Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1029: Tôi rất là coi trọng anh đó



Cuộc đời Bạch Tiểu Thăng thống hận nhất là bị người ta chơi xấu sau lưng mình, bị người khác lừa gạt, người dám chơi xấu hắn thì kết quả cuối cũng sẽ rất là thê thảm.

Mà cái tên Cao Tư Vực này, thế mà lại thần không biết quỷ không hay gọi điện thoại cầu cứu với Trầm Bồi Sinh.

Hơn nữa còn dám dùng ánh mắt "khiêu khích" kia để nhìn mình.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng lúc này lập tức như sương lạnh.

- Lão sư…

Cao Tư Vực một mặt lưu ý Bạch Tiểu Thăng, một mặt thì tránh xa hơn một chút, đưa lưng về phía đám người trong phòng họp, đem chuyện phát sinh ở bên này tóm tắt trong dăm ba câu, một hơi kể cho Trầm Bồi Sinh nghe.

Có sơ hở hay không, có bẻ cong sự thật hay không thì Bạch Tiểu Thăng cũng không được biết.

Hắn cũng không thèm để ý, cứ một vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn.

Chỉ trong vòng thời gian hai lần chuông thì Cao Tư Vực đã trở lại, sắc mặt không còn khó coi như trước đó nữa. Lại có cảm giác như là thở dài ra một hơi, tựa hồ như đã đạt được một loại trấn an nào đó.

- Cái tên Cao Tư Vực này tựa hồ như là đã thành công xin được sự giúp đỡ?

- Nhìn hắn không còn kinh hoảng cùng thất thố như trước, thì người mà hắn cầu cứu chắc chắn là chức vụ nhất định không thua kém với Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu như là thế này thì Bạch Tiểu Thăng sẽ nhượng bộ hay sao?

- Cái này, tựa hồ là có chút phiền toái.

Bọn người thị trưởng Quý Minh Dương ở bên cạnh cũng nhìn thấy.

Ý nghĩ ở trong lòng bọn họ thì không đồng nhất.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, Trầm lão muốn nói chuyện với ngài!

Cao Tư Vực cầm điện thoại di động của chính mình đưa đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Trên mặt hắn lần nữa nổi lên nụ cười, đối với Bạch Tiểu Thăng hình như là có ba phần cung kính, còn sót lại là ý tứ khiến cho người ta chán ghét.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái, nhận lấy điện thoại di động của hắn.

- Alo, là Trầm lão phải không? Tôi là Bạch Tiểu Thăng đây!

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, trên mặt hiện lên nụ cười.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, không nghĩ cậu lại về quê hương, tôi còn nói những ngày này làm sao lại không trông thấy cậu có mặt ở tổng bộ đó.

Trong điện thoại, Trầm Bồi Sinh cười ha hả nói.

Hành tung của đại sự vụ quan là được giữ kín bí mật.

Bạch Tiểu Thăng trước khi đi ngoại trừ nói trước với Hạ Hầu Khải một tiếng, còn lại những người khác đều là không nói tới một lời.

Trầm Bồi Sinh tự nhiên là không biết.

- Đúng vậy a, Trầm lão, tôi ban đầu cũng không phải là đảm nhiệm chức vụ đại sự vụ quan đâu. Chỉ là xem như trên con đường sự nghiệp có chút thành tựu nho nhỏ, muốn về lại quê hương thăm viếng một chút mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn mở miệng một tiếng Trầm lão, mở miệng một tiếng xưng hô cung kính.

Bọn người Thị trưởng Quý Minh Dương ngấm ngầm xưng thần kỳ.

Nghe giọng nói, tựa hồ như thân phận của người ở bên kia điện thoại so với Bạch Tiểu Thăng thì càng thêm hiển hách.

Cao Tư Vực ở một bên, nụ cười dần dần nâng lên.

Theo hắn thấy, lão sư đã ra mặt thì Bạch Tiểu Thăng đã bị "miễu sát".

Tuy là lão sư ở trong điện thoại đối với mình rất là tức giận, cũng đã nói là "trở về sẽ tính sổ", nhưng cuối cùng vẫn sẽ thay mình xử lý mọi chuyện.

Lão sư cuối cùng cũng sẽ không buông tha bản thân mình!

Mà Bạch Tiểu Thăng kia, xem như là tân nhiệm đại sự vụ quan thì như thế nào?

Còn có thể không cho lão sư của mình mặt mũi hay sao?

Phải biết rằng, lão sư của mình thế nhưng được những đại sự vụ quan còn lại tôn xưng là "Đạo sư".

Còn là người cùng thời với tổng giám đốc Hạ Hầu Khải.

Là một trong những người có tư cách tối cao trong khu Đại Trung Hoa.

Đừng bảo là cái tên Bạch Tiểu Thăng như cái rắm này ngồi còn chưa vững vàng lên cái ghế đại sự vụ quan, coi như là Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong thì cũng như thế nào?

Coi như là vị đại sự vụ quan đứng thứ hai của Phương Bắc thì lại như thế nào?

Ai không cho lão sư mặt mũi!

Ai dám?

Cao Tư Vực càng nghĩ càng thêm giận, cái tâm tình bất an sợ hãi trên mặt đã sớm chạy lên tới chín tầng mây.

Hắn còn cố ý nhìn một chút về mấy người ở phía bên ngoài, nhịn không được biểu lộ một nụ cười chế nhạo.

Cao Tư Vực hắn vẫn như cũ sẽ ở lại quản lý An Giang, cái việc xử trí lúc nãy xem như là cho Bạch Tiểu Thăng chút mặt mũi, tạm thời ngừng. Nhưng mà âm thầm bên trong cũng vẫn là đang tiến hành.

Mắt nhìn thấy những người kia có bộ dáng không yên, Cao Tư Vực liền vui sướng trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng ở trong điện thoại, cùng với Trầm Bồi Sinh hàn huyên một phen, ngữ khí vô cùng lễ phép.

Đầu bên kia điện thoại, Trầm Bồi Sinh cũng là đối với Bạch Tiểu Thăng tỏ thái độ có mấy phần hài lòng.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, vừa rồi tôi có nghe Tư Vực nói, giữa hai người các cậu có chút hiểu lầm.

Trầm Bồi Sinh cười nói:

- Như vậy đi, xem ở mặt mũi của lão già này, cậu không cần tính toán chi li với hắn. Sau lần này tôi sẽ nhất định nói một chút với hắn cho tốt. Nếu như tâm tình của cậu khó chịu thì tôi sẽ để cho hắn ở trước mặt mọi người xin lỗi cậu.

Trong lời nói của Trầm Bồi Sinh có một từ "hiểu lầm" là do Cao Tư Vực nói, vẫn là hắn cố ý đánh thái cực.

Bạch Tiểu Thăng không được biết.

Bất quá là theo như ý tứ của Trầm Bồi Sinh, tựa hồ là muốn chuyện lớn hóa nhỏ.

- Ngài nói gì thế, hiểu lầm gì đó? Đúng vậy là trong công tác có một điểm nhỏ khác nhau, không có gì lớn cả. Xin lỗi thì không cần phải xin lỗi đâu!

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt tươi cười, ở trong điện thoại nói với Trầm Bồi Sinh.

Đồng thời, Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng nhìn về phía Cao Tư Vực, còn mỉm cười gật gật đầu.

Cao Tư Vực cũng là tranh thủ thời gian nở rộ nụ cười.

Bất quá ở sâu trong đôi mắt, Cao Tư Vực không thiếu vẻ trào phúng.

Bạch Tiểu Thăng, nhà anh vừa rồi rất là vênh váo nha!

La lối om xòm.

Mẹ nó, trực tiếp bãi bỏ mệnh lệnh của mình, muốn tạm thời cách chức của mình?

Thế nào!

Vừa mới nhận được điện thoại của lão sư đã sợ rồi chứ gì!

Mình còn thực sự nghĩ Bạch Tiểu Thăng trong truyền thuyết là không biết rõ cái gì gọi là kính sợ đấy!

Tâm lý Cao Tư Vực cười lạnh.

Quý Minh Dương, Trương Manh, Cao Đại Chí nhịn không được mà hai mặt nhìn nhau.

Mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng "chịu thua", bọn hắn nhịn không được mà thầm than, nhưng lại cũng đều có thể hiểu rõ được.

Dù sao thì trong một cái tập đoàn, có đôi khi không thể không cúi đầu trước người mạnh mẽ.

Chỉ có thể hy vọng là Tiểu Thăng có thể từ trong đó phối hợp một chút, đừng để cho tập đoàn bọn họ làm ra những hành động cự tuyệt công ty ở Trung Kinh! Chẳng tốt cho một ai cả!

Quý Minh Dương thầm nghĩ ở trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cười, cùng nói chuyện với Trầm Bồi Sinh ở bên đầu bên kia điện thoại.

- Đúng đúng, những việc như thế này chỉ nói công không nói tư, chỉ nói chuyện không nói người, tôi làm sao có thể tức giận được đây. Ngài cứ nói đùa.

- Sao Ngài nói là sự việc tạm thời bị cách chức hả? Đúng vậy, ngài đã lên tiếng, tôi tự nhiên sẽ nghe theo. Việc Cao Tư Vực tạm thời cách chức xử lý sẽ bị hủy bỏ, hủy bỏ!

Bạch Tiểu Thăng cười nói, còn ra hiệu cho Lâm Vi Vi xóa bỏ kết quả xử lý.

Lâm Vi Vi bất động thanh sắc làm theo.

Bạch Tiểu Thăng, triệt để đã sợ.

Ở sâu trong đôi mắt của Cao Tư Vực nhịn không được mà hiện lên vẻ đắc ý.

Coi như là đối mặt với đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng này, hắn cũng không sợ!

Bởi vì hắn biết rõ rằng, vị đại sự vụ quan này không dám bắt hắn làm như thế nào.

- Tốt, tốt, ngài cứ nghỉ ngơi đi, sau này tôi trở về tổng bộ sẽ đi tới gặp mặt ngài.

Bạch Tiểu Thăng cười cúp điện thoại, sau đó đem điện thoại di động trả lại cho Cao Tư Vực.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, ngài nhìn xem tôi có phải hay không là cũng không cần phải tạm thời cách chức.

Cao Tư Vực vẻ mặt tươi cười nói.

Có thể kiêu ngạo không kiêng kỵ, có thể cười làm lành xin chỉ thị, hắn cũng xem như là biết thời thế.

- Không cần, đương nhiên là không cần. Trầm lão đã lên tiếng rồi nha.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Không những không cần, tôi có chuyện tốt vẫn phải nghĩ đến anh, anh nói có đúng không Cao tiên sinh?

- Ngài cũng không cần phải gọi tôi là Cao tiên sinh, cứ gọi tôi là Tư Vực là được rồi.

Cao Tư Vực cười nói.

Cuồng ngạo, khiêm tốn.

Hai loại phản ứng hoàn toàn khác biệt nhau, xuất hiện ở trên cùng một cá nhân, có chút để cho người ta cảm thấy có một cảm giác không được chân thật.

Nhưng lại là sự thật.

Con người vốn là có mâu thuẫn như thế.

Trừ phi chân chính là người điên, chỉ cần là người bình thường đều biết rõ hướng dẫn đi theo đà phát triển.

Huống hồ trước mắt Cao Tư Vực nhìn như khiêm tốn nhưng mà lúc quay đầu làm việc thì không phải là dạng này.

Lá mặt, lá trái lại là một bộ mặt khác của hắn.

Ngoại trừ Cao Tư Vực, ánh mắt mọi người phức tạp mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ hi vọng Truyền thông Trung Kinh không cần phải giải tán.

Chỉ hi vọng những công ty trước kia không cần phải rời đi.

Chỉ hi vọng chính mình rời khỏi quê hương còn có thể trở về.

Mỗi một người đều cũng không dám hi vọng xa vời quá nhiều.

Chi hi vọng là Bạch Tiểu Thăng có thể thuyết phục được Cao Tư Vực, không nên đem sự việc làm ra quá tuyệt.

Đám người giữ im lặng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt hoàn toàn là chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng ra hiệu cho Lâm Vi Vi ghi chép kết quả xử lý, lại nở một nụ cười hiền lành với Cao Tư Vực mà nói.

- Cao tiên sinh, bây giờ tôi thật sự là có chuyện tốt muốn dành cho anh.

- Ngài cứ nói!

Cao Tư Vực tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là mỉm cười lắng nghe.

- Trong chế độ, mỗi một vị đại sự vụ quan đều có thể đưa người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, sự vụ quan vào danh sách được đi đào tạo chuyên sâu.

- Mỗi một vị đại sự vụ quan mỗi năm chỉ có một danh sách như thế.

- Bây giờ, cái danh sách này là của anh.

Nụ cười Bạch Tiểu Thăng ấm áp nhưng ánh mắt lại vô cùng băng lãnh.

- Đi thôi, trở về tổng bộ để đào tạo chuyên sâu đi thôi!

Nụ cười Cao Tư Vực lập tức cứng lại ở trên mặt.

Cái chế độ kia hắn biết rất rõ.

Đào tạo chuyên sâu?

Trong vòng ba năm, cưỡng chế học tập, làm luận văn nếu như không qua kiểm tra sẽ không được tốt nghiệp. Trong lúc đó không được phụ trách bất luận sự việc cụ thể nào.

Ba năm sau, chiếu theo tiêu chuẩn 120% công trạng bình quân hằng năm, bổ sung đủ ba năm chỗ trống công trạng để tranh giành vị trí đại sự vụ quan dự bị tiếp theo.

Đây không phải là tạm thời cách chức.

Đây là biến tướng của phong tàng.

Nếu là chuyện tốt, Trầm Bồi Sinh sớm đã đưa cho Lâm Ngọc hoặc là hắn rồi.

Còn cần Bạch Tiểu Thăng đưa hắn vào danh sách sao!

- Vị trí đại sự vụ quan dự bị nhiệm kỳ tiếp theo, chúc anh trúng tuyển thành công.

- À, đúng rồi. Lâm Ngọc cũng sẽ tham dự tuyển chọn đó. Hy vọng anh có thể thắng hắn!

Nụ cười Bạch Tiểu Thăng nở rộ, vỗ vỗ bả vai Cao Tư Vực.

- Tôi rất là coi trọng anh đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận