Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1202: Ngài cứ đợi để nghe tin tức tốt đi!

Tập đoàn Thần Hợp, trước cửa một gian phòng họp lớn, có sáu bảy người đang tụ tập ở đó và đang xì xào bàn tán.

Rất nhiều người đang có sắc mặt rất khó coi.

Những người này đều là từ tổng bộ điều tới, đến Nam Tự trợ giúp Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan, cũng đều là những người mà Hạ Hầu Khải cho rằng có thể tin tưởng.

Đương nhiên, Hạ Hầu Khải tin tưởng là nhân phẩm bọn họ.

Cũng không phải nói nên bọn họ đều là tâm phúc của Hạ Hầu Khải.

Tối thiểu nhất, những người đứng ở chỗ này, tình huống ở trong sự kiện bên trên, thực ra biết rõ cũng không nhiều, chỉ là mơ hồ nghe nói, người bị xét xử đều dường như có quan hệ với Trầm Bồi Sinh, là Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu phát động điều tra.

Vì Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc đã lên tiếng phái bọn họ đến đây đạt được thành tích to lớn, lại thêm đợt điều tra lần trước ở bên Nam Đô, cũng không khiến cho Trầm Bồi Sinh trả thù những nhân viên tham gia chuyến công tác đó.

Cho nên, bọn hắn tới đây cũng không lo lắng, cho dù là tình huống sau đó trở nên vi diệu, họ cũng vẫn ở lại điều tra.

Nhưng mà hiện tại lúc này, bọn hắn rất phiền, thật sự vô cùng phiền.

Bởi vì tổng bộ khu Đại Trung Hoa vừa mới hạ xuống thông báo xử phạt đối với bọn hắn!

Hành sự vượt quá giới hạn, không tuân theo quy củ, tùy ý rời cương vị. . .

Tất cả các loại lý do gì cũng đều có.

Xử phạt cực kỳ nghiêm trọng !

Tính ra mỗi người đều không khác gì bị cách chức.

- Anh nói xem tất cả chúng ta được phái tới đây để làm việc, còn do chính Hạ lão bố trí, ai dám không nghe theo, lúc ấy Hạ lão vẫn là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, cho nên chúng ta tới đây thực ra cũng là không phải ý muốn của bản thân! Các anh nói có đúng không?

- Hiện tại, những người trong tầng lớp lãnh đạo đang xảy ra mâu thuẫn lớn, vậy những người lãnh đạo cứ làm công việc của mình, cũng không thể đổ tai vạ nên những người phía dưới như chúng ta chứ! Tôi cũng không trêu ai, cũng không chọc ai, tại sao lại gặp đại họa từ trên trời rơi xuống vậy? Thật không có đạo lý mà! Các anh nói đúng hay không ?

Người đang ở giữa trong số mọi người vây quanh có giọng nói lớn nhất, dường như cũng đang bực tức nhiều nhất.

So với người bên cạnh, người này xem như trẻ tuổi, ước chừng mới đến bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, tóc trên trán bị ép ngược ra sau, có thể thấy được thường ngày cũng là hạng người hao tâm tổn sức, lo nghĩ nhiều.

Tuy nhiên chỉ không biết được lo nghĩ đến hao tổn sức lực và tinh thần là vì điều gì.

Giờ phút này, so với một số người bên ngoài cau mày không nói, hắn mở miệng một cách chậm rãi, tiếng nói mười phần mạnh mẽ, nghiêm chỉnh coi mình là phát ngôn viên thay mọi người, dường như mỗi câu mỗi lời nói đều là vì suy nghĩ của mọi người.

Trên thực tế, trong giây phút lòng người đang bàng hoàng, giọng điệu loại này ngược lại được ưa chuộng nhất, rất có thị trường, được rất nhiều người đang đau đầu, loạn ý lắng nghe.

- Thực ra, xét đến cùng, chuyện này chính là Tiểu Thăng Đại sự vụ quan gây ra phiền phức !

- Tôi nói với các vị, tôi nghe nói được rằng, vài ngày trước, ngay tại lúc Trầm lão thay mặt Tổng giám đốc, muốn triệu tập Tiểu Thăng Đại sự vụ quan trở về. Nguyên nhân thì, chúng ta điều tra những người ở đây, có người nhà do Trầm lão một tay đề bạt lên, điều tra thoáng qua một cái, tra hỏi một hai tiếng cũng hợp tình hợp lý đi. Hơn nữa, hiện tại Trầm lão vẫn đang thay mặt Tổng giám đốc, tìm hiểu một chút tình huống cũng rất bình thường. Các vị thấy có đúng hay không?

- Có thể vị Tiểu Thăng Đại sự vụ quan này của chúng ta rất mạnh mẽ, hung hãn! Thời điểm Hạ lão còn nắm quyền, đúng là không cần kiêng nể hạng người nào. Nhưng bây giờ Trầm lão làm Tổng giám đốc tạm thời! Vị Bạch Đại sự vụ quan sẽ để mắt tới sao?

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan căn bản là lờ đi không thèm để ý đến mệnh lệnh của tổng bộ. Còn không nói đến việc, các vị có nghe anh ta nói với chúng ta qua một chữ không? Không có! Anh ta một chữ đều không nói với chúng ta, còn không có trưng cầu ý kiến của chúng ta, liền giữ chúng ta ở lại đây! Lần này, chúng ta xem như vô tội gánh chịu liên lụy! Các vị nói có đúng hay không?

Rất nhiều người nhìn về phía gã đeo kính.

Có người hỏi lại với giọng buồn bực,



- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan từ chối trở về, nếu như Trầm lão không hài lòng có thể đề cập trực tiếp với anh ta, mắc mớ gì phạt đến chúng ta?

Gã đeo kính xem thường cười nhạo một tiếng,



- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan rất mạnh mẽ, lại được Hạ lão cất nhắc, lại khổ cực đạt được nhiều thành tích, người ta có quyền lực trong tay, không thể tuỳ tiện động vào được.

- Chúng ta thì có cái gì? Hơn nữa, chúng ta không được lưu lại một lời, có khác gì chúng ta đang đối nghịch lại với tổng bộ!

- Ai mà biết được có phải Trầm lão cũng muốn chúng ta trở về, mọi người dám không về sao? Đương nhiên, coi như tất cả mọi người đều đồng ý trở về, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan lại không buông ra, ai lại dám di chuyển!

- Tôi thấy, đến tám phần mệnh lệnh Trầm lão điều chúng ta trở về, đều bị Tiểu Thăng Đại sự vụ quan che giấu.

- Các vị xem đám người chúng ta 'Không phục tùng theo sự bố trí của công ty, không phục tùng theo điều lệnh của tổng bộ’, còn có cần phải lưu tại tổng bộ sao? Có phải sẽ bị lấy cái cớ xử phạt hay không. Các vị nói đúng hay không?

Gã đeo kính nói lời này, khiến cho đám người trung niên kia đang mang lòng phiền muộn, đồng thời im lặng.

Trên phố lưu truyền qua một câu, “Chỗ làm việc không nên mắng người trẻ tuổi, bọn họ sẽ lập tức từ chức, muốn mắng, liền mắng những người trung niên có nhà có xe, dù mắng đến chết, bọn họ cũng không dám từ chức.”

Ngay lúc này đây, câu nói này dường như phù hợp với tình hình, đâm thẳng vào điểm yếu của đa số những người trung niên đó, bọn hắn bỏ ra thời gian nửa đời người, mới leo đến vị trí này, có một gia đình phải nuôi nấng, lập tức gây ra tác động mạnh.

Cuộc đời như muốn bắt đầu lại từ đầu.

Dưới loại đả kích này, nhân tâm đều sẽ không ngăn được sụp đổ.

Cho nên, mặc kệ những sự vụ quan này vốn đã từng có nhiều cơ trí, nhiều thông minh.

Hiện tại, bọn hắn đều đang dần dần đánh mất đi lý trí bản thân.

Bọn hắn càng trở nên tin phục với gã đeo kính hơn.

- Cho nên, lần này mặc kệ các vị làm thế nào, dù sao nếu như công ty sa thải chúng ta, chúng ta liền đi tìm Tiểu Thăng Đại sự vụ quan! Dựa vào cái gì! Lão tử lao tâm lao lực, kết quả lại không có thành tích không có tiền thưởng, còn mất đi bát cơm? Tóm lại, đối với chuyện này, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan phải hoàn toàn chịu trách nhiệm! Các vị nói đúng hay không?



Gã đeo kính tiếp tục nói.

Những người xung quanh, ngoại trừ một số người trầm mặc, những người khác lại không kìm lòng được hơi gật đầu.

Gã đeo kính nhìn thấy điều này ở trong mắt, mừng thầm trong lòng.

- Hàn Tại Nghĩa, anh nói cái gì đấy?

Bỗng nhiên, một tiếng gầm thét truyền đến.

Đám người xoay đầu nhìn đi qua.

Tại Thư Lý và Tằng Từ Quyết từ bên kia nhanh chân đi tới.

Tằng Từ Quyết mang gương mặt giận dữ, vừa rồi chính là hắn mở miệng phát ra tiếng hét.

Tại Thư Lý ở bên cạnh hắn, ngược lại mang khuôn mặt lành lạnh, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gã đeo kính tên Hàn Tại Nghĩa.

- Oh, các người đã trở về, thế nào, đem tình huống nói lại với Tiểu Thăng Đại sự vụ quan hay chưa, anh ta nói làm thế nào để giải quyết chưa?



Hàn Tại Nghĩa đẩy đám người ra, tiến lên nghênh đón.

- Tôi hỏi anh vừa nói cái gì đấy?



Tằng Từ Quyết chỉ thẳng vào mũi Hàn Tại Nghĩa, nổi giận đùng đùng nói,



- Tôi nhớ được hai chúng ta là cùng nhóm, thời gian đầu tiên Hạ lão đề bạt anh đi lên! Anh đã làm được gì, hiện tại gặp phải sự tình, anh lại ở chỗ này nói vớ nói vẩn ! Anh còn có lương tâm hay không?

Tằng Từ Quyết nói như vậy, những người ở đó từng được nhận công ơn của Hạ Lão, lập tức có mấy phần không được tự nhiên.

Hàn Tại Nghĩa nhìn thấy gã mập mạp này nổi giận, cũng ngượng ngùng cười một tiếng,

- Lúc ấy tôi nghe Hạ Lão bố trí công tác bên này, tôi cũng không để ý công việc hiện tại mà lập tức tới đây. Nhưng hiện tại, nơi này là Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, cũng không phải Hạ lão, tôi không cần gặp ai cũng mang thân đi báo đáp ân huệ chứ. Lại nói, tất cả mọi người đều có gia đình có sự nghiệp, phải nuôi sống già trẻ trong nhà, cứ mãi giảng tình nghĩa thật sự ăn không no, người là phải sống. Các vị xem nói thế có đúng hay không ?

Hàn Tại Nghĩa nói những lời này, lại lần nữa dẫn động được sự hưởng ứng của mọi người.

- Đúng thế, bản thân chúng ta có ra sao cũng không quan trọng, nhưng mà còn tất cả người nhà đều đang trông chờ tôi nuôi sống đấy!

- Con gái tôi còn muốn đi du học, không có tiền không thì thể đi được!

- Con trai của tôi muốn kết hôn, một hơi lấy sạch số tiền tôi tiết kiệm, tôi phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa!

. . .

Mấy người liên tục lên tiếng.

Hàn Tại Nghĩa thấy một lúc có tới bảy tám người lên tiếng ủng hộ thì khí thế tăng lên hẳn, cười ha hả nhìn lại Tại Thư Lý và Tằng Từ Quyết.

Tằng Từ Quyết còn muốn mở miệng, lại bị Tại Thư Lý ngăn cản lại.

- Hiện tại, không phải Tiểu Thăng Đại sự vụ quan muốn khai trừ mọi người, mà là. . . Tổng bộ !

Tại Thư Lý trầm giọng nói,

- Cho nên, các người không nên mang tâm trạng bức xúc với Tiểu Thăng Đại sự vụ quan.

Hàn Tại Nghĩa cất tiếng cười ha hả,

- Xử phạt là do tổng bộ hạ quyết định, nhưng là vì cái gì không đi xử phạt người khác. Chúng tôi đây là đi theo Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, mới rơi vào tình cảnh như thế! Tại Thư Lý, anh cảm thấy chúng tôi không biết rõ sự tình sao? Dù sao chúng tôi không có quyền, cũng không cách nào kháng nghị với tổng bộ, chỉ có Tiểu Thăng Đại sự vụ quan mới có thể lên tiếng, dù sao chúng tôi cũng phải tìm anh ta! Các vị thấy có đúng hay không?

Hàn Tại Nghĩa cất giọng nói.

Lúc trước, Hàn Tại Nghĩa đã vô hình trở thành trung tâm phát ngôn trong những người này, cho nên khi hắn hô lên một tiếng sẽ được mọi người trong phòng gật đầu hưởng ứng.

- Đúng thế !

- Chuyện này, cuối cùng vẫn cần phải đích thân Tiểu Thăng Đại sự vụ quan ra mặt !

- Mọi người có thể đổ máu chảy mồ hôi, nhưng mà đừng để chúng ta rơi lệ. . .

Những sự vụ quan đó nhao nhao lên tiếng.

- Lại nói thêm, hai người đi tán gẫu qua với Tiểu Thăng Đại sự vụ quan có kết quả như thế nào ?

Hàn Tại Nghĩa hỏi lại Tại Thư Lý và Tằng Từ Quyết.

Nhìn thấy việc lý luận với những người này như nước đổ đầu vịt, nói mãi không thông, Tại Thư Lý cũng không nói nhiều, chỉ là nhìn đám người xung quanh một chút, trầm giọng nói,

- Chuyện này, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan sẽ vì mọi người giải quyết. . .

So với Hàn Tại Nghĩa ăn nói truyền cảm thì câu nói này có vẻ hơi nhợt nhạt, lại bất lực.

Hàn Tại Nghĩa cười lạnh,

- Là Tiểu Thăng Đại sự vụ quan nói cho anh rằng, anh ta sẽ giải quyết, sau đó để cho anh trở về chờ, đúng không? Vậy là hai người liền trở về sao? Không hỏi cụ thể một chút biện pháp ứng phó ra sao? Chỉ nói miệng mà không làm được thì đâu có kết quả! Sáng mai, sáng mai nhìn lại xem, nếu như chuyện này vẫn không có gì thay đổi, chúng ta đi tìm Tiểu Thăng Đại sự vụ quan nói cho rõ ràng! Các vị thấy đúng hay không?

Lời nói này khiến cho mọi người tại đây liên tục gật đầu.

- Được lắm!

- Đúng thế!

- Phải nói cho rõ ràng!

Những người này nhao nhao lên tiếng.

Loại tâm trạng kiểu này một khi bị kích động lên, sẽ rất khó áp chế xuống, đặc biệt là liên quan đến sự nghiệp bản thân và cuộc đời về sau.

Tằng Từ Quyết tức giận trừng mắt về phía bọn hắn, lại bị Tại Thư Lý giữ chặt, dùng ánh mắt ra hiệu kiềm chế.

Tằng Từ Quyết tức giận hừ một tiếng, quay người rời đi.

Tại Thư Lý cũng trầm mặc đuổi theo.

Không quản được người khác, tối thiểu nhất bọn họ còn có thể quản được chính mình.

Nhưng mong là không thẹn với lương tâm!

Hàn Tại Nghĩa lạnh lùng nhìn theo bóng lưng có chút chán nản của Tại Thư Lý và Tằng Từ Quyết, khóe miệng khẽ nhếch lên một vòng nhỏ bé không thể nhận ra, nở nụ cười lạnh.

- Hai phần tử trung thành đến chết này xem ra xương đầu rất cứng rắn!

- Được rồi, mặc kệ bọn họ, dù sao sự tình mà Trầm lão đã có lời nhắn nhủ, mấy người chúng ta làm nội ứng đều đã sắp hoàn thành tốt đẹp!

- Bên này, mình thuận lợi xuôi gió xuôi nước, tin tưởng bọn họ nơi đó cũng giống vậy, có chúng ta ra mặt, lo gì không thể khiến cho toàn bộ bên này náo loạn lên!

Hàn Tại Nghĩa ngấm ngầm liếc mắt nhìn đám người bên cạnh đang tràn đầy tâm trạng kích động, trong lòng cũng rất đắc ý,

- Quả nhiên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường! Bọn người này đang u mê, bị mình nói dăm ba câu liền làm cho loạn tâm trí! Các người cứ gây loạn với tên họ Bạch đi! Dù gây loạn đến mức nào, các người cũng là vật hi sinh, sẽ bị giết gà dọa khỉ, mà tôi có thể bằng vào thành tích kích động các người gây loạn, trở về được thăng chức tăng lương !

Bên này, Hàn Tại Nghĩa đang nở hoa trong lòng, lại hoàn toàn không có chú ý tới, góc rẽ cuối hành lang bên kia, có người đang liếc nhìn hắn một cái, sau đó viết xuống tên của hắn trên sổ tay.

Lâm Vi Vi nhận được mệnh lệnh của Bạch Tiểu Thăng, ra cửa lại gặp Lôi Nghênh, lúc này mới đem việc Bạch Tiểu Thăng muốn bọn họ điều tra nội ứng nói ra.

Lúc ấy, Hàn Tại Nghĩa còn đang chờ thang máy, Lôi Nghênh thuận tiện cũng liền đi theo, vừa vặn thấy cảnh tượng này.

- Hàn Tại Nghĩa.

Lôi Nghênh đọc lên cái tên này, thu bút và bước nhanh rời đi.

Tin tưởng một màn này, ở rất nhiều địa phương đều đang xảy ra, hắn còn muốn đi một vòng và một mình đi điều tra!

Đối với bọn hắn thực ra cũng là cơ hội, có thể triệt để loại bỏ những người được Trầm Bồi Sinh xếp vào ở chỗ này!

Có thể xếp vào đến trong này, độ khó rất lớn, cho nên tra xong một đợt này, chắc có lẽ tất cả người còn lại đều có thể tin tưởng được.

Thời điểm Lôi Nghênh điều tra, Bạch Tiểu Thăng còn đang đàm luận qua video cùng đám người Lý Hạo Phong, đồng thời trình bày bước mở đầu trong đối sách của mình.

- Khốn cục này có điểm mấu chốt ở chỗ nhân tâm, chúng ta không thể để cho người làm cùng chúng ta đạt kết quả là công dã tràng, ở tầm tuổi của bọn họ cũng không chịu được điều đó!

Bạch Tiểu Thăng đem bản thân mình đặt vào địa vị người khác mà suy nghĩ, nói lại với đám người, lại tiếp tục lên tiếng phân tích.

- Vì sao Trầm Bồi Sinh có thể tìm tới nhiều phần tử trung thành như vậy, sẵn sàng thay ông ta đối phó với các sự tình, bọn họ thậm chí không sợ ngồi tù. Không phải là vì Trầm Bồi Sinh rất được lòng người, để cho người ta không tiếc hi sinh chính bản thân mình, mà là ông ta chân chính giải quyết được nỗi lo về sau cho những người kia, khiến cho bọn họ lấy được so với mất đi nhiều hơn, nói ngắn gọn, chính là cho những người kia đầy đủ 'Lợi ích'!

- Các vị đừng tưởng rằng nói đến 'Lợi ích', thì sẽ lộ ra dung tục, lộ ra không cao thượng, lộ ra là đám người ô hợp, con người tóm lại là đều phải ăn cơm!

- Anh chị em, bạn bè thân thích, ngoài mặt luôn tỏ vẻ tình cảm, nhưng sau nhiều lần làm tổn thương lợi ích đối phương, thì kết quả cũng sẽ là thù địch!

- Tóm lại, muốn phá bỏ cục diện này, chúng ta không ngại thay đổi lối suy nghĩ, khiến cho những người bị tổng bộ xử phạt này 'Đạt được lợi ích nhiều hơn xa so với tổn thất gặp phải'!

- Kể từ đó, Trầm Bồi Sinh muốn giết gà dọa khỉ, cũng sẽ biến thành một cái làm mẫu cho nơi này của chúng ta,

- Đi theo chúng ta đóng góp một phần nỗ lực, cuối cùng thu hoạch không chỉ là thành tích và tình nghĩa, còn có cả lợi ích !

Bạch Tiểu Thăng liên tục nói ra, ba người Lý Hạo Phong ngược lại là cũng cảm thấy có đạo lý.

- Lý do là hợp lý.

Lý Hạo Phong cười khổ nói,

- Thế nhưng mà chúng ta lấy 'Lợi ích' từ đâu để phân cho mọi người. Thăng chức, tăng lương, phát tiền thưởng, những thứ này đều phải thông qua tổng bộ, thông qua sự đồng ý của Trầm Bồi Sinh. Chúng ta bây giờ, đến bản thân bọn họ còn không giữ nổi! Đến nơi đâu tìm 'Lợi ích' đây!

Lý Hạo Phong buồn rầu thở ra một hơi thở dài.

Ngay cả Trịnh Thiên Hồng cũng đều bị hắn làm cho xúc động, thở dài nói,

- Bảng danh sách đám người bị xử phạt, tôi đều đã xem qua, từng người đều là tài năng. Bọn họ thể hiện năng lực qua tính cách, khả năng ứng xử, khả năng học tập các loại phương diện khác nhau. Có thể nói, bọn họ là những tài năng ưu tú nhất trong đội ngũ sự vụ quan. Hiện tại, lại bị tổng bộ xử phạt cách chức! Đây tuyệt đối là tổn thất lớn cho công ty! Không có tổn thất nào có thể lớn hơn!

- Coi như bắt đầu tiến hành bổ sung cán bộ từ kho lưu trữ nhân tài dự bị, tôi cũng vẫn cảm thấy những người này có giá trị cao hơn nhiều so với những người dự bị kia, những người này đặt ở những công ty bên ngoài nào khác cũng sẽ là hàng bán chạy! Nhưng mà bị sa thải, chắc chắn sẽ ghi một dấu ấn trong cuộc đời bọn họ, sẽ ảnh hưởng đến hành trình tìm kiếm công việc mới!

Hứa Du Nhu cũng thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.

Nghe bọn hắn nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng ngược lại mỉm cười.

- Nghe các vị nói bọn họ tốt như vậy, tôi đều muốn đem bọn họ thu nhập dưới trướng!

Hắn nở nụ cười này, khiến cho Lý Hạo Phong trợn mắt nhìn.

- Cậu còn có tâm trạng để cười!

Lý Hạo Phong tức giận nói.

Bất quá sau đó, trong lòng Lý Hạo Phong liền nhạy cảm phát hiện. Bạch Tiểu Thăng đã nói thao thao bất tuyệt, nói hắn muốn bắt đầu tiến hành đối sách ứng phó, lúc này đây càng mang thần sắc nhẹ nhõm, vậy hắn nhất định là đã có chủ ý!

Hạ lão thường thường nói tên nhóc này, tâm trí như cáo già, có sự nhạy cảm vượt xa với người bình thường.

Hắn nhất định là đã có đối sách!

Đôi mắt Lý Hạo Phong sáng lên, nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Tiểu Thăng, cậu đừng có lại ăn nói vòng vo, cậu có ý định thế nào, có biện pháp nào, nói ra để cho chúng tôi nghe một chút !

Lý Hạo Phong nói như vậy, Trịnh Thiên Hồng và Hứa Du Như cũng thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Nói linh tinh nhiều như vậy, chính là muốn mở rộng tâm lý cho mọi người, tỉnh táo nhớ kỹ biện pháp khó tiếp nhận của mình.

Nhìn thấy chữ "Lợi" là nói đến mọi người đồng ý, ngay đến Lý Hạo Phong đều không dị nghị quá lớn, đó cũng là thời điểm tiếp tục nói.

- Được, vậy tôi liền nói một chút !

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Sau đó, hắn ngắn gọn đem đối sách mà mình nghĩ được nói ra.

Lắng nghe biện pháp, ba người Lý Hạo Phong đều sững sờ, trong ánh mắt càng thêm vẻ ngạc nhiên ít nhiều.

Bạch Tiểu Thăng lại giải quyết vấn đề như thế?

- Như vậy sao được !

Lý Hạo Phong phản ứng đầu tiên cũng là phản đối.

- Cậu ngược lại thật sự là kiếm tẩu thiên phong, kéo theo chúng ta đều rơi trong khe đấy.

Trịnh Thiên Hồng nhẹ giọng thì thào nói.

- Điều này, cái này. . .

Hứa Du Như "Này" đến nửa ngày, rồi lại cười khổ, nhẹ giọng nói,

- Cậu định đào chúng tôi ra khỏi khu Đại Trung Hoa sao?

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên đối mặt với ba người, nói một cách rất nghiêm túc,

- Hiện tại lúc này thì đây là biện pháp duy nhất, huống hồ tránh thoát được một kiếp này, nói không chừng, còn có nhiều khoảng trống đấy.

Đây là hắn đang cho Lý Hạo Phong giải sầu.

Sau đó còn lượn vòng chỗ trống ?

Không tồn tại !

- Tôi cũng không biết có phải tôi nên đi cảm ơn Trầm Bồi Sinh, ép tôi đưa ra cái ý tưởng 'ngu ngốc' như vậy. . .

Bạch Tiểu Thăng mang tâm lý yên lặng lầm bầm,

- Tối thiểu nhất là tôi kiếm được lời !

Ba người Lý Hạo Phong trở nên trầm mặc.

Trước mắt ngoại trừ cách như Bạch Tiểu Thăng nói, thật sự không có biện pháp gì tốt hơn.

- Buổi chiều mai, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Bất quá trước đó, các vị nhất định phải cử người có thể tin tưởng. Tìm và nhổ bỏ người làm nội ứng mà Trầm Bồi Sinh sắp xếp vào chỗ chúng ta !

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Hiện tại là thời cơ rất tốt để bọn họ hành động, cũng là thời cơ tốt nhất cho chúng ta làm sạch đội ngũ!

Với đề nghị như thế, ba người Lý Hạo Phong tự nhiên gật đầu đồng ý.

- Tôi lập tức đi an bài !

- Chuyện này tôi đã từng làm!

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

Ba người ba loại thuyết pháp.

Bọn hắn làm việc, Bạch Tiểu Thăng rất là yên tâm.

Nếu như sau này mình thăng chức đến vị trí cao hơn, nếu có thể đem bọn họ biến thành người thân cận bên cạnh, tuyệt đối như hổ thêm cánh.

Ba người Lý Hạo Phong cũng không biết rằng, Bạch Tiểu Thăng thế mà đánh chủ ý lên chính bản thân bọn hắn. . .

Cứ như vậy, một việc ban đầu nhìn qua thì chẳng có biện pháp nào đạt được kết quả, cuối cùng vẫn có phương pháp giải quyết.

Ba vị kia đóng video lại, mỗi người đi an bài phần riêng của mình.

. . .

Vào lúc ban đêm, ở chỗ của Hàn Tại Nghĩa, gài chốt cửa cẩn thẩn, gọi điện thoại trực tiếp cho Lâm Ngọc.

- Lâm tiên sinh, báo cho ngài một tin tức tốt, bên này đã được châm ngòi mọi người oán thán đến sôi trào, bắt đầu nảy sinh tâm lý thù địch đối với họ Bạch.

- Ngài yên tâm, ngài yên tâm ! Chậm nhất là sáng mai, tôi sẽ để họ Bạch kia mất hết người bên cạnh! Khiến cho công tác bên này triệt để tê liệt !

- Ngài cứ đợi tin tức tốt của tôi đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận