Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2003: Giải cứu Trần Phi Tù (1)

Người da đen đầu trọc A Cam quả thật có dáng người cao lớn, bắp thịt rắn chắc, nếu nói trước đây đánh rất giỏi, nhưng hắn sống ở bên cạnh Trần Phi Tù nhiều năm an nhàn sung sướng, khiến cho hắn cũng chỉ còn lại có cái thùng rỗng, năng lực phản ứng, năng lực chống đỡ đều giảm mạnh. Dù sao những điều này chỉ cần ba ngày không luyện sẽ khác biệt một trời một vực, nhưng dù vậy, A Cam vẫn đối phó được hai ba người bình thường.

Nhưng bốn người đàn ông bắt Trần Phi Tù, A Cam đều là dạng lưu manh đầu đường, chuyên đánh nhau nên biết chỗ nào trên người bị đánh thì đau nhất, khó chịu được nhất, càng khỏi phải nói trong tay bọn họ còn có gậy ống thép, gậy gỗ rất to, rất cứng.

Vì vậy, A Cam thoát khỏi dây trói, điên cuồng hét lên bạo phát được hai phút lại bị người ta đánh hội đồng, không còn sức lực để đánh trả.

Trần Phi Tù thấy vậy thì trợn tròn mắt, sau đó không nhịn được mắng lớn:

- A Cam, anh đúng là vô dụng, anh thật vô dụng!

Cho dù A Cam có lòng muốn giải thích cho mình, cũng không thể nào mở miệng.

Mã Tiêu Tiêu cười hì hì nhìn bên kia, nói với Trần Phi Tù:

- Vừa rồi, có phải anh rất vui mừng, cho rằng mình được cứu đúng không? Tôi khuyên anh đừng có nằm mơ nữa. Người của anh lợi hại thật, nhưng đám người anh tôi cũng không phải ngồi không, trong bọn họ có hai người còn đánh hắc quyền đấy. Cho dù một hai người không bằng người cao to này, nhưng bốn người cùng xông lên, còn có thể để cho hắn lật trời sao? Anh còn thật sự tin trên thế giới này có người có thể lấy một địch bốn sao? Đó chỉ là ở trong phim truyền hình, dành để lừa gạt đứa con thôi!

Trần Phi Tù nghe được những lời này thì gương mặt trắng bệch, nhưng suy nghĩ một lát cũng thấy đúng. Cậu ta lập tức muốn nổi giận, thậm chí cảm thấy chuyện này thật sự không thể hoàn toàn trách A Cam không có năng lực được.

Lúc này, A Cam đã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, dường như hôn mê bất tỉnh.

- Dừng tay, vậy là được rồi. Nếu còn đánh nữa thì tên cao to này sẽ thành bánh thịt mất.

Anh của Mã Tiêu Tiêu giơ tay quát mọi người dừng lại.

Lúc này, mấy người khác mới dừng tay.

Nhưng vẫn có người ngứa chân, lại đá thêm vài cái, A Cam cũng không có chút phản ứng nào.

- Hay là thật sự đánh chết người rồi, anh đi xem thử đi.

Anh của Mã Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày và chỉ vào một người nói.

Nhìn bọn họ vừa rồi đánh có phần rất dữ tợn, nhưng thật xuống tay vẫn chú ý chừng mực, không đến mức đánh chết hay đánh cho tàn phế.

Một người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt A Cam, kiểm tra một lúc mới ngẩng đầu lên nói:

- Anh, không có việc gì, hắn chỉ hôn mê mà thôi.

Anh của Mã Tiêu Tiêu lập tức yên tâm, gật đầu.

- Tới trói hắn lại, lại dùng xích sắt bên kia. Tôi xem lúc này hắn làm sao thoát ra được nữa!

Anh của Mã Tiêu Tiêu cười lạnh nói.

Lập tức có người lên tiếng trả lời rồi đi lấy xích sắt.

- Nhìn kỹ đi.

Mã Tiêu Tiêu nhìn Trần Phi Tù, nhếch mép cười mỉa nói:

- Các người không có cách nào trốn thoát đây, dựa vào chính mình là không thể. Hơn nữa, ở đây ban ngày ngay cả một bóng quỷ cũng không có, càng khỏi phải nói tới người! Vừa rồi anh kêu cứu, không phải chẳng có chút hiệu quả nào sao. Anh vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp tốt với chúng tôi đi. Lấy được tiền, chúng tôi lại thả người, tuyệt đối sẽ không làm khó các người. Nếu không...

Ánh mắt Mã Tiêu Tiêu chợt lạnh.

Vẻ mặt Trần Phi Tù buồn bực nói:

- Tôi đâu có nói không trả tiền, là các người vẫn không đưa ra được con số cụ thể, bảo tôi phải làm sao đây?

Vẻ tươi cười của Mã Tiêu Tiêu lập tức trở nên gượng gạo.

Xảy ra chuyện vừa rồi làm cô ta quên mất, nguyên nhân không phải vì người ta, mà bên mình chưa đưa ra một mức tiền chính xác...

Điều này cũng không thể trách được bọn họ. Ở trước mặt kẻ siêu cấp có tiền, bọn họ đòi tiền cũng cảm thấy mình không phóng khoáng...

- Vậy anh đợi một lát, tôi đi thương lượng với anh tôi đã.

Mã Tiêu Tiêu chỉ có thể nói vậy.

- Được, các người nhanh lên đi.

Trần Phi Tù lầm bầm:

- Cảm giác bị trói thật khó chịu.

Mã Tiêu Tiêu cảm thấy hai câu nói chuyện cuối cùng này dường như đã thay đổi vị trí, cảm giác là lạ, có chút buồn cười...

Cô ta gật đầu, đi tới chỗ anh trai mình để thương lượng.

Nhưng vào lúc này, cửa sắt lớn bên ngoài lại bị người đập.

Tiếng động đột nhiên vang lên, thực sự làm người bên trong bị dọa cho giật mình.

- Ban ngày không phải ở đây không có ai sao?

Mã Tiêu Tiêu cũng biến sắc:

- Đây là chuyện gì vậy?!

Nếu để cho người ta bắt gặp chuyện này thì sẽ nguy hiểm rồi!

- Anh làm sao biết được chứ!

Anh của Mã Tiêu Tiêu của biến sắc.

Những người khác lập tức kinh hoàng.

- Cứu tôi với!

- Bắt cóc!

- Giết người rồi!

Trần Phi Tù liều mạng hét lên.

- Nhanh làm cho hắn im miệng đi!

Mã Tiêu Tiêu kinh hãi.

Anh của Mã Tiêu Tiêu lập tức hoảng loạn xông qua, giơ cái gậy trong tay lên và làm ra vẻ muốn đánh ngất Trần Phi Tù.

- Tôi im lặng!

Trần Phi Tù nhanh nhẹn mím miệng lại.

Cậu ta thật ra cũng không chịu thiệt, dù sao nếu như lúc này bên ngoài có người thì chắc chắn đã nghe được rồi.

Đối mặt với sự hoảng sợ, trong giây lát thấy Trần Phi Tù phối hợp như vậy làm anh của Mã Tiêu Tiêu hơi do dự, không biết có nên ra tay hay không.

Mã Tiêu Tiêu khẩn trương nhìn ra phía cửa lớn.

Tiếng gõ cửa bên ngoài đã ngừng lại, không biết người còn ở đó hay không!

- Các người đi xem, nếu có người, lại... bắt hắn lại!

Mã Tiêu Tiêu vội vàng căn dặn hai tên đồng bọn, cũng nói với anh mình:

- Chúng ta nhanh dẫn bọn họ dời đi! Ở đây đã không an toàn nữa!

Thời điểm mấu chốt, vẫn là phụ nữ cẩn thận.

Anh của Mã Tiêu Tiêu lập tức gật đầu.

Cũng không đợi hắn lên tiếng đã nghe được ngoài cửa lớn có người cao giọng nói:

- Trần Phi Tù, cậu ở bên trong à?

Anh em Mã Tiêu Tiêu nghe được câu này thì lập tức bị dọa giật mình:

- Sao người bên ngoài lại quen biết với Trần Phi Tù! Không xong! Lại là người quen!

Trần Phi Tù cũng sững sờ, sau đó trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra giọng nói đó là của ai.

Dù sao, cậu ta ở Lâm Thâm cũng không bạn bè gì, chỉ có người làm quen lúc đi đường.

Bạch Tiểu Thăng kia!

- Bạch Tiểu Thăng, là tôi, tôi ở đây, cứu tôi với!!

Giọng nói như tiếng thanh la của Trần Phi Tù lại vang lên.

Anh của Mã Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn về phía cậu ta, Trần Phi Tù lại lập tức ngậm chặt miệng, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.

Trong giây lát hoảng sợ.

- Có quỷ mới tin cậu! Vừa rồi đáng lẽ tôi phải bịt miệng của cậu lại! Không, vừa rồi tôi nên đánh cậu ngất xỉu mới đúng!

Anh của Mã Tiêu Tiêu nhìn Trần Phi Tù như vậy thì giận không có chỗ trút, nghĩ bây giờ mất bò mới lo làm chuồng.

Mã Tiêu Tiêu lại sốt ruột nói:

- Tạm thời không cần để ý tới hắn, bắt người bên ngoài kia vào đã!

Anh của Mã Tiêu Tiêu nghe vậy thì lập tức cảm thấy có lý, vội vàng bảo mấy người anh em của mình chạy tới cửa lớn.

Nhưng không chờ bọn họ đi tới, cánh cửa sắt lớn rỉ sét loang lổ bỗng nhiên phát ra một tiếng "rầm".

Bọn họ đã nhìn thấy cánh cửa sắt bị biến dạng, lõm vào trong.

Chuyện xảy ra bất ngờ làm anh của Mã Tiêu Tiêu và mấy người đàn ông giật mình.

- Bên ngoài thế nào vậy? Có người đang đụng vào cửa sao?

Cho dù nhìn cửa sắt lớn có rỉ rét nhưng rất rắn chắc, đây là phải bị đụng mạnh thế nào chứ?

Không chờ bọn họ suy nghĩ lại nghe “rầm” một tiếng nữa, cửa sắt lớn càng biến dạng hơn.

Người ở bên trong gồm Mã Tiêu Tiêu, anh của cô ta và mấy người đàn ông khác , thậm chí là Trần Phi Tù cũng nhìn đến hoa cả mắt, hình như bên ngoài không phải là người, mà là quái vật gì vậy.

Bên ngoài chợt im lặng, chừng mấy giây không hề có tiếng động gì.

Người ở bên trong không nhịn được nhìn nhau, không biết vì sao lại không có tiếng động nữa.

- Rầm...

Bạn cần đăng nhập để bình luận