Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 846: Hàn Hiên Thành



Màn Hài kịch này vì Hàn Sâm giận dữ bỏ đi mà kết thúc.

Tô Đại Chung và Nhan Tuyết Phi với tư cách là chủ nhân bữa tiệc nên tự mình đưa tiễn hàn Sâm ra ngoài. Nhưng khi ra vẫn cố ý giữ Hàn Sâm lại nói vài câu:

- Hàn Sâm, chuyện hôm này cháu không cần giữ trong lòng làm gì. Tâm ý của cháu chúng tôi đều hiểu.

Ở ngoài cửa,Tô Đại Chung cùng Hàn Sâm nói vài câu.

Da mặt hàn Sâm hơi ngượng nghịu. Hắn không quay đầu, cũng không nói lời nào mà chỉ gật đầu rời đi.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn người Hàn Sâm, Tô đại Chung mới không nhịn được liền thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Sợ rằng, lần này đã hoàn toàn đắc tội với phó tổng Hàn.

Nhan Tuyết Phi nhìn phương hướng Hàn Sâm rời đi rồi lơ đễnh nói:

- Đắc tội thì sao! Chồng tôi là người dùng bản lĩnh thật sự mà đi lên vị trí này chứ không phải dựa vào nịnh nọt người khác. Còn nữa, so với hạnh phúc của Tiểu Ngữ thì đắc tội phó tổng Hàn chẳng tính là gì.

- Ông nhìn Hàn Sâm xem. Người này rất dễ bị kích động, thậm chí còn đánh mất lý trí, ngoài ra còn có khuynh hướng bạo lực. Sự tức giận rất lớn, ngay cả lễ phép với người lớn chúng ta cũng không giữ được. Nếu Tiểu Ngữ gả cho hắn, tôi làm mẹ nó thực sự không yên tâm chút nào.

Nhan tuyết Phi trân thành nói.

Tô Đại Chung cũng nhìn theo hướng Hàn Sâm rời đi và gật đầu.

- Đại Chung, tôi vẫn định nói với ông. Gần đây, áp lực tinh thần của ông quá lớn. Ông có khả năng đi đến vị trí ngày hôm nay là dựa vào năng lực làm việc của bản thân chứ không phải a dua nịnh nọt cấp trên nên cũng không cần phải sợ hãi sự ức hiếp, xa lánh của người khác. Bất kể là ở đâu, ông cũng là người tài giỏi nhất nên cùng lắm thì chuyển sang công ty khác. Ông vẫn là ông, là người đàn ông xuất sắc nhất của tôi.

Nhan Tuyết Phi có chút kiêu ngạo nói.

Nàng là người quan sát rất tỉ mỉ và sống nội tâm. Lần này nói ra những lời này, gần như là lời cổ vũ tinh thần cho Tô Đại Chung. Hắn nhìn về phía nàng, khuôn mặt trở nên thoải mái và thận trọng gật đầu một cái.

- Lần này, tôi còn muốn cảm ơn chàng trai Bạch Tiểu Thăng kia. Hắn đã giúp tôi nhìn ra bản chất nội tâm của Hàn Sâm.

Nhan Tuyết Phi nói.

Tô Đại Chung lại gật gật đầu. Hắn nhớ lại tình cảnh lúc nãy của Bạch tiểu Thăng mà ấn tượng chuyển biến tốt lên không ít.

Hai người quay trở lại bữa tiệc.

Lúc này trong đại sảnh, Bạch Tiểu Thăng đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Chỉ bằng vào thủ đoạn này của hắn đã làm cho mọi người phải tin phục.

Sau một lúc nói chuyện, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện Bạch Tiểu Thăng rất toàn tài. Không riêng gì thư pháp, hắn còn am hiểu rất nhiều thứ, từ cổ phiếu, đầu tư đến trang phục trang điểm, cái gì cũng có thể nói. Đơn giản chính là toàn tài.

Lập tức, Bạch Tiểu Thăng trở thành một chiếc bánh thơm ngon.

Nhan Tuyết Phi và Tô Đại Chung rất ngạc nhiên khi thấy cảnh này, sau đó liền nhìn nhau cười một tiếng.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi đều mỉm cười.

Cho đến lúc tiệc sinh nhật kết thúc, đối với những người khách ở đây, Bạch Tiểu Thăng đã trở thành “Tiểu Bạch”, “Tiểu Thăng”, với người cùng tuổi thì là “anh Bạch”. Chuyện này đã đạt được sự nhất trí từ mọi người.

Tại nhà của Hàn Sâm ở thành phố Lâm Châu, ngay sau khi chuyên gia giám định đến nhà, giám định thời gian của mảnh vụn bức thư pháp.

Có một người đàn ông khuôn mặt chữ quốc, mày rậm mắt to đang cười nói gọi điện thoại.

Hắn là Hàn Hiên Thành, cha của Hàn Sâm.

Bề ngoài của Hàn Hiên Thành rất là chính trực, tạo cho người khác cảm giác tin cậy.

Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng xấu xa và đen tối.

Cuộc điện thoại này chính là vị tổng giám đốc sẽ thăng chức kia gọi đến.

Trong điện thoại, đầu tiên tổng giám đốc này khen ngợi công lao của Hàn Hiên Thành trong khoảng thời gian gần đây, cũng nói sẽ hết lòng giúp hắn trở thành tổng giám đốc.

- Cảm ơn ngài đã giúp đỡ, Hiên Thành sẽ cố hết sức làm việc, không phụ sự kỳ vọng của ngài. Đối với sự dìu dắt của ngài, cả đời Hiên Thành sẽ ghi nhớ.

Giọng điệu của Hàn Hiên Thành tràn đầy thành tâm thành ý.

- Tôi có xem qua ba người anh đề nghị làm phó tổng cũng không tệ.

Trong điện thoại, tổng giám đốc cười nói.

- Đặc biệt là Tô Đại Chung. Trong khoảng thời gian này hắn làm việc rất thận trọng và biểu hiện ra năng lực thật sự khiến tôi cũng phải lau mắt mà nhìn. Trước kia, sao tôi lại không phát hiện ra điều này chứ. Tôi cảm thấy, hắn so với hai người kia mạnh hơn một chút.

Tổng giám đốc dành rất nhiều lời Tô Đại Chung.

- Vâng, trong khoảng thời gian này Đại Chung quả thực rất xuất sắc. Nhưng mà, tôi cảm thấy hai người kia cũng rất tốt. Tôi nghĩ vẫn nên tổng hợp so sánh để nhìn ra ai thích hợp nhất. Tổng giám đốc, ngài cảm thấy thế nào.

Hàn Hiên Thành xin quyết định của lãnh đạo.

- Đúng vậy. Nên để bọn họ làm một hạng mục lớn, đây cũng tính là khảo hạch cuối cùng cho họ.

Tổng giám đốc nói.

- Đúng vậy! đề nghị này của anh thực sự rất tốt. Khảo hạch mà, người có khả năng sẽ thể hiện ra khả năng làm việc cùng quản lý của mình.

Hàn Hiên Thành thuận tiện nói vài lời nịnh nọt.

Nói chuyện một hồi, Hàn Hiên Thành cúp điện thoại. Trên khuôn mặt tươi cười của hắn liền biến thành một bầu trời u ám.

- Mẹ nó!

Thận chí, Hàn Hiền Thành còn chửi ra tiếng. Trong miệng hắn lầm bầm vài câu, giọng nói lộ ra sự lo lắng,

- Vốn định lợi dụng cơ hội lần này để Tô Đại Chung làm giúp vài việc. Không nghĩ rằng lại phản tác dụng, ngược lại để tổng giám đốc nhìn thấy năng lực của hắn. Hắn không phải người của mình, thăng chức cũng không có chỗ tốt gì với mình.

Hàn Hiên Thành đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên. Người điện tới là con trai hắn, Hàn Sâm.

- Hừ! Ranh con, mày lại chạy đi gây chuyện ở đâu rồi?

Hàn Hiên thành không nhịn được uể oải mắng một tiếng.

- Cái gì?

Trong điện thoại, nghe Hàn Sâm nói vài câu mà Hàn Hiên Thành lập tức nhíu mày, ánh mắt trở nên âm trầm.

- Con gái của Tô Đại Chung muốn xem bức thư pháp thời Minh rồi mày lấy đi cho cô ta xem. Kết quả là, bộ thư pháp đó bị một tên nhãi ranh họ Bạch xé rồi? Vì sao?

- Thằng oắt đó tranh phụ nữ với mày?

- Tô Đại Chung đâu, hắn có phản ứng gì? Không có phản ứng?

- Thằng nhãi ranh đó còn đứng trước mặt mọi người nói lời nhục mạ mày, nhục nhã toàn bộ Hàn gia chúng ta?

Hàn Hiên Thành một tiếng lại một tiếng hét lên. Ánh mắt hắn dần trở lên âm trầm.

Hắn mặc kệ Bạch Tiểu Thăng là mèo chó từ chỗ nào chạy đến, nhưng hắn là khách của Tô gia, chuyện này Tô Đại Chung nhất định phải chịu trách nhiệm.

Vốn ban đầu, Tô đại Chung được tổng giám đốc ưu ái đã khiến Hàn Hiên thành ảo não. Bây giờ lại thêm chuyện này, càng làm hắn trở lên tức giận hơn.

Bức thư pháp 1 triệu 200 ngàn kia của hắn bị xé thành giấy vụn. Con trai lại bị người ta nhục mạ.

Món nợ này phải thanh toán thật tốt.

- Được rồi, chuyện này ta biết rồi.

Cuối cùng, giọng nói Hàn Hiên Thành trở nên vô cùng âm lãnh rồi tắt điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, Hàn Hiên Thành trầm ngâm một lát. Hắn lật xem lịch trình làm việc ngày hôm nay rồi nhếch miệng cười gằn.

Sau đó, hắn cầm điện thoại lên và gọi đến một số.

- Hàn tổng!

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tô Đại Chung.

- Đại Chung à, thật xin lỗi, muộn như vậy mà vẫn gọi điện thoại cho anh.

Giọng nói hàn Thiên Thành hòa ái.

- À, chuyện kia tôi cũng nghe Hàn Sâm nói qua rồi. Bọn nhỏ cãi nhau, anh cũng không cần để tâm làm gì. Tôi đã nghiêm túc phê bình nó, hy vọng chuyện này không làm ảnh hưởng đến gia đình anh.

- Đừng để ý đến chuyện này. Tôi gọi điện đến là đến nói cho anh biết một chuyện. Hôm nay, tổng giám đốc khen ngợi anh rất nhiều. Ngài ấy nói công việc anh làm rất tốt và khá vững chắc, còn nói năng lực làm việc rất đáng khen ngợi.

- Cấp trên có chỉ thị, muốn đem cái hạng mục hợp tác cùng thị chính giao cho anh. Là hạng mục trước kia tôi vẫn làm. Chốc nữa tôi sẽ cho anh tài liệu, anh xem qua một chút. Trong công trình đó có một phần chi phí muốn tổ chức lại, khổ cực anh làm việc trong đêm nay.

- Đúng, đêm nay! Bởi vì ngày mai anh và tôi sẽ cùng nhau đi gặp lãnh đạo. Tôi sẽ chính thức giới thiệu anh cho họ.

- Chuyện này cũng vì anh tạo một cái cơ sở thật vững chắc sau khi khai triển công việc. Lần này, tôi sẽ toàn lực ủng hộ anh lên vị trí phó tổng. Cả tôi và lãnh đạo đều có ý muốn anh lên vị trí này. Thế nhưng, quan trọng vẫn phải xem năng lực làm việc của anh, đây là một cơ hội tốt, anh nhất định phải nắm chắc.

- Tốt, tốt, cứ làm như vậy. Hiện giờ, tôi chuyển tài liệu cho anh. Anh chú ý nhận và kiểm tra giúp tôi, ngày mai chúng ta gặp.

Hàn Hiên Thành nói xong thì cúp điện thoại. Hắn nhếch miệng rồi âm thầm cười lạnh, trong miệng gằn lên vài chữ,

- Tô Đại Chung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận