang theo một phần mỹ cảm khác thường.

Phần bùn được xử lý xong có thể nói là hoàn mỹ không chút tì vết. Đây mới là kĩ năng được rèn luyện qua rất nhiều năm tháng mà có.

Bạch Tiểu Thăng ngưỡng mộ khen ngợi.

Bậc thầy làm ấm, hoặc là cần có hình mẫu, hoặc là tự mình sáng tạo, phác họa hình dáng ra trong tâm trí.

Kiểu thứ hai có độ khó lớn hơn nhiều so với kiểu thứ nhất, mà dám làm kiểu thứ hai thì tất nhiên là người giỏi hơn và tự tin hơn so với người cùng cấp.

Lý Nê chính là kiểu người thứ hai!

Kì thực trước đây Bạch Tiểu Thăng cùng Lý Nê có tán gẫu qua, cái gì mà chế tạo dạng ấm phức tạp mà tinh tế, hay là sẽ không bị biến dạng sửa đổi. Hai loại này độ khó không phải quá cao và vẫn có thể lưu truyền mà làm được.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng còn cười nói có thể bắt chước kĩ thuật thời Minh Mạt mà sáng tạo ra "Dương Tiện Trà Ấm Hệ" bên trong có đủ "Danh gia, Thanh nhã, Thần khí".

Nhưng Lý Nê từ chối.

- Lần này tôi không bắt chước, tôi sẽ làm ra sản phẩm của chính mình.

Lúc đó Lý Nê rất nghiêm túc nói:

- Hơn nữa đó không đơn giản chỉ là một cái ấm.

Coi như là đỉnh cấp đại sư cũng không có suy nghĩ tạo ra một sản phẩm truyền thế kinh điển.

Loại cảm hứng như thế này, đến và đi cũng rất "tùy hứng". Vấn đề này Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ.

Hai người này cứ cắm đầu miệt mài trên lầu hai, ước chừng đến 11 giờ đêm vẫn chưa thấy động tĩnh nào là sẽ dừng lại.

Lâm Vi Vi cũng có chút lo lắng đến độ gấp gáp.

Trần Vân Địch thấy thế an ủi:

- Ông chủ bình thường đều là như vậy, trên lầu hai có đầy đủ phòng ngủ, phòng vệ sinh, có máy nước uống, chúng tôi chỉ cần mang cơm lên mà thôi. Còn nữa, bên trong trang bị đầy đủ bao gồm cả hệ thống sưởi ấm. Đến lúc bọn họ thành công sẽ tự nhiên đi ra.

Đối với chuyện này Lâm Vi Vi không biết làm sao cũng chỉ có thể đợi.

Ở lầu một cũng có phòng ngủ, có giường. Lâm Vi Vi với Trần Vân Địch một phòng, Lôi Nghênh một phòng. Những người làm công còn lại cũng nghỉ làm trở về.

Cứ như vậy, chính là thời gian suốt một tuần.

Cửa lầu trên chỉ có đến giờ cơm mới mở ra.

Thậm chí sau đó hai ngày Bạch Tiểu Thăng còn nói với Lâm Vi Vi, do nàng là người đưa cơm lên. Một ngày ba bữa ăn đổi thành hai bữa ăn. Không thể thay đổi yêu cầu này nên các nàng Lâm Vi Vi đành phải thay đổi chế độ món ăn, làm những món có giá trị dinh dưỡng cao hơn còn kèm theo nước hoa quả và cả sô-cô-la để lót dạ.

Hiện giờ tình hình trên lâu hai là như thế nào? Có tiến triển gì không? Là thành công? Hay là gặp phải vấn đề gì khó khăn rồi?

Lâm Vi Vi, Trần Vân Địch và đám người hoàn toàn không thể biết được, chỉ có thể đợi và đợi.

Rốt cuộc đến buổi sáng ngày thứ tám. Lâm Vi Vi, Trần Vân Địch, Lôi Nghênh, còn có các nhân viên ở xưởng Lý Nê đang ngồi dưới lầu một như thường lệ, tất cả bọn họ đều lắng nghe trên lầu hai.

Không phải giờ cơm nhưng trên lầu phát ra một âm thanh.

Cửa mở!

Trong giây lát tất cả mọi người đều ngước đầu nhìn lên.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lý Nê lần lượt xuất hiện, mắt hai người đều có quầng thâm, mái tóc thì rối loạn, nhưng lại đều có thần thái phấn khởi. Thậm chí cả đôi mắt họ như cũng tỏa sáng.

- Thành công sao???

Cả ba người Lâm Vi Vi bỗng nhiên đứng dậy, cặp mắt sáng ngời. Các nhân viên của xưởng Lý Nê cũng nhìn họ với ánh mắt mong đợi.

Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm, trong tay bê một hộp gỗ lớn bước xuống cầu thang. Lý Nê men theo tay vịn cầu thang cũng từ từ bước xuống theo sau.

Hai người này liên tiếp làm việc hơn một tuần tràn đầy tâm huyết, vất vả, đặc biệt là Lý Nê như trở nên gầy gò, suy yếu hơn.

Hộp gỗ trong tay Bạch Tiểu Thăng nếu nhìn thì thấy chỉ là cái hộp gỗ tầm thường. Nhưng thật ra lại không phải được làm bằng gỗ mà là bằng hợp kim, chẳng qua là mặt ngoài có vẽ mộc văn. Đây là chế tác riêng, hơn nữa còn có chỗ khóa bí mật. Bên trong có một lớp lót rất dày dùng để chống va đập và chống cháy.

Không phải khoa trương mà nói, nếu như ném cái hộp này từ lầu hai xuống thì đồ sứ nằm bên trong cũng không có việc gì.

Ba người Lâm Vi Vi cùng với đám nhân viên của xưởng Lý Nê đều đến tụ tập ở cầu thang và giương mắt lên nhìn hai người, nhìn cái hộp trong tay của Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt mỗi người đều như sáng lên.

- Xem ra là đã thành công rồi!

- Đây có phải là sản phẩm cuối cùng không?

- Là cái hình dạng gì hãy cho chúng tôi chiêm ngưỡng chút!!

Mọi người không nhịn được mồm năm miệng mười nói.

- Các người, lòng hiếu kì thật là lớn, nhanh lên lầu dọn dẹp phế liệu đi! Giải tán!

Lý Nê cười mắng.

- Cần phải đi hết sao?

Trần Vân Địch lầm bầm rồi hỏi:

- Ông chủ, các người dùng bao nhiêu bùn?

Tử Sa, Tiểu Hồng Sa cộng thêm số nguyên liệu còn lại và hỗn hợp, trên lầu ban đầu có hai tấn bùn. Trần Vân Địch bọn họ là phụ trách xử lí bước đầu tiên này, nếu không có đủ các loại máy móc e rằng khó mà ứng phó được. Cũng may trên lầu diện tích rộng lớn, đặt chỗ bùn kia và các loại máy móc vẫn rất dư dả.

Từ điểm này mà nói, căn hộ LOFT được chuyển đổi thành toà nhà xưởng thực sự là thích hợp cho việc kinh doanh này. Đây cũng là lí do đặc biệt để Lý Nê chọn nơi đây.

Căn hộ LOFT: Căn hộ Loft là căn hộ được thiết kế với 02 tầng được nối liền nhau

Trần Vân Địch còn nghĩ rằng ông chủ làm sẽ còn sót lại bùn, cao hứng để bọn họ làm thử. Những người khác của xưởng Lý Nê cũng nghĩ như thế nên ai cũng mắt sáng lên.

Dù sao bùn loại này vô cùng quý hiếm, trăm năm khó gặp.

- Thật ngại quá, toàn bộ nguyên liệu chúng tôi đều dùng hết rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười lên thay Lý Nê trả lời.

- Toàn bộ đều dùng hết?

Trần Vân Địch bị dọa cho giật mình. Trên mặt những người khác cũng hiện vẻ hoảng sợ.

Đây chính là hai tấn bùn quý, hai người này mất bảy tám ngày thời gian toàn bộ đều dùng hết sạch sao?

Khó mà tin nổi!

Thật sự mà nói, Trần Vân Địch không thể tin được. Cô ấy liền chạy như bay lên trên lầu, theo sát phía sau là những người của xưởng Lý Nê.

Sau một lúc trên lầu truyền tới một trận gào thét bi thương:

- Thật sự là toàn bộ đã dùng hết sạch!

- Trời ạ! Đây là làm bao nhiêu...

- Bán thành phẩm không được chọn toàn bộ đều bị tiêu hủy? Ông chủ, ông quá ác đi!!!!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau.

Lại khoa trương như vậy?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không có đi lên, không nhìn thấy được cảnh gây sốc. Ở một góc trên lầu, có những mảnh vụn chất đống như núi, sinh phôi và thành phẩm đều có. Chỉ từ từng cái mảnh vỡ cũng khiến cho người của xưởng Lý Nê có loại cảm giác tiếc đứt ruột. Nhìn vào những đường nét, sờ vào phẩm chất, những cái ấm kia tuyệt đối đều được gọi là loại tốt nhất.

Tại sao lại bị vứt bể ở đây!

Trần Vân Địch đứng đầu cùng đám người tất cả đơn giản là đều cảm thấy vô cùng đau đớn.

Ông chủ, thật là phí của quá đi!

Sau khi đau buồn tiếc nuối, Trần Vân Địch sắp xếp người dọn dẹp lại căn nhà, nhưng cô lại đi xuống lầu.

Xuống đến dưới lầu, Trần Vân Địch phát hiện Lý Nê đang nằm trên ghế salon, như kiểu bị liệt vì không có cột sống. Nhưng trên miệng vẫn thoải mái mỉm cười.

Còn ba người Bạch Tiểu Thăng thì không thấy tung tích.

- Ông chủ, mấy người Vi Vi đâu hết rồi?

Trần Vân Địch vội hỏi.

- Bọn họ à, đi rồi!

Lý Nê cười nói:

- Bọn họ còn có việc riêng của mình, họ cũng bận rộn lắm đây!

- Cứ như vậy mà đi?

Trần Vân Địch kinh ngạc nói.

- À, không phải sao, ta cũng không giữ họ ở lại đây ăn cơm. Còn nữa, Tiểu Thăng cùng ta có hứa hẹn qua, sau này nguyên liệu sẽ liên tục không ngừng từ Châu u chở qua đây. Sau này chúng ta có thể rất bận rộn đấy!

Trên mặt Lý Nê hiện lên đầy vẻ hạnh phúc.

Trần Vân Địch vẫn không nhịn được ủy khuất nói:

- Nhưng thành phẩm đó, chúng ta vẫn chưa được thấy!

- Kết quả thành phẩm là dạng gì à?!

Lý Nê cười cười.

Cái con người khiêm tốn như vậy bây giờ ánh mắt xa xăm, đáp lại Trần Vân Địch bằng giọng kiêu ngạo tự hào:

- Tồn đời trân phẩm! Vô địch trân phẩm!

Ba người Bạch Tiểu Thăng trở về khách sạn, thu thập hành lý sau đó lập tức rời đi.

- Lời cáo biệt cũng đã nói với Lý Nê, nhưng tự nhiên rời đi không để người khác biết cũng là có lí do.

Ba người đặt vé trên đường trở về Lâm Hải, cơm cũng là ăn ở trên tàu.

Trên đường, Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh thậm chí vẫn chưa hết rung động, lúc ở khách sạn bọn họ đã được xem qua cái ấm. Thật sự tuyệt vời làm người khác phải kinh ngạc, đó đúng thật là "Thần Tác".

Ngay cả bọn họ, những người ngoài nghề này cũng cảm nhận được rằng, đây tuyệt đối là vật tuyệt phẩm.

Trên tàu cao tốc, Lâm Vi Vi báo cáo đơn giản lại cho Bạch Tiểu Thăng nghe về tình hình xảy ra trong thời gian gần đây.

Trong thời gian hơn một tháng "nghỉ phép" của Bạch Tiểu Thăng. Trụ sở chính của tập đoàn Đại Trung Hoa cũng không yên phận.

Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Trần Vũ hợp tác với nhau tạo ra vô số phiền phức cho Trầm Bồi Sinh.

Tình hình trong khoảng thời gian một tuần gần nhất, những gì Bạch Tiểu Thăng còn chưa biết thì Lâm Vi Vi đều lần lượt từng báo cáo lại từng vấn đề.

Đặc biệt là ba ngày trước, Hạ Hầu Khải - chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc Đại Trung Hoa "tỉnh dậy" làm rung động cả tổng bộ.

Có tin đồn, ban đầu Trầm Bồi Sinh được bổ nhiệm chính thức nhưng sau đó chịu ảnh hưởng mà bị tổng bộ tạm hoãn lại.

Sát thời điểm người tổng bộ tuyên đọc bổ nhiệm giám đốc điều hành thì sự việc lại xảy ra biến hóa. Bị hoãn lại với lí do đi thăm Hạ lão, sau đó vội vã kết thúc trở về.

- Còn nghe nói là nhân viên quét dọn phòng làm việc của Trầm Bồi Sinh quét ra một đống lớn mảnh vỡ thuỷ tinh. Xem ra chuyện để tuột mất chức giám đốc điều hành đã khiến hắn ta tức điên lên rồi.

Lâm Vi Vi nói tới đây nụ cười liền trở nên vui vẻ.

- Hắn trong một tháng đó, dốc sức làm việc, cúc cung tận tụy, lập công lao là vì để trở thành giám đốc điều hành chính thức. Bây giờ xảy ra sơ xuất ảnh hưởng lớn đến tiền đồ, thật sự là công dã tràng. Nghĩ đến đã bước một chân vào thành công rồi, rồi nào ngờ Hạ lão tỉnh lại, haha...

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Một khi Trầm Bồi Sinh trở thành chính thức nó sẽ như một tảng đá lớn, sau này muốn dời ngược lại hắn là điều gần như không thể.

Vì danh tiếng của tập đoàn, tổng bộ sẽ không thể nào xử trí một vị giám đốc điều hành chính thức của một khu vực lớn.

Cũng giống như trong phim về hoàng cung. Chỉ cần quý phi phạm vào tội không quá khủng khiếp thì sẽ không dễ dàng mà bị cách chức.

Là Hạ lão đã giúp chúng ta tranh thủ thời gian với cơ hội, cũng đã đến thời điểm, nên đến tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc một chuyến.

Bạch Tiểu Thăng nói đến đây đôi mắt cũng lấp lánh rực rỡ.

Tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc, ở một thành phố của nước M xa xôi.

Thành phố này cũng là chỗ ở của Ngụy gia!

Hai tay Bạch Tiểu Thăng nắm chặt lại.

- Thời điểm, không sai biệt lắm!.

Bạn cần đăng nhập để bình luận