Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1112: Hắn nói, không sai chút nào!

- Anh muốn hạ chiến thư với tôi về vấn đề phẩm rượu sao?

Đối mặt với sự “khiêu chiến” của Bạch Tiểu Thăng, Hoắc Vũ Manh dùng một ngón tay trỏ chỉ vào trước ngực trắng nõn của mình rồi hỏi lại Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt kinh ngạc.

Thật giống như, nàng đang nghe được một chuyện không thể tin được.

- Đúng thế, cô không nghe lầm đâu. Sao, có dám ứng chiến không?

Bạch Tiểu Thăng trả lời lại một cách lạnh nhạt.

- Ha ha, Ha ha...!

Hoắc Vũ Manh giống như đã nghe được chuyện gì buồn cười đến cực điểm vậy, cười nhạo hai tiếng, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng rồi trả lời,

- Đương nhiên là đồng ý rồi.

- Tất cả mọi người nghe cho rõ nhé, đây cũng không phải là tôi bắt nạt bọn họ!

Hoắc Vũ Manh lại liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, muốn mọi người xác nhận cho mình.

- Người anh em này thật can đảm! Biết rõ Vũ Manh tiểu thư là 'Trọng tài' của mấy buổi tiệc rượu rồi, vậy mà còn dám khiêu chiến, mặc dù không biết tự lượng sức mình, nhưng dám khiêu chiến quyền uy, cũng thật đáng cho chúng ta kính ngưỡng!

- Anh bạn, cậu nên biết kết cục của mình rõ ràng là sẽ thua mà. Chẳng lẽ cậu thật sự coi là mình có thể thắng được Vũ Manh tiểu thư sao?

- Không thể nào, tôi cược một triệu, Vũ Manh tiểu thư thắng !

- Tôi cược 5 triệu ! Có ai muốn cá cược không?

- Quỷ tài cũng đã lên tiếng đánh cược như thế thì kết cục đã quá rõ ràng rồi!

Mọi người xung quanh châu đầu ghé tai, căn bản không ai xem trọng Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi rất không phục, có chút tức giận, nhưng lại không thể nào phản bác lại.

Nếu như, Bạch Tiểu Thăng ở vòng một có thể trả lời được, cũng có chỗ biểu hiện như vậy thì cũng có cái để phản bác lại.

Nhưng thật sự là Bạch Tiểu Thăng vừa rồi không nói một lời !

Như vậy thì làm sao phản bác lại đám người này đây.

Cho tới nay, Lâm Vi Vi đều rất tín nhiệm Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng như là một cái “Bách Khoa Toàn Thư”, lúc nào cũng thể hiện mặt mặt uyên bác của mình, thông hiểu rất nhiều lĩnh vực.

Nhưng lần này, Lâm Vi Vi mơ hồ có một tia lo lắng.

Nhân lực cũng có lúc hết.

Một người cho dù có giỏi đến mấy thì đến cuối cùng cũng sẽ có một mặt mà mình không rõ. Con người không thể nào là chuyên gia của tất cả các lĩnh vực được.

Hiện tại, Hoắc Vũ Manh được mọi người công nhận là một chuyên gia trong lĩnh vực phẩm rượu này!

Ở đây có nhiều người am hiểu phẩm rượu như vậy cũng đều tôn sùng cô ta!

Bạch Tiểu Thăng lại bởi vì nàng chịu nhục mà xuất đầu lộ diện, thậm chí còn llấy chính mình ra “đặt cược”.

Nhỡ may thua. . .

Lâm Vi Vi đang rất lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng. Đúng là ứng với câu quan tâm quá sẽ bị loạn.

Lôi Nghênh cũng không nhịn được nhíu nhíu mày, coi như hắn là một người đàn ông cẩu thả, có chút lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng nhưng hắn cuối cùng không nói gì.

Cổ Đại Tráng gấp gáp đến mức vò đầu bứt tai.

Nhưng mà, cái khí thế vừa rồi của Bạch tiểu ca thật con mẹ nó - Đẹp trai !

Mà nói đi cũng phải nói lại, người phụ nữ Hoắc Vũ Manh này ở phương diện phẩm rượu được chính vị lão tổ tông Trương Hi của Trương gia bình phẩm qua rằng, chính ông ta cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Bạch tiểu ca, tôi biết rõ anh bởi vì chị Lâm mà ra trận, thật là một người đàn ông tốt! Thế nhưng, anh cũng không nhìn xem đối đầu với mình là ai mà đã xông qua như thế rồi! Vạn nhất đối diện với mình là một chiếc xe tải lớn thì sao, huống hồ Hoắc Vũ Manh còn là một con tàu lớn nữa đó!

Cổ Đại Tráng vì người bạn mới của mình mà lo lắng.

- Mọi người đều nghe được rồi chứ, lời nói là do chính chính miệng hắn nói ra! Là một người đàn ông lời nói ra giống như đinh đóng cột! Nếu không giữ chữ tín trước mặt mọi người vậy thì. . . Ha ha, mọi người đuổi ra ngoài bọn họ là được rồi!

Tiễn Hạo Vũ ồn ào, cổ động đám người.

- Đúng vậy, người bất tín cũng không xứng đứng ở chỗ này!

- Đến lúc đó, các người thua thì mặc kệ Vũ Manh tiểu thư nói cái gì, cậu cũng phải làm cho bằng được đó!

- Đúng, chúng tôi đều là nhân chứng !

Phần đông khách mời, nam nam nữ nữ, hai mắt đều tỏa sáng.

Những người khách quý này áo mũ chỉnh tề, hiện tại xem ra, cũng không cao thượng hơn so với mấy tiểu dân chợ búa là bao nhiêu, đây cũng là mình chứng cho một câu nói ——

Xem náo nhiệt, thật sự không chê sự tình lớn!

- Vũ Manh, trước tiên cô phải xác định rõ ràng. Nếu như hắn thua, như vậy người chịu phạt phải là ba người bọn họ!

Tiễn Hạo Vũ trước tiên chỉ vào ba người Bạch Tiểu Thăng, sau đó nhìn thấy Cổ Đại Tráng đứng bên cạnh, ném qua một ánh mắt ghét bỏ sau đó lại nói,

- Không, là bốn người.

Cổ Đại Tráng nghe vậy thì sững sờ, lập tức vừa vui vừa tức.

Vui chính là, rốt cuộc thì mình cũng đã chiếm được một vị trí trong mắt những nhân tài kiệt xuất này.

Buồn bực là, mình khó khăn lắm mới được lọt vào mắt người ta nhưng lại bị liên lụy theo !

- Ai sợ ai chứ, dù sao ông đây bị mất mặt cũng không phải lần một lần hai, Cổ Đại Tráng ta còn quan tâm đến cái này sao!

Cổ Đại Tráng mắt thấy người xung quanh nhìn về phía mình, lập tức đưa tay vỗ vỗ ngực rồi nói một câu đầy hùng hồn.

Nhưng mà, câu nói hào hùng như thế. . .

Nhưng sao nghe bi thảm vậy. . .

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đồng loạt lườm hắn một cái.

- Được thôi!

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói, ánh mắt băng lãnh rơi trên người Tiễn Hạo Vũ,

- Như vậy, nếu như vị Vũ Manh tiểu thư này thua, thì như thế nào?

- Tôi sẽ giống như cô ấy, sẽ xin lỗi các người, sẽ nhận sai!

Tiễn Hạo Vũ nói ngay không chần chờ một giây một phút nào, sau đó còn cười to,

- Nhưng tiền đề là anh có thắng được không!

Tiễn Hạo Vũ, thậm chí mọi người chung quanh đều nghĩ, coi như Bạch Tiểu Thăng là cao thủ thâm tàng bất lộ thì nhiều lắm là cân sức ngang tài với Hoắc Vũ Manh.

Dưới tình huống đó, nếu phải phân cao thấp thì thử hỏi, hạ nhân Trương gia sẽ hướng về phía ai?

Cái này còn phải hỏi sao?

Tất nhiên là Hoắc Vũ Manh rồi!

Hiện giờ theo bọn họ thấy, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng không lên trận thì chính là thua.

Mặc kệ là đứng từ góc độ chuyên nghiệp hay từ lập trường của trọng tài thì hắn thua là điều không thể nghi ngờ!

Chu Đại Bân không khỏi thương hại, lại cảm thấy không có gì đáng tiếc.

Dù sao cũng là đối phương muốn chết, vậy thì chẳng trách người khác được.

Ai bảo ngươi, không biết trời cao đất rộng !

Mỹ nữ chủ trì lần phẩm rượu này tên thật gọi là Trương Vân Dao, là người của lão gia Trương gia bên kia.

Trương Vân Dao ở giữa hai bên nên cảm thấy khó khăn.

Không thể để cho Bạch Tiểu Thăng mất mặt, tuyệt đối không thể vì hắn chính là khách nhân tôn quý!

Thế nhưng Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ lại là người của Hoắc gia và Tiễn Gia, cũng đồng dạng không thể để họ mất mặt được!

Chuyện này thật khó khăn.

Nếu không thì làm cho bọn họ không phân thắng bại có được không nhỉ?

Nhưng mà, nếu như vậy lỡ đâu. . .

Bọn họ nhất định muốn phân thắng bại, thà rằng thi đấu thêm hiệp phụ thì làm sao bây giờ!

Chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó, kéo dài tới khi Trương Hi lão tiên sinh đến thôi chứ biết làm sao bây giờ!

Trương Vân Dao âm thầm nói.

Kỳ thực, trước đó nàng đã phái người nhanh chóng đi thông báo rồi.

Ngoài phòng khách, có mấy vị mỹ nữ lần lượt đi vào, đằng sau còn có người hầu đẩy xe dụng cụ đi theo.

Vòng phẩm rượu thứ hai, đến rồi!

- Đến rồi!

- Quá tốt rồi !

- Cuối cùng cũng bắt đầu !

- Tôi đã chờ hết nổi rồi!

Các tân khách hưng phấn không thôi, sự mong mỏi làm cho các mỹ nữ đưa rượu đến cũng phải giật mình.

Vòng đầu là rượu vang.

Mà vòng thứ hai, hình như có khác biệt, rượu bên trong bình rượu hiện ra màu sáng, màu sắc nhẹ nhàng.

- Rượu Nho chủng loại phong phú, vòng một là trạng thái tĩnh rượu vang, vòng thứ hai này nhìn từ bình chứa đến màu sắc rồi những biến hoá rất nhỏ lúc lắc lư thì có sự khác biệt.

Hoắc Vũ Manh chỉ liếc qua một cái liền thuận miệng nói,

- Rượu Shirley?

Chỉ nhìn một cái đã có câu trả lời!

Trương Vân Dao không khỏi bội phục, gật đầu,

- Thật là rượu Shirley, nhãn lực của Vũ Manh tiểu thư thật tốt.

Chủ trì kiêm "Trọng tài" đều chắc chắn như thế, mọi người tại đây bắt đầu sôi trào, tán thưởng.

- Lợi hại !

- Quá lợi hại!

- Vũ Manh tiểu thư, thật mạnh !

Hoắc Vũ Manh không thèm quan tâm đến mọi người mà chỉ cười nhạt một tiếng, chỉ là phán đoán mà thôi, không có gì phải ngưỡng mộ cả.

Kỳ thực, Rượu Nho có rất nhiều loại có màu sắc gần giống nhau, chỉ dựa vào màu sắc đã có thể phán đoán đúng loại rượu, đã thật không đơn giản !

Tiễn Hạo Vũ ở một bên lập tức hăng hái, không nhịn được đắc ý liếc nhìn qua bọn người Bạch Tiểu Thăng.

Người phụ nữ Hoắc Vũ Manh này bình thường rất chán ghét, nhưng đúng là cô ta vô cùng mạnh!

Mắt thấy sắc mặt của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh có chút biến hóa, Cổ Đại Tráng nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ có Bạch Tiểu Thăng coi như vẫn bình tĩnh.

Sau khi Tiễn Hạo Vũ đắc ý xong, còn ngấm ngầm cười lạnh nói,

- Bắt đầu đã thua rồi còn làm bộ bình tĩnh? Ha ha ! Đợi lát nữa, ta xem ngươi chết như thế nào!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng yên lặng nhìn thoáng về phía xa xa, giọng nói của Hồng Liên không ngừng vang lên trong đầu hắn.

- Quét hình văn tự hoàn thành ——

- Phân tích quang phổ hoàn thành ——

- Là rượu Shirley, nồng độ cồn. . .

- Áp dụng phương pháp phân cấp điều phối, phán định nguyên liệu. . .

Dù chưa nhấm nháp rượu này, trong đầu của Bạch Tiểu Thăng đã hiểu rõ, cẩn thận không ngại.

Trương Vân Dao chuẩn bị rượu ngon, sau đó để cho người khác phân phát cho những khách mời ở đây.

Bạch Tiểu Thăng và Hoắc Vũ Manh bưng chén rượu, đi đến giữa đám người.

Ánh mắt mọi người nhấp nháy nhìn hai người.

Rượu là rượu ngon, Trương gia cũng không keo kiệt chi tiêu một bút lực lớn!

Nhưng mà, cho dù rượu ngon đến cỡ nào đi nữa cũng không bằng một màn đặc sắc sắp diễn ra!

Ánh mắt mọi người đều lộ ra sự chờ mong.

Hoắc Vũ Manh nâng ly rượu lên, thưởng thức màu sắc một chút, sau đó nhấp một ngụm rồi nhắm mắt trầm ngâm, tựa hồ như tận hưởng dư vị trong khoang miệng.

- Nhìn cách mà Vũ Manh tiểu thư phẩm rượu, đúng là đẹp không sao tả xiết !

- Mỹ tửu phối giai nhân, riêng này một màn cũng đủ để cho người say rồi!

Đám người khen không dứt miệng.

- Bạch tiểu ca, tôi ủng hộ anh, anh không thể thua người phụ nữ kia được.

Cổ Đại Tráng trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, hai bàn tay vô thức nắm thành nắm đấm.

Thua người không thua trận!

Tiểu ca, lần phẩm rượu này nhất định phải có phong phạm!

Cổ Đại Tráng tha thiết nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, nhưng người sau lại không thèm động đậy đến một cái, cứ lạnh nhạt mà nhìn Hoắc Vũ Manh, cao thủ giao phong càng đáng để chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng cứ nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Manh như thế

Nhìn thấy nàng vẫn còn đang say mê trong dư vị của rượu ngon, thần sắc của nàng khổ sở tựa hồ bị rượu đả động.

Bạch Tiểu Thăng chẳng thèm chờ nàng mở mắt đã trực tiếp nâng lên cái chén, uống một ngụm hết sạch.

Một chút cũng không để lại!

. . .

Hoắc Vũ Manh đang chìm đắm trong tư vị của mỹ tửu, mở mắt ra lại nhìn thấy một màn như vậy.

Nàng như chết lặng.

Bạch Tiểu Thăng đang cầm ly rượu Shirley trên tay, khuôn mặt thì mang vẻ khó chịu.

Không riêng Hoắc Vũ Manh chết lặng mà tất cả mọi người chung quanh đều trợn tròn mắt, ngay cả Cổ Đại Tráng cũng giống vậy.

Hắn tại sao có thể uống rượu nho như thế. . .

Làm sao anh ta có thể uống rượu như thế này được!

Người anh em, có ai uống rượu như cậu như vậy không?

Cổ Đại Tráng thật sự khóc không ra nước mắt, ngay chính hắn cũng sẽ không uống rượu một cách như người ngoài nghề như thế!

Xem người ta phẩm rượu tựa như “Tiên nữ giáng trần”.

Còn cậu, nhìn cái cách cậu uống xem, đúng là từ cửu thiên hướng xuống sàn nhảy.

Ngài cảm thấy không có vấn đề nhưng cũng hãy suy nghĩ đến cảm thụ của người khác chứ!

Cổ Đại Tráng thật sự muốn khóc rồi.

Mọi người xung quanh thì đang cố nhịn cười.

Còn Trương Vân Dao thì cảm thấy choáng váng.

Lúc đầu nàng còn cố vắt óc suy nghĩ biện pháp để cho hai người không phân thắng bại, không nghĩ tới vị Bạch tiên sinh này thuần túy chỉ là một bao cỏ, làm gì có ai mà nếm rượu như thế chứ?

Nàng làm sao có thể ở trước mặt tất cả mọi người, thiên vị cho một người như thế. . .

Trương Vân Dao cảm thấy mình rất nhanh sẽ bị thất nghiệp, sẽ bị Trương gia đuổi việc. . .

Toàn trưởng chỉ có Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sau khi kinh ngạc xong thì thật sự suy nghĩ là Bạch Tiểu Thăng cố ý.

Nhưng mà mắt thấy một màn này, hai người bọn họ không biết tại sao lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

- Ôi đúng là mẹ nó. . .Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người uống rượu nho như thế!

Tiễn Hạo Vũ cất tiếng cười to,

- Tiểu tử, cậu rất trâu đó!

- Tôi phục cậu rồi!

Tên tiểu tử này thua đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi!

- Quả thực là phí của trời !

Hoắc Vũ Manh vô cùng căm ghét, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười không nói, vẫn ung dung bình thản.

- Mời hai vị bước ra đánh giá về rượu!

Trương Vân Dao âm thầm thở dài, miễn cưỡng cười một tiếng.

Hoắc Vũ Manh nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bạch Tiểu Thăng làm cái động tác "Mời".

Ưu tiên nữ sĩ!

Rất có phong độ!

Nhưng theo Hoắc Vũ Manh thấy thì Bạch Tiểu Thăng sợ không thể nói được cho nên mới nhường mình nói trước.

Hoắc Vũ Manh nhìn hắn bằng khuôn mặt không cảm xúc.

- Đây là rượu Shirley, áp dụng phương pháp phân cấp điều phối của Tây Ban Nha, nguyên liệu là nho Ximénez Pedro. . .

Vẻ mặt của Hoắc Vũ Manh vô cùng tự tin, không vội không chậm miêu tả.

Trương Vân Dao và hai vị chuyên gia chuyên nghiệp bên cạnh không nhịn được phải gật gật đầu tán thưởng.

Sau đó, Hoắc Vũ Manh nói khoảng chừng năm phút đồng hồ, cơ hồ đã nói ra hết những gì liên quan đến loại rượu này !

Hơn nữa, mỗi điểm đều nói vào vấn đề chính!

- Tốt!

- Lợi hại!

- Quá mạnh!

Tiễn Hạo Vũ là người đầu tiên lên tiếng tán thưởng.

Sau đó, những người khách mời ở hiện trường cũng không ngừng lên tiếng ủng hộ.

Cả sảnh đều náo nhiệt lên không ít!

Không hổ là người đã làm "Trọng tài" cho mấy cuộc phẩm rượu, bất luận là đánh giá năng lực hay là tri thức thì Hoắc Vũ Manh đều làm cho người ta tin phục.

Về sau, Bạch Tiểu Thăng coi như muốn nói, chỉ sợ cũng nói không được ý gì hay hơn nữa.

Nói, cũng chỉ có thể tính là lặp lại.

Có Tiễn Hạo Vũ dẫn đầu, đám người cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Vẻ mặt Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngưng trọng.

Cổ Đại Tráng thì có chút ủ rũ.

Thua, khẳng định là thua rồi!

Hơn nữa vừa rồi cử chỉ phẩm rượu, ôi thôi! Thật mất mặt đến nhà bà ngoại luôn rồi. . .

Hoắc Vũ Manh dứt lời, vô cùng tự tin nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt còn chứa đựng một điểm cười lạnh cùng khinh miệt.

Để xe anh làm sao so với tôi, dựa vào cái gì so với tôi!

Ý tứ trong lòng của Hoắc Vũ Manh đã biểu lộ rõ ràng qua ánh mắt ấy.

Lát nữa, mình phải làm sao để trừng phạt bọn họ cho thất tốt nhỉ!

Hoắc Vũ Manh thậm chí đã đang tự hỏi những thứ này.

- Bạch tiên sinh, xin mời. . . xin bình phẩm.

Tuy trong lòng Trương Vân Dao âm thầm thay Bạch Tiểu Thăng ai thán, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, đồng thời làm một cái thủ thế "Mời".

- Vũ Manh tiểu thư nói rất toàn diện.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bốn phía vang lên một loạt âm thanh cười "Xùy".

Thế nào, không còn gì để nói nữa à!

Trương Vân Dao âm thầm lắc đầu.

Bạch Tiểu Thăng không vội không chậm, mỉm cười tiếp tục nói,

- Đáng tiếc, nói toàn bộ mà không tỉ mỉ ! Hơn nữa, còn có một số chỗ bị sai!

- Nếu như nói người có năng lực như thế này cũng có thể đảm nhiệm vị trí “trọng tài” của mấy lần Phẩm rượu, vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói, Tửu hội của Trương gia cũng chỉ thường thôi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng từng chữ rõ ràng.

Nhưng những lời này lại giống như dội một gáo nước lạnh vào chảo dầu đang sôi vậy.

Toàn trường lập tức sôi trào !

Như ong vỡ tổ !

- Hắn có ý tứ gì?

- Hắn nói Vũ Manh tiểu thư nói sai rất nhiều chỗ?

- Hắn nói trình độ như vậy cũng thường thôi!

- Đây rõ ràng là nói vớ va vớ vẩn mà!

Đám người giận dữ, cùng nhau lên án Bạch Tiểu Thăng.

Hai mắt Hoắc Vũ Manh trợn lên giận dữ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Anh!

Ngay cả Trương Vân Dao đều có chút trợn tròn mắt.

Làm sao lại nói như thế !

Mắt Cổ Đại Tráng cũng trợn tròn.

- Tiểu tử, đây là chỗ mà ngươi có thể ăn nói bừa bãi, chửi bới Vũ Manh lung tung như thế được sao? Ta nhìn tư thế phẩm tửu của ngươi là biết ngươi căn bản không hiểu gì hết, phát ngôn bừa bãi!

Tiễn Hạo Vũ giận dữ đưa tay chỉ Bạch Tiểu Thăng, quát từng tiếng chói tai.

Mọi người đều nhìn hắn trừng trừng, tiếng nghị luận vang lên liên tiếp.

Thần sắc của Bạch Tiểu Thăng vẫn ung dung, đi qua, tiện tay cầm lấy một bình rượu Shirley, rót cho mình thêm một ly.

- Đây là rượu Shirley, Vũ Manh tiểu thư không có nói sai, thật sự là thật đáng mừng.

Bạch Tiểu Thăng lắc lắc ly rượu, cười nói.

Một câu tán dương này lại làm cho người nghe tưởng như là hắn đang trêu chọc.

Hoắc Vũ Manh càng nghe càng giận dữ.

Nhưng không để cho nàng phản ứng thì Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói,

- Phương pháp phẩm rượu rất chuẩn xác, nhưng mà, nếu như cô chú ý tới mùi thơm biến hóa rất nhỏ và cảm giác khác biệt, đồng thời cô nắm giữ đủ nhiều tin tức thì sẽ biết rõ, đây là một loại công nghệ kết tinh được cải tiến!

- Rượu này, được sinh ra từ một phương pháp điều phối mới!

- Nếu như cô không biết, vậy tôi đề nghị cô nên quan tâm kỹ càng một chút đến các tin tức công nghệ điều chế, chớ có lạc hậu như vậy!

- Anh...

Hoắc Vũ Manh bị nói thành lạc hậu thì lập tức giận dữ, nhưng lại không biết phản kích lại như thế nào.

Trong quá trình phẩm tửu tự nhiên có quy củ của nó.

Trong lúc người ta đang phẩm tửu, người khác không được nói chen vào.

Lúc này mọi người xung quanh nghị luận cũng phải nhỏ tiếng, không được phép quấy rầy người đang phẩm rượu.

Thấy mình không nhịn được phát ra một tiếng là đã có chút thất thố nên Hoắc Vũ Manh lập tức im lặng, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, cố nén tức giận tiếp tục nghe hắn phẩm rượu.

- Ngoài ra, liên quan tới nguyên liệu sản xuất, không phải dùng nho Ximénez Pedro, mà là một loại nho hoàn toàn mới. . .

- Còn nữa, liên quan tới năm sản xuất, tỉ lệ phối trộn, độ cồn, cảm giác. . .

- Toàn bộ đều không được chuẩn xác !

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Hoắc Vũ Manh, chỉ ra từng cái "Sai lầm".

Mọi người tại đây mắt thấy Bạch Tiểu Thăng khí định thần nhàn, tự tin chắc chắn, không tự chủ được nín thở ngưng thần lắng nghe.

Rất nhiều người không tự kìm hãm được bị khí thế của Bạch Tiểu Thăng làm ảnh hưởng, không tự chủ được có cảm giác ——

Người anh em này nói rất ra dáng!

Sợ có chút là thật!

Cổ Đại Tráng nhìn Bạch Tiểu Thăng đến mức trợn tròn hai mắt.

Đây là Bạch tiểu ca một hơi uống hết ly rượu Shirley sao!

Siêu thần luôn!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, hai người không nhịn được mà mỉm cười.

Nhìn trạng thái của Bạch Tiểu Thăng thì xem ra hiện giờ bọn họ thắng chắc rồi!

- Nói bậy nói bạ, tất cả chỉ là nói vớ nói vẩn !

Bạch Tiểu Thăng mới vừa nói xong, Tiễn Hạo Vũ lập tức tức giận đứng dậy, quát to như sấm.

Hiếm thấy, Hoắc Vũ Manh lại có chút thất thần.

Trong lòng của nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn.

Khả năng người trước mắt này nói, có một chút là thật!

- Giả, đều là giả ! Tất cả đều là nói lung tung !

Tiễn Hạo Vũ vẫn không buông tha.

- Hắn nói không sai, tôi có thể chứng minh !

Ở giữa người phụ trách và mấy người tuỳ tùng mang rượu vòng thứ hai vào bỗng nhiên có người lên tiếng.

Nhưng mà, người này nói tiếng Hoa nhưng phát âm lại nghe vô cùng cổ quái, không được lưu loát cho lắm.

Ngữ khí lại tựa hồ như rất kích động.

Một người ngoại quốc sống mũi cao, râu ria xồm xoàm nhanh chân đi tới, bên trong ánh mắt còn lộ ra tai kính nể nồng đậm nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

- Ông muốn chứng minh, ông là ai?

Tiễn Hạo Vũ trừng mắt nhìn người đàn ông vừa mới đi tới.

- Tôi là Antonio.

Người nước ngoài râu ria xồm xoàm nhìn Tiễn Hạo Vũ rồi nói,

- Rượu này được làm ra tại trang viên của tôi, tôi tới nơi này để làm buôn bán với Trương Thiên Dục tiên sinh !

- Hiện giờ, ngài cảm thấy thân phận của tôi đã đủ chưa?

- Rượu của tôi, vị này tiên sinh bình luận không sai chút nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận