Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 467: Khách quý quan trọng



Quý Minh Dương trò chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng, hai người cũng rất vui vẻ.

Thư ký Trương Manh nhìn ra được, thị trưởng vô cùng hài lòng, giống như cùng Bạch Tiểu Thăng mới quen đã thân.

Bạch Tiểu Thăng cũng là phi thường thoải mái, không hề gò bó.

Hai người trò chuyện một chút, thỉnh thoảng còn cười lên.

Người trẻ tuổi này, thật là không đơn giản! Chỉ nhìn cử chỉ nói cười này, sau này tiền đồ sẽ không thể đo lường được!

Trương Manh nhịn không được thầm than, trong bụng đối với Bạch Tiểu Thăng càng thêm mấy phần coi trọng!

Hắn đã hỏi qua người nhận nhiệm vụ châm trà cho Quý Minh Dương và Bạch Tiểu Thăng. Người đó nói hắn đã châm trà ba lần rồi mà hai người vẫn còn trò chuyện say sưa, không có ý muốn ngừng lại.

Quý Minh Dương đem chuyện trong tỉnh liên quan tới tiêu chuẩn để nhận định tranh cử mười công ty gương mẫu, mang ra phân tích, giảng cho Bạch Tiểu Thăng nghe, đồng thời thêm vào giải thích của chính mình.

Bạch Tiểu Thăng thỉnh thoảng đặt câu hỏi, lại để cho Quý Minh Dương có những suy nghĩ mới một chút.

Mà trước đây, Quý Minh Dương chỉ định ném cho tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh Tống Trường Không văn bản tài liệu, hoặc là ai cũng tốt, để bọn hắn chính mình phỏng đoán. Sau đó, lại thêm một số chỉ đạo.

Nhưng bây giờ hắn lại trực tiếp tham dự vào trong đó.

Chẳng những phân tích văn bản tài liệu, hắn còn phân tích cho Bạch Tiểu Thăng mười ba thành phố kia có khả năng phái ra công ty như thế nào, đồng thời cũng vừa phân tích thực lực của những công ty đó.

Bỏ đi những công ty không tạo thành cạnh tranh kia, lại loại bỏ những công ty không đủ tư cách cùng truyền thông Trung Kinh cạnh tranh, cuối cùng Quý Minh Dương cũng lôi ra được một công ty.

- Lang Bắc Thị Thiên Chinh Truyền Thông! Cái công ty này là tôi lo lắng nhất, cũng là cái duy nhất có thể cùng với truyền thông Trung Kinh các ngươi hình thành cạnh tranh mạnh nhất! Cậu nhất định phải lưu ý bọn hắn!

Quý Minh Dương nói xong, chính mình cũng vô cùng nghiêm túc.

Cái thái độ này để cho Bạch Tiểu Thăng cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc.

Bất quá, nghe được Lang Bắc Thị, thần sắc của Trương Manh có hai phần cổ quái.

Đương nhiên, sự biến hóa trong ánh mắt của hắn, Bạch Tiểu Thăng không có nhìn thấy.

Nhưng là, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy trên mặt của Quý Minh Dương có mấy phần dị dạng.

Mặc dù ngắn ngủi nhưng vẫn là bị Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cầm hệ thống phụ trợ rèn luyện sức quan sát của chính mình, ánh mắt so với người thường càng thêm nhạy cảm hơn.

- Vẻ mặt này của Quý thị trưởng giống như không hoàn toàn lo lắng công ty này, nhưng thời điểm đề cập đến thị trưởng Lang Bắc Thị biểu lộ lại có chút. . .

Bạch Tiểu Thăng giật mình.

- Tôi nói với cậu, cái công ty Thiên Chinh Truyền Thông này a, bọn hắn. . .

Thần sắc của Quý Minh Dương đã khôi phục lại như thường, vừa muốn tiếp tục nói thì cửa phòng làm việc liền bị gõ.

Thình lình bị cắt ngang, sắc mặt của Quý Minh Dương có mấy phần không vui.

Trương Manh lập tức nhíu mày, nhìn sang.

Vừa rồi hắn cũng đã phân phó xuống, dù có bất cứ chuyện gì, cũng không thể tới quấy rầy. Dù có muốn tới, có thể không gõ cửa mà tiến vào, nhưng là nhất định phải rón rén, không thể quấy rầy thị trưởng nói chuyện.

Vừa rồi, một mực làm thật tốt, làm sao đột nhiên lại không hiểu quy củ như vậy!

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiểu thư ký ló đầu vào, trên mặt có mấy phần nói không rõ cũng không nhìn thấu.

- Thị trưởng, Trương thư ký, có khách tới.

- Tiểu Vương, cậu làm cái gì vậy, không thấy được thị trưởng đang nói chuyện sao! Có khách trước để bọn hắn đi vào phòng họp đi!

Trương Manh cau mày quát lên.

Cái người gọi là Tiểu Vương kia biểu lộ đau khổ, hiếm thấy không có trả lời lại.

- Người tới là ai?

Quý Minh Dương phát giác không đúng, hỏi lại.

- Là tôi! Làm sao, lão Quý, ông không hoan nghênh phải không?

Thư kí Tiểu Vương còn chưa đáp lại, phía sau hắn truyền đến một giọng nói. Nữ tính, còn có vài phần bá đạo.

Tiểu Vương biểu lộ phát khổ, thấp giọng nói

- Thị trưởng, Trương thư ký, tôi cản không được. . .

Một lát sau, Tiểu Vương bị đẩy ra, từ phía sau hắn có một người phụ nữ đi tới.

Người này ước chừng bốn mươi tuổi, tóc ngắn, làn da được bảo dưỡng rất tốt, thần thái sáng láng, tư thế hiên ngang, trong nụ cười có sự thành thục tự tin, ánh mắt như cười như không nhìn Quý Minh Dương.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, mà sắc mặt của Quý Minh Dương sau khi thấy nàng thìbiến đổi rõ ràng, thậm chí mơ hồ có một tia khiếp sợ.

Nhưng rất nhanh ông ấy đã đứng lên sắc mặt khôi phục như thường.

Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy theo.

- Không nghĩ tới cô có thể tới, ha ha, hoan nghênh hoan nghênh.

Quý Minh Dương mang Bạch Tiểu Thăng, Trương Manh đi qua.

Vị này là ai, làm sao có thể để cho Quý thị trưởng mất tự nhiên như thế.

Bạch Tiểu Thăng hiếu kỳ.

Đồng thời, hắn cũng chú ý tới ở sau lưng người phụ nữ kia, ngoại trừ một nữ thư lý rất trẻ tuổi, còn có một người đàn ông đi theo.

Người đàn ông kia, cũng khoảng chừng bốn mươi tuổi. Vẻ mặt điềm đạm, trên mặt mang theo nụ cười tự nhiên, giống như cười là một loại thái độ bình thường của hắn. Nụ cười hắn nhu hòa, ánh mắt cũng nhu hòa, cả người lộ ra một cỗ khí chất của thân sĩ, bất quá, Bạch Tiểu Thăng không biết từ lý do gì hắn lại cảm nhận được trên người của người đàn ông đó có một luồng ác liệt.

Giống như, người đàn ông này là một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, giấu đi mũi nhọn sắc bén!

Điều đầu tiên mà Bạch Tiểu Thăng cảm nhận đó là đối phương không tầm thường!

Có lẽ, cái này là giác quan thứ sáu.

Người đàn ông kia giống như cũng chú ý tới Bạch Tiểu Thăng, cười một tiếng ôn hòa với hắn.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lờ mờ cảm giác được bên trong ánh mắt của đối phương mơ hồ thoáng hiện một vệt phong mang!

Cái này tuyệt đối không phải là ảo giác, càng không phải là suy nghĩ lung tung!

- Bạch tổng, đến đây tôi giới thiệu cho cậu một tý.

Thần sắc của Quý Minh Dương khôi phục như thường, mỉm cười giới thiệu người phụ nữ kia với Bạch Tiểu Thăng

- Vị này là Lang Bắc Thị thị trưởng Tô Xu! Tô Xu a, vị này là tổng giám đốc của công ty truyền thông Trung Kinh Bạch Tiểu Thăng là công ty xem như đứng đầu ở thành phố chúng tôi đó!

Vậy mà lại là thị trưởng Lang Bắc Thị, còn là một vị nữ thị trưởng! Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Bất quá hắn không khỏi hồ nghi. Làm sao lại cảm giác được, vị thị trưởng Quý Minh Dương này đối với vị thị trưởng Tô Xu này, tựa hồ có chút e ngại. . .

Bạch Tiểu Thăng mặt mỉm cười, chủ động đưa tay tới

- Tô thị trưởng chào ngài!

- Chào cậu.

Tô Xu ưu nhã đưa tay qua cùng Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng bắt tay, ánh mắt lại đang đánh giá trên người cậu, trong ánh mắt có hai phần hiếu kỳ.

- Ttruyền thông Trung Kinh, tôi biết rõ cái công ty này, là công ty đứng đầu Trung Kinh a. Tổng giám đốc không phải Tống Trường Không à, tôi còn gặp qua hắn một lần. Làm sao, từ lúc nào lại biến thành người khác, còn trẻ như thế. . . Tuổi trẻ tài cao a.

Tô Xu mỉm cười, ngạc nhiên nói.

Vị nữ thị trưởng này sắc mặt không thấy dị dạng, tối thiểu nhất người khác nhìn không ra, nhưng Bạch Tiểu Thăng thông qua hệ thống tôi luyện, đối với những chi tiết nhỏ, đặc biệt chú ý, từ khóe mắt, đuôi lông mày của đối phương đã phát giác ra vị Tô Xu thị trưởng này có mấy phần vui mừng.

Làm sao, truyền thông Trung Kinh tổng giám đốc không phải Tống Trường Không, nàng lại mừng rỡ?

Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ tới, vừa rồi Quý Minh Dương nhắc nhở hắn chú ý "Đối thủ" —— Lang Bắc Thị Thiên Chinh Truyền Thông.

Vị Tô Xu thị trưởng này, lại là thị trưởng Lang Bắc Thị!

Song phương là đối thủ cạnh tranh lớn nhất!

Xem ra là nàng cảm giác được Tống Trường Không không có ở đây, tỷ số thắng của bọn hắn càng lớn!

Thì ra, mình bị người ta đánh giá thấp nha!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nói với Tô thị trưởng.

- Tống Trường Không tiên sinh bởi vì có một ít chuyện, bị tập đoàn điều đi, tôi mới may mắn được lên tổng giám đốc, nói đến cũng hổ thẹn! Năng lực của tôi còn không đủ! Không phải bây giờ, tôi đang nghe Quý thị trưởng dạy bảo đó sao.

Quý Minh Dương nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Tiểu tử này, rất có năng khiếu giả bộ!

Rõ ràng là đánh thắng Tống Trường Không, lại bày ra t vẻ mặt mình dựa vào vận khí mà được thăng chức, cái này là làm cho Tô Xu mơ hồ nha!

Quý Minh Dương cười không nói, bỗng nhiên nhìn thấy người đi theo phía sau Tô Xu.

- Vị này là?

Quý Minh Dương hỏi.

- A, hắn sao.

Tô Xu cười một tiếng, nhường ra một khoảng trống, chỉ vào người đàn ông phía sau giới thiệu.

- Tổng giám đốc Thiên Chinh Truyền Thông —— Mục Bắc Thần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận