Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1132: Rất phách lối

Uông Tử Du không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng hết sức ổn định lại tâm trạng của mình, hắn chợt nhớ đến việc hiện tại mình đã không còn là nhân viên của tập đoàn Chấn Bắc nữa rồi!

Cho dù tên nhãi con trước mặt là Đại sự vụ quan, thì có sao chứ?

Bản thân mình đây thật sự phải sợ hắn sao?

Dù anh là Đại sự vụ quan, nhưng bây giờ anh cũng không thể xen vào quản tôi được!



Uông Tử Du nghĩ đến điểm này, trong lòng trở nên sáng sủa hơn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đúng không, ngài thật sự là đại nhân vật, nếu như buổi sáng hôm nay xử phạt tôi, đơn giản dễ như trở bàn tay. Bản thân tôi đến một đường lui đều không có!

Càng nói, đôi mắt của Uông Tử Du càng sáng ngời, ha ha cười nói,



- Nhưng bây giờ, tôi đã không còn là người của tập đoàn các vị! Hai ta không có lệ thuộc vào quan hệ trên dưới, ngài có vấn đề gì, cũng không nên hỏi tôi, hơn nữa, tôi cũng không có nghĩa vụ phải phối hợp cùng ngài!

Uông Tử Du càng nói càng hưng phấn, tiếng cười tùy ý hơn,

- Vì vậy, hẹn gặp lại ngài sau vậy!

Uông Tử Du biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng phách lối.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn thấy cử chỉ cùng thần thái của Uông Tử Du, mang vẻ phóng túng ngông cuồng, thì hung hăng trừng mắt với hắn, nắm đấm xiết chặt, rất muốn tiến lên.

- Sao nào, anh còn muốn động thủ, muốn đánh tôi ư?



Ánh mắt Uông Tử Du sắc bén, nhìn thấy phản ứng của Lôi Nghênh, cười ha ha, móc ngón tay về phía Lôi Nghênh, vừa chỉ vào đầu mình,



- Tới tới tới, tới đánh vào đây này! Dù sao tôi đã thất nghiệp, không có đường sống, tôi không ngại từ chỗ anh kiếm ít tiền lời đâu.

Con người mà, một khi bản thân trở lên bất cần thì thật vô cùng đáng sợ.

Nếu Uông Tử Du còn là người phụ trách sản nghiệp tỉnh Sơn Đông sẽ tuyệt đối không nói ra những lời như vậy

Đằng này lại giống con buôn, du côn, không kiêng nể gì cả.

Trước mắt "Chưa hoàn toàn thoát khỏi an nguy", Uông Tử Du sẵn sàng có thể gỡ bỏ vẻ giả mạo bề ngoài, đối mặt với kẻ mang tới mầm tai họa cho mình như Bạch Tiểu Thăng, hắn không ngại biến bản thân mình trở thành "Một tên lưu manh" như thế!

Hắn rất muốn nhìn nét mặt bực tức của Bạch Tiểu Thăng, mà lại không làm gì được mình.

Nghĩ thôi cũng đã thấy thoải mái vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười,



- Không nghĩ tới, Uông tiên sinh cũng có mặt lưu manh như thế, trước đây tôi không thể nào nhìn ra được đấy.

- Không có cách, ai bảo hiện tại đến bản thân mình tôi còn không lo nổi.



Uông Tử Du cười nói,



- Lại nói, tôi còn đang rất tức giận đấy, một lòng toàn tâm toàn ý cho công việc, cẩn thận bận rộn nhiều năm như vậy, kết quả là thế nào, tập đoàn các người lại có thể đối xử lạnh lùng vô tình đến thế, còn nói cái gì mà, bởi vì tôi vất vả nhiều như vậy, nên không có truy cứu trách nhiệm.

- Anh xem, các anh thật là không biết xấu hổ!

Uông Tử Du chỉ vào mũi Bạch Tiểu Thăng, còn mắng một câu.

Mắng xong, Uông Tử Du cảm thấy rất thoải mái.

Đường đường là Đại sự vụ quan, cứ như vậy để cho mình mắng, chỉ biết nhìn mà không làm gì được mình!

Nếu như trước kia, điều này hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ!

Ngược lại Bạch Tiểu Thăng không giận không buồn, cười tủm tỉm nhìn hắn, hỏi lại một câu không hề liên quan gì,



- Uông tiên sinh rời khỏi chức vị rồi, giờ muốn đi chỗ nào?

Nghe hỏi tới vấn đề này, Uông Tử Du cảm thấy hỏi rất hay.

Uông Tử Du thậm chí còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi Bạch Tiểu Thăng,



- Xem như vì anh đã hỏi đến vấn đề này, tôi quyết định, trước tiên đi một chuyến đến Singapore, sau đó đi đến Maldives. Hazzi, anh thử nói xem sau đó nữa, tôi đi Châu u, hay là nước Mỹ!

Uông Tử Du ra vẻ đắc ý, phách lối và vô cùng hăng hái.

Người không biết, còn tưởng rằng hắn không phải là bị sa thải, mà là thăng chức tăng lương đấy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều muốn tát cho hắn một cái.

Thật không biết xấu hổ!

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Anh bảo tôi đưa ra đề nghị . . .

- Tôi cảm thấy, anh đi đến ngục giam là tốt nhất!

Bên dưới nụ cười, Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng lên mang một vẻ lạnh lẽo âm u, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao cuồng phong,

- Bao ăn bao ở, còn có thể mang đến cho cuộc đời anh lần giáo dục thứ hai.

Uông Tử Du khẽ giật mình, tiếp theo ôm bụng cười,

- Không hổ là Đại sự vụ quan mà, hài hước, thật sự là hài hước. Tuy nhiên, khẩu khí này cũng lớn đến kinh người !

- Xin lỗi, tôi phải nhắc nhở anh, hiện tại tôi đã bị khai trừ ra khỏi tập đoàn, anh vẫn còn muốn tìm tôi gây phiền phức ư? Điều tra tôi, anh có tư cách này sao? Anh thật sự cho rằng mình là bố đời, Viện Kiểm sát hay Cơ quan nào?

- Mấu chốt là anh cho rằng tôi đây sẽ phối hợp với anh để điều tra ?

- Anh đang suy nghĩ cái gì đấy?

- Tôi chán phải lãng phí thời gian ở đây tranh cãi miệng lưỡi với anh rồi!

Uông Tử Du ngưng cười, cáu gắt một cái và quay người muốn bước lên xe.

- Uông tiên sinh, xin dừng bước!

Ở sau lưng, Bạch Tiểu Thăng lên lên tiếng.

Uông Tử Du không để ý tí nào, trực tiếp đi mở cửa xe.

Nhưng mà, hắn mới kéo cửa xe ra khoảng rộng chừng ba ngón tay, cửa xe lập tức bị người dùng sức mạnh đẩy lên.

Uông Tử Du giương mắt, lập tức giật mình.

Người đàn ông khôi ngô khỏe mạnh kia chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh hắn, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

Đôi con ngươi trong ánh mắt hắn bắn ra vẻ hung tàn khắp bốn phía, thật giống như loài mãnh thú đang chuẩn bị xử lý con mồi.

Ngay cả hắn nhìn vào một chút cũng run rẩy.

Người này tới lúc nào, tại sao một điểm động tĩnh cũng không có?

Người này là người hay quỷ!

Uông Tử Du lông tơ dựng đứng, bị dọa sợ bước lùi ra sau,

- Anh, anh muốn làm gì?

- Không làm gì cả, mời anh xem vài thứ mà thôi.

Từ sau lưng Uông Tử Du, vang lên giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của Lâm Vi Vi.

Đến khi Uông Tử Du quay lại, Lâm Vi Vi đã tiến lên, đưa ra một xấp tài liệu.

Uông Tử Du kinh hãi hét lớn lên,

- Tôi nói cho các người biết, không được làm ẩu, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!

Mặt khác, hắn lại kìm nén áp lực, mắt nhìn những tải liệu kia.

Chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, sắc mặt Uông Tử Du bỗng nhiên thay đổi hẳn, bên trong ánh mắt, cũng không còn vẻ bình tĩnh như vừa rồi, mà là bộc lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngày hôm qua, hắn cũng đã nghĩ tới việc, Bạch Tiểu Thăng nắm giữ được một chút chứng cứ, lại không thể ngờ rằng, có thể nắm được ngay cả những bí mật trọng yếu này, những thứ này đều có thể xác minh với thực tế một cách dễ dàng!

Đây quả thực thật là điều đáng sợ !

- Không có khả năng, điều đó không có khả năng !

Đôi mắt Uông Tử Du trợn trừng tròn xoe như hạt châu, khó có thể tin, nhìn về phía Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, sau đó lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng,

- Các người lấy được những thứ này từ nơi nào?

Những thứ này lại khiến cho Uông Tử Du sợ hãi, ngay cả lời nói cũng không còn gọn gàng, hắn muốn cướp những thứ kia, lại bị bàn tay rắn chắc như kìm sắt của Lôi Nghênh giữ bả vai lại, không thể động đậy.

- Anh muốn sao? Cứ cầm lấy đi. Muốn xé? Cứ tự nhiên.

Lâm Vi Vi cười lạnh,

- Những thứ này đều là bản sao lại thôi, ở chỗ tôi còn có rất nhiều!

Những thứ này đều là bí mật trọng yếu nhất, có thể trực tiếp đưa Uông Tử Du đi ngồi tù!

Lâm Vi Vi làm sao có thể không cẩn thận chuẩn bị chứ.

- Thế nào Uông tiên sinh, ngài không phải rất ngưu bức sao, tiếp tục phách lối đi, tiếp tục cuồng ngạo đi.

Lâm Vi Vi trêu chọc nói.

- Dựa vào những chứng cứ này, tập đoàn chúng ta lập tức có thể khởi tố Uông tiên sinh, mặc kệ anh là người trong tập đoàn hay là ngoài tập đoàn.

Lôi Nghênh mặt không biểu tình, nhìn hắn nói,

- Cho dù anh có chạy đến chân trời góc biển!

- Singapore, Maldives, Châu u hay nước Mỹ, đều không phải là địa phương anh có thể mong đợi, nơi anh phải đến chính là ngục giam!

Lời nói này, khiến cho Uông Tử Du như bị sét đánh, cả người tê liệt ngã xuống tựa vào thân xe.

- Tôi tìm người đánh giá một chút, những chứng cứ này, có thể khiến cho Uông tiên sinh vào tù chừng mười lăm đến hai mươi năm, hơn nữa tôi cam đoan dù là anh mời đến luật sư quốc tế nổi tiếng cũng không thể bào chữa nổi.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Mười mấy hai mươi năm đấy, cho dù có người cho anh một khoản tiền lớn để anh an dưỡng, anh cũng không được hưởng thụ rồi.

- Anh đến tầm tuổi này còn vào ngồi nhà giam, sau khi ra ngoài, anh còn có thể hưởng thụ được mấy ngày?

- Hơn nữa, chờ anh đi ra, sợ là đều khó mà tròn được chữ hiếu, không kịp chăm sóc cha mẹ già hay đưa tang!

- Mặt khác, anh thử đoán xem, bà vợ anh có thể mang tiền của anh đi tái giá không, hoặc là cho gã đàn ông nào khác tiêu xài?

Bạch Tiểu Thăng dường như cảm thán.

Mỗi một câu hắn nói, sắc mặt Uông Tử Du càng trở nên tái nhợt thêm, yết hầu nhấp nhô, cổ họng phát ra tiếng hít thở khó khăn.

Bạch Tiểu Thăng nói những điều kia, mỗi một điểm đều vô cùng có khả năng xảy ra.

Còn nữa, ngồi tù thật sự không phải cái gì cũng có thể chịu đựng cho qua được. Ba năm, năm năm khẽ cắn môi chịu khổ thì cũng thôi đi, mười năm hai mươi năm, Uông Tử Du cảm thấy mình không thể cắn răng được, cắn nát răng cũng đều không được.

Sắc mặt Uông Tử Du trắng bệt như tờ giấy, bờ môi phát run, thậm chí nước mắt đều trực trào ra.

- Hiện tại, tôi cho anh một cơ hội, có muốn hay không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Uông Tử Du dường như là người sắp chết đuối, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Trong hi vọng mang theo tuyệt vọng.

Trong tuyệt vọng lộ ra hi vọng.

- Nếu như. . .

Uông Tử Du cắn răng nói,

- Tôi hợp tác với các người, nếu như Trầm Bồi Sinh muốn lấy biện pháp tương tự đối phó với tôi, tôi phải làm sao bây giờ?

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn, nói một cách vô cùng chắc chắn,

- Tập đoàn cho anh được đặc xá, về sau nếu như Trầm Bồi Sinh lấy biện pháp tương tự đối phó anh, bảo đảm anh không cần phải lo lắng!

Uông Tử Du đau thương cười một tiếng,

- Chỉ bằng anh nói, tôi có thể tin được sao, tôi làm sao biết được anh không phải đơn thuần lợi dụng tôi !

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Tôi nói, có thể là anh sẽ không tin. Nhưng nếu như Hạ lão cho đặc xá, anh tin hay là không tin?

Bạn cần đăng nhập để bình luận