Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1128: Lại gặp mặt, Tiểu Thăng đại sự vụ quan

Bạch Tiểu Thăng nói muốn sáng sớm mai đến Thiên Du truyền thông chặn đường Uông Tử Du, đánh cho hắn không kịp trở tay.

Thế nhưng trên thực tế, thẳng đến 9 giờ sáng, ba người vẫn còn chưa xuất phát.

Nguyên nhân là vào lúc hơn tám giờ sáng, khi đang ăn điểm tâm, Lâm Vi Vi vô ý đưa ra một vấn đề ——

Uông Tử Du, mấy giờ thì đi làm ?

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nghe xong liền sửng sốt tại chỗ.

Bọn hắn đã tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị mọi thứ đã xong xuôi, hứng thú bừng bừng khi nghĩ đến sáng sớm liền đánh người ta trở tay không kịp, lại không để ý đến một cái vấn đề đơn giản nhưng lại hết sức quan trọng.

Người ta mấy giờ thì đi làm. . .

Chẳng lẽ lại để đường đường một vị Đại sự vụ quan, từ sáng sớm đứng chờ Uông Tử Du đi làm?

- Bên phía Thiên Du truyền thông, nhân viên mấy giờ thì đi làm?

Lâm Vi Vi lại nêu ra một vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng ngây người, đôi đũa trên tay đang kẹp một chiếc bánh bao nhỏ cũng "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống.

Chờ một mình Uông Tử Du, cũng không phải là không thể tiếp nhận. Nhưng không thể để sau khi đi qua, nếu nhân viên của người ta còn chưa đi làm, thì đường đường Đại sự vụ quan vẫn phải ở trong đại sảnh, chờ người ta đến mở cửa văn phòng thì có hơi khó xem.

Thật sự là lâu không có đi làm ở công ty đã khiến ba người quên mất chế độ làm việc cùng nghỉ ngơi của công ty là như thế nào.

- Nếu không để tôi gọi điện đến đó hỏi một chút?

Lâm Vi Vi cẩn thận từng li từng tí nói.

- Không cần, vậy thì để đến trưa vậy!

Bạch Tiểu Thăng quả quyết nói.

Trong lòng hắn cũng vô cùng ảo não.

- Chiến thuật sai lầm a, đi chặn đường ai a, mình nên ngủ thêm một lúc nữa mới đúng.

Chờ khoảng một giờ sau, một mực nhịn đến chín giờ rưỡi, ba người lúc này mới xuất phát.

Ước chừng 10 giờ ba người đến tòa nhà của truyền thông Thiên Du.

Tiến vào đại sảnh, không đợi máy người Bạch Tiểu Thăng đến đài tiếp khách, chỉ thấy một người nhanh chân chạy tới, sau lưng còn đi theo mấy người nam, nữ tổng cộng đến có bảy tám người.

Người chạy tới chính là Dương Đại Thịnh.

Chỉ thấy mặt Dương Đại Thịnh tràn đầy tươi cười, đứng cách thật xa đã nhiệt tình chào hỏi,

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan ! Ngài tới sớm!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng hơi nghi hoặc, đợi đối phương tới gần, liền cười nói,

- Dương quản lý, thật là khéo, ông thật là tinh mắt đấy. Chúng tôi chỉ mới vừa đến nơi mà ông đã phát hiện ra ngay được.

- Đâu có đâu có, là do Uông tiên sinh nói cho chúng tôi biết, hai ngày này có khả năng ngài sẽ đến, cho nên tôi đều làm việc ở đại sảnh lầu một, là chuyên môn ở chỗ này chờ ngài đó.

Dương Đại Thịnh vẫn tươi cười như cũ.

Thì ra là thế. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Trên thực tế, Dương Đại Thịnh là bị đày đi trông cửa, nhiệm vụ tự nhiên là nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Dương Đại Thịnh cũng ngại một mình mình thì cô đơn, liền kéo theo tất cả những người đứng đầu các bộ phận của Thiên Du truyền thông đến trông cửa cùng mình, ngay tại ghế sô pha ở một góc đại sảnh cũng đã trở thành nơi làm việc lâm thời.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan !

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan !

Mấy người sau lưng Dương Đại Thịnh cũng nhanh chóng xếp thành hàng ở hai bên rồi cung kính mà chào hỏi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu với đám người lại nói với Dương Đại Thịnh

- Uông Tử Du có ở đây không?

- Dạ có !

Dương Đại Thịnh vội vàng gật đầu,

- Uông tiên sinh từ sớm đã tới, chín giờ rưỡi đã đến!

Thế mà gọi là sớm à, Bạch Đại sự vụ quan ta thế nhưng là hơn tám giờ liền muốn tới rồi đó!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Dẫn ta đi gặp hắn.

- Vâng vâng !

Dương Đại Thịnh gật đầu, sau đó lại có chút do dự, nói chuyện ấp a ấp úng,

- Chỉ là, bây giờ Uông tiên sinh đang có khách.

Giống như là sợ Bạch Tiểu Thăng hỏi thăm khách là ai, Dương Đại Thịnh vội vàng bổ sung một câu,

- Tôi được tiếp tân thông báo như vậy, còn là vị khách nào thì tôi cũng không biết rõ.

- Không sao, tôi có thể đợi ông ta xong việc.

Bạch Tiểu Thăng tùy ý nói.

Cũng không thể cậy chính mình là cấp trên, liền có thể không nhìn luật lệ, để người ta bỏ qua tất cả công việc để tiếp đãi mình.

Tối thiểu nhất, Bạch Tiểu Thăng là làm không được.

- Ngài để tôi đi hỏi một chút, biết đâu họ đã nói chuyện xong.

Dương Đại Thịnh vội vàng nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Dương Đại Thịnh một bên cùng với đám người đưa ba người Bạch Tiểu Thăng đến chỗ thang máy, còn một bên thì vội vàng gọi điện thoại.

Sau khi bên kia tiếp cuộc gọi, Dương Đại Thịnh đã nói ngay hai câu.

Một câu là,

- Uông tiên sinh, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đến rồi!

Một câu nữa là,

- Tốt, tốt, tôi biết rồi !

Sau đó, Dương Đại Thịnh liền cúp điện thoại, tổng cộng một phút đồng hồ cũng không đến, không có chút nào lãnh đạm Bạch Tiểu Thăng vị này khách quý này.

- Bên phía Uông tiên sinh đã kết thúc công việc.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, tôi sẽ đưa ngài trực tiếp đi qua đó! Uông tiên sinh nói đã ở bên cửa thang máy để nghênh tiếp ngài.

Dương Đại Thịnh cười làm lành nói.

Trước mắt bọn hắn đã đến trước thang máy, lại để cho Uông Tử Du đi ra nghênh tiếp.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Dương Đại Thịnh cùng ba người Bạch Tiểu Thăng lên thang máy, những người khác thì cung kính ở lại bên ngoài.

Thang máy một đường đi lên, rất nhanh đã tới nơi.

Cửa thang máy vừa mở ra, Uông Tử Du đã đứng ở bên ngoài, trên mặt nở một nụ cười chào đón.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, ngài tới thật là sớm, hoan nghênh, hoan nghênh !

Vừa mới gặp Bạch Tiểu Thăng, Uông Tử Du lập tức nhiệt tình chào hỏi, tiến tới phía thang máy bắt tay với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Uông Tử Du, chợt phát giác —— giờ này khắc này Uông Tử Du lại có chút khác biệt.

Mới đầu chỉ là cảm giác, nhưng khi Bạch Tiểu Thăng ngưng thần cẩn thận dò xét thần sắc của Uông Tử Du, liền phát giác được càng nhiều chi tiết khác thường hơn.

Nói đến điều này, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn bộc lộ ý nghĩ của con người, có đôi khi nó có thể thay đổi hàng vạn cảm xúc trong một giây.

Nếu như không có chuẩn bị thì cho dù là người tài giỏi đến bực nào cũng không thể thu hoạch được gì nhiều.

Lại thêm cả, Uông Tử Du cũng là một tay già đời về việc khống chế cảm xúc, mặc dù khi thấy Bạch Tiểu Thăng, cũng có chút không khống chế được nhưng rất nhanh đã được che đậy đi.

Những nhân tố này cộng lại, khiến cho Bạch Tiểu Thăng khi quan sát chỉ bắt được một điều duy nhất là giữa hai đầu lông mày của Uông Tử Du thể hiện tâm tình —— "Thoải mái"!

Tâm tình đầu tiên của Uông Tử Du khi nhìn thấy chính mình lại là "Thoải mái"!

Cái này khiến cho Bạch Tiểu Thăng rất bất ngờ, lại có chút hiếu kỳ.

Tại sao lại "Thoải mái" .

Thoải mái là khi người quá mức lo nghĩ, nhưng khi nỗi lo biến mất thì trong tâm chỉ còn lại bình tĩnh và vui sướng sẽ biểu hiện ra bên ngoài.

Khi Uông Tử Du nhìn thấy mình, không phải nên là đau đầu, nặng nề à?

Hắn thoải mái cái gì chứ!

Chẳng lẽ nói, hắn đã nghĩ thoáng, chuẩn bị thẳng thắn bàn giao tất cả?

Bạch Tiểu Thăng cũng không cho rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy, cho là mình vừa xuất mã, liền đủ để cho vị cáo già đã làm việc nhiều năm này, vì bản thân mà bất chấp tất cả, chỉ bằng một lần nói chuyện, một lần uy hiếp, liền có thể nhận ra sai lầm, thậm chí hoàn toàn tỉnh ngộ.

Bạch Tiểu Thăng còn không tự sướng đến mức như vậy.

Hoặc là, Uông Tử Du đã hạ quyết tâm, muốn chiến đấu tới chết? Không còn lo lắng, thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành?

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng điều này không thể có khả năng xảy ra được

Từ khi cùng Uông Tử Du tiếp xúc đến nay, khí chất bộc lộ trên người hắn đã chứng minh hắn không phải là một người ngu trung, ngoan cố, muốn hắn vì Trầm Bồi Sinh mà gánh vác toàn bộ sự tình, mà không sợ ngồi tù?

Điều này chỉ sợ là đã nghĩ nhiều!

Như vậy ——

Loại "Thoải mái" này của Uông Tử Du đến tột cùng bắt nguồn từ nơi nào ?

Bạch Tiểu Thăng càng ngày càng hiếu kỳ, nhưng mặc dù đã suy nghĩ tất cả các khả năng có thể xảy ra, thì hắn vẫn chưa nghĩ thông điều này được.

Đã không nghĩ ra, Bạch Tiểu Thăng liền không nghĩ nữa.

Hắn luôn không phải là một người cố chấp.

- Ngày hôm qua tôi đã tới đây một lần, hôm nay lại tới, Uông tiên sinh có thấy phiền toái hay không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Đã không đoán ra, vậy thì thử thăm dò một phen xem sao!

Thăm dò cũng cần bắt đầu từ những câu nói chuyện bình thường, làm cho đối phương không đề phòng.

Khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng không có gọi thẳng tên Uông Tử Du, tuy nhiên khi chiếu theo chức vụ, hắn trực tiếp gọi "Uông Tử Du" cũng không sai, nhưng hắn không muốn như thế.

Hắn muốn ra vẻ khoan dung, không có ý gì.

Còn có, nói cho cùng thì Uông Tử Du cùng hắn cũng không thuộc cùng một hệ, không có quan hệ phụ thuộc trực tiếp.

Còn nữa, Uông Tử Du cũng lớn tuổi hơn mình quá nhiều, khách khí với hắn một chút cũng không sao.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan nói đùa rồi, ngài đến nơi này, liền là đại sự hạng nhất, còn mấy việc còn lại thì xếp hết qua một bên.

Uông Tử Du cười vỗ mông ngựa.

- Ồ? Mọi việc đều để sang bên? Vậy cũng bao quát cả, vị khách mà ông vừa gặp sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Một câu này, khiến cho đồng tử của Uông Tử Du hơi co lại, nhưng lập tức lại khôi phục như thường.

Đúng là có quan hệ với vị khách kia?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Nhưng khiến cho Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn chính là, Uông Tử Du thế mà cũng không có bộc lộ thêm điều gì nữa, tâm của hắn thật đúng là đầy đủ yên lặng.

Bị mình đoán trúng còn bình tĩnh như thế, tên này có định lực lớn như thế sao?

Bạch Tiểu Thăng hoài nghi.

Sau khi hơi trầm mặc, Uông Tử Du khẽ cười một tiếng, trả lởi,

- Tất nhiên.

Uông Tử Du làm một động tác "Mời", hướng về phía văn phòng của chính mình, lại nói,

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, xin mời!

Lần này, Uông Tử Du thế mà không có đi trước mở cửa, mà là để cho Bạch Tiểu Thăng tự mình mở cửa.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái, đưa tay đẩy cửa, cất bước vào.

Uông Tử Du thì lại dừng bước ở bên ngoài văn phòng.

Hắn dừng lại, liền cản những người phía sau lại.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh khẽ giật mình, đến ngay cả Dương Đại Thịnh cũng sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng sau khi đi vào, phát hiện đối diện cửa, ở trước cửa sổ sát đất có một người đang đứng.

Người đó nghe thấy tiếng động phía sau liền quay lại, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lại lập tức nở nụ cười.

- Chúng ta lại gặp mặt, Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan !

Bạch Tiểu Thăng hơi nheo mắt lại, nhưng lập tức cười,

- Đúng vậy, lại gặp mặt.

- Lâm Ngọc sự vụ quan !

Bạn cần đăng nhập để bình luận