Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1463: Chế bá toàn trường (2)

- Chàng trai trẻ tuổi người Châu Á kia là ai, sao cậu ta lại có thể ngồi cùng một chỗ với Thorne tiên sinh vậy?

- Không thể tưởng tượng nổi, tôi cũng muốn hỏi vấn đề này !

- Nhất định là quý tộc nhà giàu, nếu không thì hẳn cũng là đến từ đại gia tộc phương Đông.

- Thực là lợi hại, quả thật làm cho người ta hâm mộ không thôi, trẻ tuổi như thế đã có thể bình khởi bình tọa với đại nhân vật như Thorne tiên sinh rồi!

- Còn có một đám đại lão đỉnh cấp cùng bồi tiếp nữa kìa!

Quần chúng xung quanh cực kỳ hâm mộ, không ngừng nghị luận thân phận của Bạch Tiểu Thăng.

Dưới cái nhìn của bọn họ, nhất định là Bạch Tiểu Thăng dựa vào gia thế và bối cảnh, mà không phải chính bản thân hắn.

Thế nhưng dù vậy, cũng đủ làm cho người ta tán dương không thôi.

Dù sao, gia thế và bối cảnh mạnh mẽ, cũng đường đường chính chính là một phần thực lực của người ta.

Từ lúc sinh ra đã có, ai cũng hâm mộ không được.

Tiếng nghị luận dưới khán đài vang lên không dứt, còn trên sân khấu, tất cả thành viên của dàn nhạc Egor, cũng đều chấn động nhìn một màn bên kia.

Egor trừng to hai mắt, không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy.

- Cậu ta nói, muốn mời mấy người bạn tới giúp chúng ta, không ngờ bạn bè trong miệng cậu ta lại là mấy vị đó…!



Ngay cả loại người xem nhẹ quyền quý như Egor, cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt từ trên sân khấu nhìn một lượt quanh thính phòng, trong miệng thì thào:



- Thorne, Hawke, Phong Hướng Nam, Dyson, Milasovic, Maike Hunt. . .

Chỉ cần hai, ba người trong đám người kia xuất hiện ở nơi hoạt động nào đó, thì phỏng chừng ngay cả Thị Trưởng địa phương cũng đều sẽ bỏ hết tất cả sự vụ, chủ động đi theo.

Trước mắt, ở nơi này có tới hai, ba mươi người!

Đây là cái khái niệm gì!

Hơn nữa bọn họ vì ngồi cùng một chỗ với Bạch Tiểu Thăng, mà không ngại đi nhà hát nhỏ bé cũ nát, ngồi trong góc hẻo lánh.

- Cậu ta nói, cậu ta ngồi ở đâu, chỗ đó liền trở thành ghế khách quý. . .



Egor nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chân chính chịu phục:



- Cậu ta thật lợi hại !

Có Thorne ở nơi này, cùng với đông đảo đại nhân vật đồng thời có mặt tại đại nhạc hội của dàn nhạc Egor, vậy thì vụ cá cược giữa dàn nhạc Egor và dàn nhạc Sa Vi, quả thực chính là chiến thắng nghiền ép!

Kết quả, căn bản lại không tồn tại bất kỳ sự hoài nghi nào!

Mặt khác, chỉ cần là đêm nay đám người Thorne cổ vũ, cũng đủ để cho dàn nhạc Egor tiến vào top mười rồi, đừng nói Victor cản trở, ngay cả lại đến mười gã Victor như thế cũng đều vô dụng !

Bắc đầu từ tối nay dàn nhạc Egor sẽ chân chính một bước lên mây, trở thành chiếc bánh thơm nức trong mắt tất cả các nhà tư sản.

Coi như Egor không ái mộ hư danh, không nghĩ nhờ vào đó mà lên như diều gặp gió, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay bị người ta tống cổ khỏi nhà hát lớn Mala Radohoshch, cảnh ngộ mang theo dàn nhạc chán nản rời đi, cũng sẽ một lần nữa nhìn thẳng vào hai chữ danh lợi.

Coi như hắn không tham, thì cũng phải vì giấc mộng âm nhạc của mình mà trải đường, cũng phải vì tương lai toàn bộ người trong dàn nhạc có thể đi trên một con đường bằng phẳng.

Bây giờ, có đám người Thorne cổ động, tin rằng sau này những người còn chưa nắm chắc nội tình nhất định sẽ không dám tùy tiện ra tay nữa.

Mọi người trong dàn nhạc Egor, cũng tràn đầy hưng phấn nhìn về phía thính phòng.

Một đêm này, nhất định là thuộc về dàn nhạc Egor, là một ngày huy hoàng xán lạn thuộc về bọn hắn!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Thorne mỉm cười nói chuyện với nhau, ánh mắt tất cả thành viên trong dàn nhạc hoàn toàn thuần một sắc thái kính nể.

Amelia cũng trừng lớn đôi mắt mỹ lệ, trên gương mặt lộ ra một vòng hưng phấn ửng hồng, nhìn qua Bạch Tiểu Thăng, âm thầm nắm chặt đôi tay trắng như phấn:



- Hóa ra hắn lại lợi hại đến vậy !

Bị chấn động không chỉ riêng mỗi một mình Amelia, còn có Jonas đang ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, hắn có một loại cảm giác như thể vừa tỉnh mộng.

Cái người mà trước đó chàng thanh niên Bạch Tiểu Thăng đã thầm nói với mình, cái gọi là bạn bè mà cậu kêu tới, không ngờ lại là Thorne tiên sinh và mấy vị đại lão kia!

Với đội hình cường đại thế này, thời điểm sự nghiệp Jonas huy hoàng nhất cũng đều không đủ tư cách để ngồi chung một chỗ với bọn họ.

Vừa rồi, lúc Thorne bắt tay với Jonas, thiếu chút nữa là hắn đã cứ thế giữ chặt lấy người ta.

Cũng may, cuối cùng biểu hiện của hắn cũng coi như là thỏa đáng.

Jonas âm thầm cảm thấy may mắn.

Hắn vừa cảm thấy may mắn xong, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tiểu Thăng lập tức mở miệng giới thiệu hắn với Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp:



- Ba vị, vị này chính là Jonas tiên sinh, sẽ là Tổng giám đốc của Tửu Nghiệp 'Gặp gỡ bất ngờ'.

Tửu Nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ"?

Jonas giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn có nghe qua, đó là tập đoàn Tân Tửu nghiệp do Tam Cự Đầu cùng nhau bỏ vốn góp phần thành lập.

Hắn là Tổng giám đốc của Tửu Nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ" ấy à?

Từ bao giờ thế?

Jonas cho là mình nghe lầm.

- Hóa ra Jonas tiên sinh chính là Tổng giám đốc của Tửu Nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ", còn xin được chiếu cố nhiều hơn!



Phong Hướng Nam là người đầu tiên kịp phản ứng, mặt nở nụ cười tươi rói bắt tay với Jonas.

Lão Hawke và Dyson cũng lập tức hiểu ra, cười cười bắt tay với hắn.

- Jonas tiên sinh, về sau mọi người đều là người mình.

- Còn xin chỉ điểm thằng con bất tài kia của tôi nhiều hơn.

Ba vị này tỏ ra khách khí như thế, thật làm cho Jonas có chút được yêu mà sợ.

Jonas nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Là ba vị Phong Hướng Nam, xin tôi tìm kiếm Tổng giám đốc cho Tửu Nghiệp 'gặp gỡ bất ngờ', tôi cũng có chiếm cổ phần trong này nữa.



Bạch Tiểu Thăng mặc kệ ánh mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ của Thorne bên cạnh, lập tức cười giải thích.

Bạch Tiểu Thăng nói mình có cổ phần nhưng lại không nói mình mới là cổ đông lớn nhất, bởi vì ba nhà khác cũng là đại cổ đông, mặc dù liên hợp lại cũng không nhiều bằng hắn.

Thorne bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha một tiếng, một câu cũng không hề hỏi nhiều.

Jonas chấn kinh, Bạch Tiểu Thăng lại là cổ đông của tập đoàn Tửu Nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ"?

Bất quá, có thể làm một cổ đông, nhất định không tầm thường.

Huống chi, Bạch Tiểu Thăng còn là bạn bè với Thorne. . .

Tâm trạng Jonas lúc này vô cùng kích động.

Mấy đại nhân vật ngồi xung quanh, hiển nhiên cũng đua nhau nói lời chúc mừng với Jonas.

Trong lúc nhất thời, Jonas có chút đáp ứng không xuể.

Jonas phu nhân nhìn chồng mình mà thầm cảm thấy kiêu ngạo, nàng thủy chung tin tưởng rằng Jonas sẽ lại lần nữa quật khởi.

Khi nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, xa xa, nhẹ giọng nói một câu:



- Cảm ơn.

- Là chồng của chị xuất sắc, anh ta nên đạt được chức vị này.



Bạch Tiểu Thăng nghe được, cười với nàng nói rằng:



- Vả lại, tôi cũng không làm việc không công, điểm tâm của chị, tôi đi ăn chắc rồi.

- Hoan nghênh hoan nghênh !

Jonas phu nhân lập tức nở nụ cười tươi rói.

Jonas cũng cảm kích nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại không nói gì đại loại như cảm ơn.

Bất kỳ lời nói nào cũng đều không thể sánh bằng hành động thực tế sau này!

Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ lòng vị tiên sinh trẻ tuổi này!

Không, là bạn bè của hắn !

- Đại nhạc hội, sắp bắt đầu rồi.



Thorne nhìn lên sân khấu, cười hỏi Bạch Tiểu Thăng:



- Thì ra vị Egor tiên sinh kia cũng là bạn bè của cậu?

Mấy vị đại nhân vật ngồi xung quanh lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng gật đầu thì dàn nhạc Egor chắc chắn sẽ nhận được một sự chú ý và cả sự ủng hộ không gì có thể so sánh kịp.

- Đúng vậy, bọn họ đều là bạn bè của tôi.



Bạch Tiểu Thăng cười nhìn lên sân khấu.

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thăng ném ánh nhìn lên trên một người ngồi ở nơi hẻo lánh nhất gần đó, đang hận bản thân không thể tàng hình biến mất, ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lẽo, nhưng còn mang theo ý cười, nói rằng:



- Chuyện này còn phải cảm tạ Victor tiên sinh, nếu như không phải vậy tôi còn thật không biết bạn bè của tôi muốn mở đại nhạc hội, may mắn chuyển sang đây, mới có thể gặp được bọn họ ở cái địa phương nhỏ này!

Victor nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, lông tơ khắp người đều dựng lên.

Hiện tại hắn đã xác định, Bạch Tiểu Thăng căn bản không phải chân chạy gì cho Thorne hết, mà là thực sự bằng vai phải vế!

Victor mắt thấy Thorne và mọi người đều đang nhìn về phía hắn, ánh mắt bọn họ đều lộ ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo, nhất thời run rẩy sợ hãi.

- A, thật đúng là cái thứ không biết sống chết!



Thorne hừ nhẹ một tiếng, lập tức cười nhìn về phía sân khấu:



- Bất quá, khỏi phải để ý đến hắn. Chớ làm hỏng tâm tình xem đại nhạc hội của chúng ta.

Lúc Victor nghe Thorne nói câu đầu tiên, suýt chút nữa đã bị hù chết, nghe câu thứ hai, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó, hắn nghe thấy Thorne lại thì thào một câu:



- Để về rồi hãy tính sổ với hắn sau!

Bạn cần đăng nhập để bình luận