Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 226: Tôi sẽ không để cho cậu được như ý



Bạch Phỉ trở về, sau lưng còn có một người đi theo, là nữ trợ lý đang mang theo bao lớn bao nhỏ đồ vật.

- Bà nội, con đã về.

Bạch Phỉ mặt mũi tràn đầy nụ cười, trước cùng Lý Phượng Quan chào hỏi.

Bà lão cười gật đầu.

Bạch Phỉ xoay mặt, đối với các bác, thím đang ngồi chào hỏi, rất khiêm tốn hữu lễ. Vẻ mặt của đám người Bạch Minh Hành hơi đổi, nhao nhao đáp lại.

Chú tư, thím tư của Bạch Tiểu Thăng, cười theo, giọng nói rõ ràng so với những người khác thấp hơn một chút.

- Con trai, con bận rộn như vậy, trở về sớm làm gì! Ban đêm đến là được rồi, mẹ và cha con, cùng bà con và các chú, các bác của con đều nói xong rồi.

Thím ba oán trách nói, nhưng trên mặt lại phong quang vô hạn.

Các cháu trai cháu gái của bà lão, ai có tiền đồ nhất, trong nhà xảy ra chuyện dựa vào ai, còn không phải là con trai Bạch Phỉ của nàng sao!

- Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, con đương nhiên phải sớm trở về để giúp đỡ chứ. Người một nhà nếu không giúp người một nhà, người ngoài cũng sẽ chế giễu!

Bạch Phỉ lời nói chính nghĩa, nghe rất được.

Mấy người chú bác liên tiếp gật đầu.

Có tiền đồ đúng là không giống nhau a, nhìn đứa nhỏ này nói chuyện, nghe rất được!

Vẻ mặt Bạch Minh Hành, cũng dễ nhìn hơn một chút.

- Cô gái này là?

Lý Phượng Quan nhìn nữ trợ lý sau lưng Bạch Phỉ, khuôn mặt thanh tú, làm người khác ưa thích, nhịn không được hỏi.

Đều là cháu mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Làm bà nội cũng quan tâm đến cưới xin của Bạch Phỉ.

- Bà nội, cháu là trợ lý về pháp luật của Bạch Phỉ.

Cô gái vẻ mặt ngọt ngào đáp.

Trừ công việc đó, nàng cùng Bạch Phỉ sớm đã ngủ chung, lần này theo Bạch Phỉ trở về, trong lòng cũng là vô cùng vui vẻ, giống như đi gặp gia trưởng.

- Trợ lý pháp luật?

Lý Phượng Quan cứng nhắc nói ra cái từ này, không hiểu rõ lắm.

- A, đó là giúp đỡ Bạch Phỉ quản lý, định ra hợp đồng theo pháp luật, xét duyệt các điều khoản pháp luật. Nghe nói lần này, mẹ muốn phân chia tài sản, cháu hiểu một chút, cho nên cháu đi theo.

Nữ trợ lý ngọt ngào cười.

- Im miệng, cô nói bậy bạ gì đó!

Bạch Phỉ biến sắc, vội vàng quát.

Nhưng đã chậm. Mọi người trong phòng, nghe rất rõ ràng.

Bầu không khí bỗng nhiên lạnh lẽo.

Lý Phượng Quan nụ cười dần dần biến mất.

- Nhà thằng ba, đề nghị của con, không phải bản thân mình nghĩ ra được sao.

Lý Phượng Quan nói.

Đây rõ ràng là chủ ý của Bạch Phỉ, nó ngay cả người làm hợp đồng đều mang đến.

Bạch Phỉ hung hăng trừng nữ trợ lý một chút, nữ trợ lý khuôn mặt ủy khuất, bĩu môi.

- Thôi, tôi mệt mỏi, các người. . . Đều về đi thôi.

Lý Phượng Quan vô lực hướng phía ngoài khoát tay.

Bình tĩnh, bất đắc dĩ.

Ngay cả cháu trai ruột đều tính kế mình, Lý Phượng Quan thấy lạnh cả tim.

Đã từng là người phụ nữ cường thế vô song cầm lái nhà họ Bạch, lập tức già thêm mấy tuổi.

- Muốn viết hợp đồng thì viết ra. Ban đêm, để bọn nhỏ đều tới, ai xuất ra bao nhiêu, tôi sẽ không cho người đó ăn thiệt thòi!

Bà lão lẩm bẩm, chậm rãi đứng dậy, chú ba muốn dìu bà, bị bà hất ra, bác cả muốn dìu bà cũng đồng dạng đẩy ra.

Chỉ có mẹ của Bạch Tiểu Thăng là Lý Thu Vân, mới có thể đỡ lấy cánh tay của bà.

Bà lão không có cự tuyệt.

Đám người nhìn thấy Lý Thu Vân vịn lão thái thái tiến vào phòng ngủ.

Bạch Minh Hành đứng thẳng người lên cau mày, chán ghét nhìn Bạch Phỉ, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, cất bước rời đi.

Những người khác nhìn nhau.

Bác cả, thím cả xấu hổ cười một tiếng, chú tư, thím tư lại tươi cười với Bạch Phỉ.

Tan họp.

Đám người mang theo tâm tình khác biệt rời đi.

Chú ba, thím ba của Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt vui mừng hớn hở, chen chúc theo con trai trở về nhà.

Giờ phút này, Lý Phượng Quan ở trong phòng ngủ.

Lý Thu Vân ngồi xuống an ủi nàng.

- Mẹ, mẹ đừng để trong lòng, cháu trai của mẹ, cũng không chỉ có một người là Bạch Phỉ! Tiểu Thăng những năm này, ở bên ngoài cũng kiếm tiền. . . nếu không đủ, có thể lấy, mẹ đừng nghe nhà chú ba bọn họ!

Lý Phượng Quan đắng chát cười, lắc đầu.

- Thu Vân, con không cần khuyên mẹ. Cả nhà thằng ba đưa ra đề nghị đó. . . Mẹ đồng ý! xong chuyện lần này, mẹ sẽ đi viện dưỡng lão ở.

Lý Phượng Quan rất bình tĩnh nói.

Nơi này, nàng không muốn ở lại nữa!

Căn phòng này, đã xa lạ đến không thể gọi là nhà.

Nếu bọn chúng muốn, thì lấy đi!

- Không thể đi viện dưỡng lão! Nếu mẹ không muốn ở nơi này, thì đi chỗ của con, con hầu hạ mẹ! Nhiều con trai như vậy, dù sao cũng nên có một người có tác dụng!

Lý Thu Vân nắm tay Lý Phượng Quan, gần như liên tục nói.

Nhìn người con dâu thứ hai, như nhìn thấy mình năm đó.

Lý Phượng Quan con mắt cảm thấy chua, tay lại nắm chặt hơn mấy phần.

. . .

Nhà Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ngủ một giấc, thần thanh khí sảng, sau khi rời giường mới phát hiện, cha mẹ đều không ở nhà, bữa sáng vẫn còn ấm.

Bạch Tiểu Thăng sau khi rửa mặt, ăn cơm rồi chuẩn bị ra ngoài đi vòng vòng.

Vừa muốn đi ra ngoài, cậu ta nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của cha, đẩy cửa đi vào, giống như đang phát tiết.

Cha, làm sao bị tức giận lớn như vậy?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, ra đón.

- Làm sao vậy cha? Xảy ra chuyện gì, mẹ con đâu? Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Nhìn thấy con trai, Bạch Minh Hành vẻ mặt tốt hơn một chút.

Đứa nhỏ này, coi như ở bên ngoài lăn lộn không tốt, không bằng Bạch Phỉ, nhưng mà nhân nghĩa, sẽ không giống Bạch Phỉ thân tình mờ nhạt như thế, lang tâm cẩu phế!

Điểm này, để Bạch Minh Hành tuổi già có thể an lòng.

- Tiểu Thăng, cha có chuyện muốn nói với con!

Bạch Minh Hành tiến đến ghế sô pha ngồi xuống, chỉ đối diện tỏ ý kêu Bạch Tiểu Thăng cũng ngồi xuống.

Sự việc cha muốn nói, là sự kiện để người cả nhà chú ý đó sao. Bạch Tiểu Thăng nhủ thầm.

- Song Lôi nhà chú tư của con, nhập viện rồi, trong đầu có u.

Bạch Minh Hành nói.

Bạch Song Lôi.

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt ngưng lại.

Thẳng thắn mà nói, cậu ta đối với người em họ này, không có quá nhiều tình cảm, không chơi cùng một chỗ nhiều. Nhưng Bạch Song Lôi dù sao là người nhà họ Bạch, bị bệnh như vậy, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không thể ngồi yên không để ý đến.

- Tiền chữa bệnh là 800 ngàn. . . 800 ngàn đó!

Bạch Minh Hành thở dài một hơi, một số tiền lớn như thế, ngay cả ông ta đều có cảm giác không kham nổi, trong lòng có một khối đá đè nén, trĩu nặng.

Bọn họ, mặc dù dựa vào việc phân chia nhà, cũng có ít tiền, nhưng mà còn phải cho con đến trường, nhiều năm như vậy trong nhà cũng tiêu pha, đều không còn lại bao nhiêu. Lăn lộn tốt nhất là chú ba, cũng chỉ làm chút sinh ý.

Ngược lại không bằng đời trẻ tuổi bây giờ.

- Những ngày gần đây, chú tư, thím tư của con bốn phía vay tiền, chúng ta cũng đưa tiền cho họ, nhưng còn thiếu 200 ngàn! Chỗ đó để cho thế hệ trẻ các con lại góp một chút. . .

Bạch Minh Hành nói đến chỗ này, tức giận nói,

- Nhưng con đoán xem! Vừa rồi, chú ba thím ba đáng chết của con, triệu tập mấy người chúng ta qua họp, vậy mà đánh chủ ý với ngôi nhà của bà con! Muốn phân chia sớm, còn nói cái gì chia cổ phần, rồi quyên tiền mua cổ phần của chú tư con, con nói xem! Có phải là rất giỏi tính toán hay không!

Bạch Minh Hành nói xong, đều tức giận như sắp nổ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.

- Vừa rồi Bạch Phỉ trở về, cha nghe nó nói, còn tưởng là đứa nhỏ này, không giống chú ba tham tiền như vậy.

Bạch Minh Hành cười lạnh,

- Kết quả, chủ ý này, là nó nghĩ ra! Ngay cả trợ lý pháp luật đều mang đến, chú ba nuôi đứa con trai thật tốt a!

Bạch Minh Hành tức giận nói.

Bạch Phỉ sao?

Khi còn bé, là người bắt nạt mình nhiều nhất.

Lần này lại dám bắt nạt lên đầu bà nội!

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lạnh lẽo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận