Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 664: Trò chơi, thỏa sức tưởng tượng



Đám người mặc dù không rõ trong hồ lô của Phùng Ly có cái gì. Nhưng mặc kệ là cái gì thì hiển nhiên cũng là một cửa ải trong phần khảo hạch ngày hôm nay.

Vì lẽ đó, ai cũng rất nghiêm túc, tư thế căng thẳng sẵn sàng đón quân địch.

Đương nhiên, vẫn có người thật sự coi đây là một chơi trò chơi, nên không nhịn được hỏi:

- Vậy có phải đi ra bên ngoài hay không?

Lời này vừa nói ra thì lập tức đưa tới một trận cười chế giễu.

Rất rõ ràng, trò chơi mà quan sự vụ Phùng Ly nói cũng không phải là loại trò chơi cần phải ra ngoài kia.

Quả nhiên - -

- Trò chơi này không nhất định phải hành động, cái trò chơi này của tôi có thể ngồi tại chỗ chơi.

Phùng Ly nói.

- Tôi không biết mọi người đã từng tưởng tượng qua, một ngày nào đó chính mình sẽ trở thành người phụ trách sản nghiệp toàn tỉnh chưa? Chắc chắn phần lớn người đều nghĩ qua rồi!

Phùng Ly nhìn đám người chung quanh, miệng nhếch lên một nụ cười.

- Vậy thì tôi sẽ thành toàn cái mộng đẹp này một lần cho mọi người!

- Từ giờ trở đi, mỗi người ở đây đều sẽ là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, những công ty khác đều sẽ quy về sự quản lý của mọi người.

- Như vậy, tôi muốn nghe ý kiến của từng người, với tư cách là người lãnh đạo mới thì sẽ dùng phương pháp gì để phát triển?

Phùng Ly sớm đã có chuẩn bị từ trước, nàng lấy từ phía dưới bục giảng một cái đồng hồ báo thức rồi thả lên mặt bàn.

- Hiện tại sẽ bắt đầu tính giờ, mọi người có thời gian mười phút đồng hồ để suy nghĩ. Sau mười phút, cũng như lần trước sẽ theo thứ tự phát biểu, tôi đến chấm điểm! Bây giờ, bắt đầu!

Phùng Ly bấm đồng hồ báo thức một cái.

Một tiếng này giống như tiếng súng báo hiệu. Đám người lập tức dựa bàn đồng thời hai tay quơ lấy giấy bút ở một bên, hai mắt đăm chiêu cố gắng chỉnh lý mạch suy nghĩ để cho ý tưởng lát nữa nói càng đặc sắc càng tốt.

Bạch Tiểu Thăng cũng cầm bút lên tô tô vẽ vẽ trên giấy.

Sự vụ quan Phùng Ly ở trên bục giảng, Triệu Thiên Trạch ngồi bên cạnh hắn, cách qua một lối đi bộ là Trịnh Thanh Hồng, càng xa một chút là Mục Bắc Thần, cả đám giống như đã hẹn trước đồng thời đưa mắt nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thăng.

Theo bọn họ nghĩ, lần này Bạch Tiểu Thăng nói không chừng cũng sẽ như lần trước, làm biếng làm nhác nhưng cuối cùng lại một tiếng hót lên làm kinh người.

Nhưng mà lần này Bạch Tiểu Thăng lại rất quy củ, giống như những người khác.

Triệu Thiên Trạch có khoảng cách gần nhất với Bạch Tiểu Thăng nên không nhịn được liếc trộm phần nội dung trên giấy mà Bạch Tiểu Thăng viết một chút.

Lần này chữ viết của Bạch Tiểu Thăng rất xấu, không phải kiểu chữ đẹp như lần trước. Triệu Thiên Trạch nghiêm túc nhìn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu được nội dung.

- Em Bạch, em lần này có mạch suy nghĩ gì tốt không? Chỉ điểm cho chị một chút thôi.

Triệu Thiên Trạch dùng giọng nói như muỗi kêu khẽ hỏi.

- Chị còn muốn mạch suy nghĩ gì chứ, chẳng phải là chủ ý sao, muốn nói làm sao thì nói như thế thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả nói.

Triệu Thiên Trạch không nhịn được lườm hắn một cái.

Nhưng mà, nàng lại cảm giác Bạch Tiểu Thăng nói cũng đúng. . .

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cuối cùng, đồng hồ báo thức vang lên.

Một tiếng thanh thúy vang lên, ở trong không khí yên tĩnh của phòng học này thì có vẻ rất chói tai.

Phùng Ly đưa tay tắt đồng hồ báo thức, cất giọng nói:

- Thời gian đã hết.

Nói xong, nàng nhìn người đầu tiên một chút.

Người này lập tức hiểu ý đứng người dậy, nghiêm túc cầm lấy tờ giấy tràn đầy chữ của mình, đọc lên,

- Nếu như tôi trở thành người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, chuyện thứ nhất tôi muốn làm là xin ý kiến từ công ty cố vấn tốt nhất trong nước về quy hoạch tương lai của chúng ta. . .

Trải qua giáo huấn nói dông dài không đủ thời gian ở lớp học trước, lần này người này đã học tinh, nghiêm khắc khống chế thời gian trong vòng năm phút.

Hắn nói rất quy củ, cũng biết tròn biết méo.

Đám người âm thầm gật đầu.

Phùng Ly cũng tiện tay viết xuống mấy chữ rồi khẽ nói.

- Vị kế tiếp!

Người thứ hai liền đứng dậy trình bày.

Tiếp theo là người thứ ba, người thứ tư cứ thế nối tiếp nhau đứng dậy phát biểu ý tưởng.

Quan điểm của mọi người có chỗ mới lạ, cũng có mấy chỗ rất thiết thực.

Nhìn phản ứng của Phùng Ly thì trên tổng thể nàng có vẻ rất hài lòng.

Dù sao nhóm người trước mắt này đều là tinh anh trong tập đoàn, ai cũng có kiến giải hơn người.

Rất nhanh, đến lượt Mục Bắc Thần.

Sau khi đứng dậy, hắn căn bản không cần nhìn bản thảo, trên mặt lại rất tự tin, giọng nói âm vang hữu lực.

- Tôi sẽ căn cứ theo tiền cảnh phát triển của các ngành nghề, tuyển ra năm công ty có thực lực và tiềm lực lớn nhất trong địa bàn tôi quản lý, sau đó dành toàn bộ tài nguyên cho những công ty này để chúng dần trở thành những công ty mạnh nhất tỉnh. Tiếp theo sẽ mở rộng địa bàn ra ngoài tỉnh, để chúng trở thành những công ty mang tính kiểu mẫu. Tiếp đó dẫn dắt chúng dần dần đánh bại các công ty cùng ngành hàng đầu trong nước, trở thành một nhãn hiệu cao cấp, cuối cùng hướng ra quốc tế. . .

Thời điểm Mục Bắc Thần phát biểu, hai mắt hắn lóe lên ánh sáng.

Chí hướng cùng dã tâm to lớn của hắn đều bộc lộ ra làm cho người ta phải chấn kinh, líu lưỡi.

Phùng Ly mỉm cười gật đầu, vẫn như cũ không nói một lời, chỉ nhanh tay ghi chép trên bản bút ký.

Có điều, thời gian mà nàng ghi chép về bài phát biểu của Mục Bắc Thần dài hơn nhiều so với những người khác.

Mục Bắc Thần vừa dứt lời liền không nhịn được nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng và Trịnh Thanh Hồng, trong ánh mắt mơ hồ bốc lên chiến ý.

Hắn chính là Thôn Thiên Mãng, vượt Long Giang, chí hướng như Đại Bằng bay cao!

Trong mắt hắn, sức mạnh chính là chân lý, bất luận là cá nhân hay là công ty. Lúc đi xa hơn, đứng ở vị trí càng cao thì hưởng thụ được càng nhiều tài nguyên, đó vĩnh viễn chỉ do một phần nhỏ tinh nhuệ độc hưởng. Còn sót lại, chỉ là tôm tép, kính dâng hi sinh toàn bộ cũng không sao!

Mục Bắc Thần ẩn chứa sự kiêu hùng cùng tàn nhẫn, ngay cả Trịnh Thanh Hồng cũng không nhịn được phải liếc nhìn hắn một cái.

- Vị tiếp theo!

Mục Bắc Thần nói xong, Phùng Ly không cho lời bình nào mà tiếp tục gọi lên.

Thời điểm Mục Bắc Thần ngồi xuống, vẫn như cũ có thật nhiều người nhìn về phía hắn, bọn họ đều bị những lời hắn nói vừa rồi gây chấn động.

Mấy người tiếp theo liền đứng dậy, giảng thuật chính mình làm người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực sẽ thi triển khát vọng như thế nào.

Đến lượt Trịnh Thanh Hồng, hắn liền đứng thẳng người dậy, mọi người không kìm lòng được cũng nhìn sang, muốn nghe hắn nói như thế nào.

- Nếu như tôi là người phụ tráchc sản nghiệp tỉnh vực!

Giọng nói của Trịnh Thanh Hồng như sấm sét từ từ vang dội.

- Tôi sẽ đem tất cả công ty dưới cờ phân chia thành ba tầng giai cấp mạnh, trung và yếu! Tầng lớp mạnh nhất, tôi sẽ nâng đỡ! Tầng lớp cấp trung thì tôi xúc tiến! Tầng lớp yếu thì sẽ kết hợp thành liên minh! Sẽ không buông bỏ bất luận một công ty nào, để tất cả các công ty trong địa bàn của tôi đều có thể kích thích ra tiềm năng to lớn nhất, làm cho chỉnh thể sản nghiệp tỉnh vực mà tôi quản hạt một đường tiến lên, cho đến khi đạt tới mức mạnh nhất của khu Đại Trung Hoa!

Tiếp theo, Trịnh Thanh Hồng đĩnh đạc nói, miêu tả tiền cảnh, để cho đám người thán phục không thôi!

Ngay cả ánh mắt Mục Bắc Thần cũng hơi co rụt lại.

Lòng dạ cùng chí khí của Trịnh Thanh Hồng rất lớn, dã tâm cũng không nhỏ, với lại từ trong lời nói của hắn có thể thấy được một loại quyết đoán.

Sau khi nghe, ngay cả những người khác cũng không kìm lòng được mà có chung một ý nghĩ.

Người này, trời sinh có tố chất làm người lãnh đạo!

Lúc hắn nói, Phùng Ly ở trên bục giảng thậm chí khẽ gật đầu, giống như có phần tán thành đối với quan điểm của hắn.

- Rất tốt, vị kế tiếp!

Phùng Ly thậm chí còn khen một tiếng.

Trong mắt của Mục Bắc Thần mơ hồ ẩn ẩn có chứa một tia ghen tỵ.

Điều này đại biểu cho sự vụ quan Phùng Ly tán thành tên kia sao!

- Mặc dù mình cũng không kém, nhưng lần này hình như lại là hắn cao hơn một chút!

Ánh mắt Mục Bắc Thần nhất thời lạnh xuống.

Mục Bắc Thần xem Trịnh Thanh Hồng là đối thủ lớn nhất, mà Trịnh Thanh Hồng lại không thèm nhìn hắn mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, khiến trong lòng hắn đầy hận ý.

Gương mặt của hắn đến bây giờ vẫn còn đau đây!

- Họ Bạch, mối thù này tao sớm muộn gì cũng sẽ báo!

Trịnh Thanh Hồng nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi hắn ngồi xuống, một vị nối tiếp một vị nói. Nhưng mà, phần lớn muốn khen cũng chẳng có gì mà khen. Như Triệu Thiên Trạch nói, còn có chút ý tứ.

Rất nhanh, liền đến lượt Bạch Tiểu Thăng.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng đứng lên, tất cả mọi người đều để giấy bút trong tay xuống, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Lần trước đã áp đảo quần hùng, không biết lần này hắn còn có thể tỏa ra hào quang đặc biệt gì hay không?

Đám người rất chờ mong!

Bạn cần đăng nhập để bình luận