Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1121: Lập tức tới ngay

Dương Đại Thịnh lau mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Chính hắn cũng lăn lộn nơi đây từng ấy năm, vẫn phải có nhãn lực tối thiểu nhất!

Vừa rồi khi Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn, cái nhìn kia khiến cho hắn cảm giác có một cỗ áp lực vô hình!

Trong nháy mắt, vậy mà hắn. . .

Có một chút kính sợ từ đáy lòng!

Một người thân phận không rõ ràng như thế, lại còn là một nam nhân trẻ tuổi mà lại có khí tràng cường hãn như thế này!

Hắn, không phải người bình thường !

Dương Đại Thịnh tâm lý xác định trăm phần trăm, ánh mắt cũng biến thành nghiêm túc.

Sau đó, Dương Đại Thịnh há hốc mồm, lại suy nghĩ nhiều thêm hai câu.

- Cậu còn bốn phút bốn mươi giây.

Bạch Tiểu Thăng ngắm nhìn chiếc đồng hồ treo tên tường đại sảnh, lại nhìn về phía Dương Đại Thịnh, cười một tiếng với hắn.

- Không có gì, là tôi nói sai.

- Là Uông Tử Du, còn có bốn phút bốn mươi giây !

- Hắn không xuống, tôi liền đi.

Bạch Tiểu Thăng nói như hời hợt, lại cực kỳ nghiêm túc.

Hắn nói được thì sẽ làm được !

Đôi mắt Dương Đại Thịnh bỗng nhiên hơi co lại.

Lấy việc rời đi để uy hiếp người?

Vậy ngươi hù dọa ai đây !

Bên cạnh, nhân viên truyền thông Thiên Du đang vây xem, nhịn không được nhìn nhau.

Rất nhiều người bĩu môi, trên mặt lộ vẻ trào phúng.

Nhưng mà sau đó, bọn hắn phát hiện vị Tổng giám đốc Dương Đại Thịnh của nhà mình, đã móc điện thoại di động ra, vội vàng chạy ra khỏi đoàn người gọi điện thoại cho ai đó.

- Không phải chứ, Dương Tổng hắn nghiêm túc rồi?

- Khó nói lắm, hắn thật sự đi gọi điện cho Uông tiên sinh!

- Tôi vẫn cảm thấy hẳn là đi thông báo cho phòng bảo vệ, hoặc là báo động. . .

Rất nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc, nhỏ giọng bình luận.

Bạch Tiểu Thăng bình ổn nhàn nhã nhìn về chiếc đồng hồ treo tường ở phía xa.

Bóp chặt thời gian của bọn hắn.

Ngay sau khi điện thoại của Dương Đại Thịnh đổ chuông, rốt cục cũng nói to.

- Chuyện gì xảy ra, Dương Đại Thịnh, cậu gọi tôi làm gì ! Không phải tôi nói cho cậu biết rồi sao, không nên quấy rầy tôi !

Giọng nói Uông Tử Du lộ ra mấy phần tức giận.

- Uông tiên sinh, là, là có người đến tìm ngài !

Dương Đại Thịnh không dám nói nhảm.

- Hắn nói, hắn tên là Bạch Tiểu Thăng, còn nói. . . Để cho ngài xuống đây đón hắn.

Nói xong những lời này, trong lòng Dương Đại Thịnh cũng có mấy phần tâm thần bất định.

Nếu mà, là do hắn phán đoán sai nữa nha.

Vạn nhất, cái người tên Bạch Tiểu Thăng kia, là người mà Uông tiên sinh không muốn nhìn thấy thì làm sao!

Bên kia đầu dây điện thoại, có hơi dừng lại một chút, giống như đang trầm mặc.

Sau đó ——

- Cái gì, Bạch Tiểu Thăng !

- Hắn ở đâu ?

- Đại sảnh lầu một sao?

Uông Tử Du tiếng sau to hơn tiếng trước, như là sóng biển tầng tầng thay nhau nổi lên.

Trong giọng nói kia, tràn ngập kinh ngạc, khó có thể tin, còn có một loại lo sợ không yên, luống cuống cùng hoảng loạn.

Dương Đại Thịnh giật mình.

Đây là lần thứ nhất hắn nghe được Uông Tử Du như thế. . . Tâm tình lộn xộn !

Chỉ là một cái tên, liền khiến cho Uông tiên sinh như thế, cái người trẻ tuổi kia, đến tột cùng là người nào?

Là người trong tập đoàn có chức vụ cao hơn cả Uông tiên sinh sao?

Không thể nào, người trẻ tuổi kia không phải cũng quá trẻ sao?

Là người bên cạnh Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan, "Người một nhà" sao?

Nhưng mà "Người một nhà" tới, không thể chào Uông tiên sinh một câu tốt đẹp sao?

Dương Đại Thịnh trăm mối vẫn không có cách giải.

Dương Đại Thịnh đang nghĩ ngợi, liền nghe được Uông Tử Du gấp rút nói.

- Được, được, tôi lập tức xuống ngay, Dương Đại Thịnh cậu lập tức tổ chức nghi thức hoan nghênh ! Nhớ kỹ, ngàn vạn không thể làm người kia phật ý! Hắn. . . Hắn thế mà là đại sự vụ quan nha!

Nói xong một câu cuối cùng, Uông Tử Du thở ra một hơi dài.

Câu nói kia, khiến cho tâm tình của Dương Đại Thịnh hụt hãng một cái.

Đại sự vụ quan !

Đây không phải là cấp chức vụ của Trầm Bồi Sinh Trầm tiên sinh sao?

Người trẻ tuổi kia lại là đại sự vụ quan ?!

Nhưng nhìn hắn còn trẻ tuổi như thế, sợ còn không tới ba mươi tuổi đi!

Thân là Tổng giám đốc công ty con ở địa phương, Dương Đại Thịnh còn không có tư cách biết được tin tức của các vị đại sự vụ quan

Không giống với người phụ trách khu vực, Sự Vụ Bộ thuộc chi nhánh giám sát, tin tức của đại sự vụ quan là bảo mật.

Cấp bậc không đủ, những chuyện được biết dĩ nhiên không nhiều.

Bỗng nhiên, Dương Đại Thịnh bừng tỉnh, sợ Uông Tử Du cúp điện thoại, lớn tiếng gọi nói.

- Uông tiên sinh, ngài chớ cúp máy ! Vị Bạch Tiểu Thăng tiên sinh kia có nói, chỉ cho ngài năm phút đồng hồ, ngài không xuống tiếp hắn. . . Hắn liền đi !

- Cậu nói cái gì ?

Bên kia đầu dây Uông Tử Du giống như là bị giật nảy cả mình.

- Là Tôn quản lý bộ phận bảo vệ cùng Bạch tiên sinh xảy ra một chút xung đột, chọc giận hắn.

Dương Đại Thịnh vội vàng nói.

Trong lòng hắn cũng lo sợ bất an, sợ mình bị liên luỵ.

Trầm mặc một lát, Uông Tử Du rống giận gào lên một tiếng kém chút chấn điếc tai Dương Đại Thịnh.

- Cậu đem cái tên quản lý cứt chó gì đó, đuổi việc cho tôi!

Uông Tử Du kêu to.

- Tôi lập tức xuống ngay, năm phút đồng hồ đúng không!

Dương Đại Thịnh tranh thủ thời gian nhìn đồng hồ treo tường bên kia một chút, run rẩy nói.

- Có thể. . . Ngài còn có bốn phút.

Đối diện ngạt thở một giây.

- Tôi. Đi. Mẹ. Cậu!

Sau đó, Dương Đại Thịnh liền nghe một lọat tiếng bước chân cuống cuồng.

Uông Tử Du chắc là ngay cả điện thoại đều không cúp, nhanh chân chạy xuống. . .

Trái tim Dương Đại Thịnh như bị thắt lại.

Uông Tử Du đối mặt cái người trẻ tuổi kia đều như thế, vậy hắn. . .

Dương Đại Thịnh nuốt ngụm nước miếng, quay mặt nhìn đằng sau một chút.

Nhân viên nhà mình, còn đang vây quanh vị sự vụ quan trẻ không tưởng tượng được kia.

Bắt đầu bình phẩm !

Đám người ở tổng bộ kia đúng là được chó nuôi!

Không nên định một cái cương vị bằng tuổi tác ah, như thế thì, thì sẽ làm chết người đó. . .

Dương Đại Thịnh khóc không ra nước mắt.

Đương nhiên, khi hắn chạy lại, trên mặt hắn miễn cưỡng nở nụ cười.

- Các người đi ra hết đi!

Dương Đại Thịnh Dương hô to.

- Đều xếp thành hàng cho tôi, xếp hàng !

Tất cả nhân viên truyền thông Thiên Du có mặt ở đây đều kinh ngạc mà nhìn về phía hắn.

Dương Tổng bị cái gì vậy, sau một cú điện thoại mà đã “điên rồi”?

Làm sao lại khoa tay múa chân, hô cái gì ?

Xếp hàng ?

Xếp hàng đi đến đem mấy người kia đuổi đi?

Hắn thấy những nhân viên kia mờ mịt luống cuống nhìn mình, đần giống như heo, cái mệnh lệnh đơn giản nhu vậy cũng không lý giải được, Dương Đại Thịnh thật sự là gấp đến độ trên đầu toàn mồ hôi.

- Xếp làm hai hàng cho tôi !

Dương Đại Thịnh rống về phía bọn hắn.

Hàng ngang, hay là hàng dọc ?

Những người kia tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ.

- Vỗ tay hoan nghênh cho tôi !

Dương Đại Thịnh từ bỏ, dứt khoát cười rạng rỡ, một bên vỗ tay một bên chạy về hướng Bạch Tiểu Thăng, trong miệng hô to.

- Cung nghênh đại sự vụ quan đến chỉ đạo !

Các công nhân viên ngây ngốc nhìn theo, có ít người chần chờ nâng tay lên, đập bẹp bẹp vài tiếng không khốc, lại lơ ngơ.

Đại sự vụ quan là cái cái chức vụ gì?

Quan rất lớn ?

Những nhân viên tầng dưới chót này, không rõ ràng được cơ cấu của tập đoàn.

Dương Đại Thịnh này nháo trò như vậy, khiến cho ánh mắt Bạch Tiểu Thăng từ đồng hồ trên tường xê dịch về hắn.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Thái độ của vị Tổng giám đốc này như thế.

Vậy xem ra, Uông Tử Du đã biết mình tới.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, mời ngài đến bên trong phòng khách quý nghỉ ngơi một chút, Uông tiên sinh sẽ lập tức tới ngay !

Dương Đại Thịnh cười làm lành nói.

- Uông tiên sinh, chạy đến trước rồi!

Nửa câu nói sau của hắn, để cho nhân viên bốn phía nghe được, không hẹn mà cùng trợn tròn mắt lên mà nhìn.

Uông tiên sinh chạy đến trước ?!

Có khả năng những người này không biết rõ đại sự vụ quan đến tột cùng là cái quan lớn gì, nhưng lại biết rõ địa vị của Uông tiên sinh đáng tôn sùng tới cỡ nào.

Uông tiên sinh giận dữ, không nói Tổng giám đốc Dương Đại Thịnh, liền cả toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn ở tỉnh, tất cả người phụ trách công ty đều cúi đầu nghe theo.

Đó là uy phong lẫm liệt tới cỡ nào

Nhưng bây giờ, người trẻ tuổi trước mắt này chỉ cho một ít thời gian, Uông tiên sinh nhất định phải níu lấy một chút, thời gian không kịp, vậy thì chạy tới trước là được rồi!

Những người xung quanh, lúc này mới chân chính nhận thức được đến phân lượng của Bạch Tiểu Thăng!

Lập tức, tất cả mọi người không dám ồn ào, tất cả nhanh chóng cấp tốc xếp hàng.

Mỗi người đều vô cùng kính sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, những cái nữ nhân viên trẻ tuổi, trong mắt lại bắn ra những tia dị sắc.

Cái vị tiểu ca trước mắt này, còn quá trẻ, liền có địa vị như thế ! Quá lợi hại!

Cũng không biết vị đại sự vụ quan này, có hôn phối hay không. . .

Dương Đại Thịnh nhìn thấy chân Bạch Tiểu Thăng không thèm nhúc nhích, tranh thủ thời gian nhiệt tình mời lại lần nữa.

Hắn sợ Bạch Tiểu Thăng ghi hận hắn vừa rồi thất lễ, trong mắt đầy cảm xúc bất an.

- Tôi ở chỗ này đợi là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười ôn hòa một cái với Dương Đại Thịnh.

Giống như những chuyện xảy ra vừa nãy, toàn bộ không để trong lòng.

Khí độ như vậy!

Dương Đại Thịnh thấy Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không có tức giận, lập tức thở phào,trong lòng kính phục.

Đại sự vụ quan đúng là đại sự vụ quan, hàm dưỡng đúng thật là rất tốt!

Tể Tướng trong bụng có thể chống thuyền !

- Còn có ba phút, người không đến, tôi liền đi.

Bạch Tiểu Thăng ôn hòa bổ sung một câu, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ.

Dương Đại Thịnh ". . ."

Mười mấy giây cuối cùng, Dương Đại Thịnh đang kinh hồn táng đảm,lại nhìn thấy một thân ảnh đang chạy như bay từ phía cửa thang máy.

Uông Tử Du !

Cố lên! Uông tiên sinh, chạy ngay đi!

Dương Đại Thịnh thật là có chút kích động, có loại cảm giác giống như chờ đợi vận động viên chạy cự ly ngắn.

Uông Tử Du thấm mồ hôi, thở hồng hộc chạy tới.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn thời gian, cười.

Vừa vặn.

Cuối cùng, Uông Tử Du, Dương Đại Thịnh một đường đem Bạch Tiểu Thăng nghênh đón vào công ty. Phần đông nhân viên đưa đến tận cửa thang máy, trên mặt tràn đầy kính sợ nhìn bọn họ vào trong thang máy.

Một bên khác, phòng y tế truyền thông Thiên Du.

Tôn Nhị Thành rốt cục cũng tỉnh lại.

Thực ra hắn cũng không bị gì nặng lắm.

Một bên, quản lý bộ tài vụ trên mặt cũng tràn đầy lo lắn, đỡ dậy hắn.

- Lão Tôn, cậu có ổn không?

- Còn tốt, còn tốt ! Lão Vương, báo cảnh sát chưa, không thể để cho những người kia quấy rối ở công ty chúng ta!

Tôn Nhị Thành nghiến răng nghiến lợi.

Quan tâm công ty ?

Suy nghĩ nhiều rồi.

Là do hắn nuốt không xuống khẩu khí này.

- Lão Tôn a, chuyện này cậu cũng đừng nghĩ nhiều.

Quản lý bộ tài vụ cười ha hả.

- Dương Tổng để cho tôi ghé thăm cậu một chút, thuận tiện nói cho cậu một cái tin tức rất tốt.

- Tin tức tốt ?

Tôn Nhị Thành sững sờ, vui mừng nói.

- Là muốn thăng chức cho tôi sao?

Chỉ bằng biểu hiện “anh dũng” vừa rồi của hắn, cũng nên đạt được sự khen ngợi của công ty mới đúng.

- Ha ha.

Quản lý bộ tài vụ cười.

- Cậu suy nghĩ nhiều rồi.

- Là công ty muốn bù cho cậu mười một tháng tiền lương!

Tôn Nhị Thành sững sờ.

- Chúc mừng cậu, đã được khai trừ!

Quản lý bộ tài vụ vỗ vỗ bả vai Tôn Nhị Thành.

Ánh mắt Tôn Nhị Thành khẽ đảo.

Sao lại như vậy, làm sao ngã xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận