Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1479: Nhìn không rõ được nhân tâm nhưng ta có thể nhìn thấu ngươi (1)

Bạch Tiểu Thăng lại ngay trước mặt mọi người vạch trần việc phó viện trưởng Logan lén lút đánh cắp thành quả nghiên cứu của đám người Rhino, tình hình bây giờ đã không dễ nói chuyện nữa rồi.

Rhino nhìn Logan, trong ánh mắt vừa có vẻ phẫn nộ lại còn mang theo sự thất vọng nặng nề.

Chính vị giáo sư này là người đã tìm phòng thí nghiệm, tài chính cho hạng mục nghiên cứu của bọn họ, hơn nữa còn cung cấp tất cả tiện lợi trong khả năng cho phép, thì ra tất cả mọi chuyện cũng chỉ là vì muốn 'nuôi gà lấy trứng' thôi sao!

Thực ra đám người Rhino cũng cam tâm tình nguyện cống hiến ra một số thành quả mà mình nghiên cứu được, cũng ghi tên của giáo sư vào một vài luận văn, nhiêu đó cũng đã đủ thể hiện bọn họ đều là người biết tri ân báo đáp rồi, nhưng mà Logan không nên công bố những thứ bọn họ không muốn công khai ra ngoài, càng không nên nói rằng những thứ đó là của mình như vậy, chẳng khác nào ăn sạch sẽ công sức của bọn họ.

Còn coi bọn họ như một đám ngốc nữa chứ!

Đây cũng là chỗ mà Rhino không thể chịu đựng được nhất!

Rhino vẫn luôn muốn giữ lại một phần vinh dự cho những đàn anh đàn chị đàn em đã từng giúp đỡ mình, dù sao thì bọn họ cũng đã không sợ khổ không sợ mệt mà theo đuổi hạng mục này mấy năm trời ròng rã, đây đều là thứ họ xứng đáng có được.

Hành động này của Logan chẳng khác nào đang lừa gạt tình cảm của bọn họ, hơn nữa còn đánh cắp đi tất cả vinh dự vốn thuộc về bọn họ nữa!

Rhino chẳng những tức giận vì những hành động đê tiện của Logan, hắn còn tức giận chính bản thân mình nữa.

Dù sao, những tư liệu mà Logan có được kia phần lớn đều moi được từ trong tay của hắn.

Rhino cảm giác như chính hắn là người đã bán đứng những đồng đội của mình vậy.

Phẫn nộ, thất vọng còn có cả áy náy đối với các thành viên trong nhóm nghiên cứu nữa, tất cả những cảm xúc này khiến cho Rhino không muốn ở lại trong đây thêm một giây một phút nào nữa hết.

- Thu dọn đồ đạc hết, chúng ta đi!

Rhino quát lên với người ngồi bên cạnh.

Những người trong nhóm của Rhino cũng dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm vào Logan, người đã từng là giáo sư của bọn họ, nếu như Logan thật sự muốn những thứ đó, bọn họ cũng không phải không thể cho gã, nhưng mà hành động lén lút ăn cắp thành quả như vậy thực sự quá trơ trẽn, cũng quá tham lam rồi!

Người như vậy hoàn toàn không đáng được bọn họ tôn trọng.

Lấy Grace cầm đầu, những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy, sắc mặt mỗi người đều lạnh như băng, mặt không chút đổi sắc đứng dậy đi ra ngoài.

Bọn họ phải đi dọn dẹp tư liệu, thu thập hàng mẫu, rời khỏi chỗ này ngay lập tức!

Bọn họ thà rằng phá hủy hết tất cả những thứ hàng mẫu đó rồi lại làm lại từ đầu một lần nữa chứ không muốn cúi đầu thỏa hiệp trước tên Logan này.

Grace đứng cách Bạch Tiểu Thăng một đoạn, cũng phức tạp nhìn hắn một cái.

Tuy rằng cho tới cuối cùng thì Bạch Tiểu Thăng cũng không thể giúp bọn họ giải quyết được vấn đề nhưng dù sao cũng khiến cho mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của phó viện trưởng Logan.

Chỉ cần một việc này thôi thì Grace cũng đã có chút cảm ơn Bạch Tiểu Thăng rồi.

- Logan tiên sinh, làm sao có thể để bọn họ rời đi như vậy được chứ!

Thẩm Thanh Khâu ngồi bên người Logan nhịn không được ngồi sát qua, ghé tai thấp giọng hấp tấp nói với Logan.

Sắc mặt của phó viện trưởng Logan bây giờ đã xanh lè xanh lét rồi, hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người thanh niên này cũng không biết từ xó xỉnh nào chui ra đây, hơn nữa còn điều tra mọi thứ của gã nữa chứ!

Hơn nữa còn đưa hết chuyện xấu này tới chuyện xấu khác của gã trước mặt bàn dân thiên hạ nữa!

Phó viện trưởng Logan vừa hận vừa kiêng kị Bạch Tiểu Thăng.

Mắt thấy những ánh mắt lạnh lùng xem thường của đám Grace, cộng thêm ánh mắt của những người xung quanh nhìn gã lúc này cũng càng lúc càng không đúng, trong lòng Logan bây giờ giận dữ vô cùng.

Nhưng mà nếu như Thẩm Thanh Khâu đã lên tiếng hỏi thì gã cũng không thể không trả lời.

Dù sao phía sau người Châu Á này chính là vị giáo đổng lớn nhất vừa mới cầm quyền, gã cũng không đắc tội nổi người này.

- Xin hãy yên tâm đi Trầm tiên sinh, cứ để mặc cho bọn chúng đi, tôi đều có tính toán cả rồi! Trước mắt không tiện nói rõ, để khi khác tôi sẽ nói cho anh nghe!

Logan hạ giọng trả lời Thẩm Thanh Khâu.

Người sau cũng biết chỗ này đúng là không tiện mở miệng cho nên yên lặng gật đầu, cũng không hỏi lại nữa.

Về chút chuyện gièm pha của Logan, Thẩm Thanh Khâu hoàn toàn không để trong lòng chút nào.

Dù sao một người vừa có thanh danh vừa có quyền thế thì chẳng ai dám nói mình sạch sẽ cả.

- Rhino, thầy làm giáo sư của cậu, tất cả những gì thầy làm cũng chỉ là lo lắng các cậu sẽ bị thanh danh làm cho mê mệt, không thể chú tâm vào trong việc nghiên cứu được mà thôi!

- Hơn nữa, những thứ các cậu mới nghiên cứu ra đó, cho dù công bố ra ngoài thì có được mấy người tin.

- Thầy chỉ là muốn bản thân gầy dựng được chút tiếng nói nhất định trong lĩnh vực này, thì sau đó mới có thể cất nhắc các cậu một hai phần! Tại sao các cậu lại không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của thầy chứ!

Logan giả bộ đau khổ nói với Rhino

Lời gã nói thì vẫn tự tin mười phần, vẫn cương trực thành thực y hệt như trước kia.

Nhưng mà nội dung lời nói nếu đem đi so sánh với bộ dáng thành thực cương trực kia thì y hệt như một trò khôi hài, châm chọc vô cùng.

- Phó viện trưởng Logan à, thầy đúng là người tốt, chỉ đáng tiếc chúng tôi không tâm lĩnh được phần dụng tâm của thầy rồi!

Rhino xanh mặt nói, sau đó giương ngón tay chỉ về phía Bạch Tiểu Thăng

- Bây giờ người đại diện cho đội nhóm chúng tôi chính là vị tiên sinh này, thầy muốn nói cái gì thì đi mà nói với cậu ta đấy!

Dứt lời, Rhino sắc mặt âm trầm bước qua bàn công tác kia, trực tiếp rời khỏi phòng đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Bạch Tiểu Thăng thì trịnh trọng gật đầu với hắn một cái, còn lúc đi ngang qua Logan thì hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn tới gã thêm lần nào nữa.

Án mắt Logan âm trầm mà nhìn theo bóng lưng Rhino rời đi, sau đó quay qua nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nhìn gã.

- Tất cả các người, đều đi ra ngoài hết đi!

Phó viện trưởng quay mạnh đầu nhìn về phía đám người Taylor và Tony, lạnh lùng quát lên.

Hai người kia không dám ho he tiếng nào, mặt xám mày tro rời khỏi phòng,

Hôm nay coi như bọn họ nghe được một cái tin tức kinh khủng rồi, nhưng mà bọn hắn lại không dám tuyên truyền ra bên ngoài.

Dù sao thì địa vị của Phó viện trưởng Logan vẫn còn ở trong tay, bọn họ một là không có thù oán gì, hai lại cũng chẳng được lợi ích, trong tay cũng không có chứng cứ xác thật, bọn họ nếu đi ra ngoài nhiều chuyện với người khác thì hoàn toàn là mất nhiều hơn được.

Thấy Logan muốn nói chuyện riêng với Bạch Tiểu Thăng, Thẩm Thanh Khâu cũng quay qua phất tay với đám người của mình, để bọn họ đi ra ngoài luôn.

Tiện đường đi ngang qua, hắn cũng nhìn sâu vào Logan, mà bản thân cũng nhấc chân bước ra ngoài.

Cuối cùng, cả căn phòng chỉ còn lại ba người đám Bạch Tiểu Thăng và phó viện trưởng Logan.

Phó viện trưởng Logan đứng chặn trước cửa ra vào, sẵng giọng nói với đám Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu tử, là ai bảo ngươi điều tra ta! Rhino? Không, hắn và cả đám đội viên kia của hắn sẽ không bao giờ liên tưởng đến chuyện này.

Logan rất hiểu bọn họ nên rất nhanh phủ định câu nói của mình.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng cũng có vài phần tò mò.

Bọn họ cũng không biết Bạch Tiểu Thăng điều tra tên Logan khi nào nữa.

- Ta chỉ là sau khi nói chuyện với Rhino về mấy thứ kia xong thì buổi tối không ngủ được nên mới đi tra xét một số tư liệu liên quan đến nó, trong lúc đó vô tình nhìn thấy rất nhiều luận văn của ngươi, hơn nữa nội dung trong đó phần lớn giống y hệt của đám Rhino. Sau đó mới đi tìm hiểu phó viện trưởng Logan một chút, mới phát hiện thì ra ông là giáo sư của đám Rhino,

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên sẽ không bao giờ nói cho gã biết trong đầu mình có một cái trí tuệ nhân tạo siêu cấp, muốn điều tra hắn chẳng qua chỉ cần nghĩ một cái là xong.

Ánh mắt của Logan lúc sáng lúc tối, nhưng mà gã cũng không tin lý do bịa đặt mà Bạch Tiểu Thăng đưa ra.

- Lúc nãy ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, Logan tiên sinh không chịu thừa nhận thì ta cũng không có cách nào, nhưng mà chính ông thiếu kiên nhẫn, tự mình thừa nhận tất cả mọi chuyện mà thôi.

Bên trong nụ cười của Bạch Tiểu Thăng còn kèm thêm một chút ý đùa cợt.

Bị Bạch Tiểu Thăng nói huỵch toẹt ra như vậy, trên trán của Logan hiện lên từng làn gân xanh, nhưng vẫn chưa bùng nổ thật sự.

Logan bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt sắc bén, đột nhiên lại cười lên ha ha.

- Không sao hết, không sao hết, mặc kệ ngươi vô tình hay là cố ý thì đều không sao hết.

Logan làm bộ thoải mái nói

- Hiện tại ta đang là phó viện trưởng của học viện y học Halu, cho nên ta hoàn toàn không sợ mấy lời đồn nhảm nhí đó, hơn nữa ta còn có rất nhiều bạn bè làm trong giới truyền thông! Dù sao người thân của bọn họ muốn đến đây học thì đều phải nhờ vào ta cả mà!

- Không ai có thể làm ta xuống đài cả.

Logan cường điệu nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, vẻ mặt như muốn nói “Ông suy nghĩ nhiều rồi”.

- Bây giờ chúng ta bàn một chút chính sự đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận