Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 499: Điều Này Mà Cậu Cũng Dám Nghĩ!



Khu chính phủ thành phố Trung Kinh, văn phòng thị trưởng.

Mười giờ sáng.

Sau khi thị trưởng Quý Minh Dương ngồi vào bàn làm việc của mình, ông bắt đầu xử lí công việc.

Từ 8h30 đến bây giờ, ông đã ngồi hơn 1 tiếng rưỡi rồi.

Trong thời gian này, ông ấy không uống một ngụm nước, không đi nhà vệ sinh, cũng không có nghỉ ngơi.

Đây là thói quen làm việc của Quý Minh Dương. Trong vài năm đầu, ông có thể duy trì trạng thái này trong vòng hai tiếng, nhưng giờ thì không được nữa, ông đã lớn tuổi, thân thể này càng ngày càng suy nhược.

Vừa đến mười giờ, đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn reo lên.

Đây là Trương Manh dùng để nhắc khéo Quý Minh Dương chú ý đến thời gian.

Lúc đồng hồ báo thức vang lên, cửa phòng làm việc mở ra, Trương Manh đưa vào một chén trà nóng.

Trà được pha bằng nước sôi, mùi thơm dễ chịu, nhưng vừa pha xong không thể nào uống ngay được, cần phải đợi trà nguội, thời gian đợi trà nguội, là thời gian mà Quý Minh Dương nghỉ ngơi.

Vào thời gian này, ông sẽ nói chuyện về những vấn đề thú vị với Truong Manh để thư giãn đầu óc của mình.

- Thị trưởng, đã đến lúc nghỉ trưa rồi!

Trương Manh đặt ly trà lên bàn và nhẹ giọng nhắc nhở.

- Ừ

Quý Minh Dương đứng dậy, duỗi người ra, đi tới phòng vệ sinh.

Đi được mấy bước, Quý Minh Dương dừng lại và hỏi,

- Mấy ngày nay, bên phía Bạch Tiểu Thăng vẫn chưa có tin tức gì sao?

- Không có.

Trương Manh lắc đầu, hỏi lại,

- Có nên hỏi thăm một tí hay không?

- Không cần, hãy để cho cậu ta có thời gian suy nghĩ, không cần vội đâu.

Quý Minh Dương nói.

Tuy nói thế, nhưng trong ánh mắt của ông ta vẫn hiện lên vài phần sốt ruột.

Giờ đã qua hai, ba ngày, lại một lần nữa phải đứng phía sau truyền thông Thiên Chinh, bên họ đã muốn gửi lên bài đánh giá giai đoạn hai, tiến triển của bên họ với bên mình sẽ kéo dài càng lúc càng xa, giờ ông có cảm giác đứng ngồi không yên

Nhìn thấy Quý Minh Dương đi ra khỏi văn phòng, biểu lộ Trương Manh cũng có chút phức tạp.

Thị trưởng đang sốt ruột, hắn có thể nhìn ra được!

Mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, còn phải lo lắng về sự tình xí nghiệp gương mẫu của truyền thông Trung Kinh, Trương Manh cũng thấy vất vả cho thị trưởng.

- Không được, mình phải giấu ngài ấy gọi cho Bạch Tiểu Thăng và hỏi về điều đó.

Trương Manh nhịn không được lấy ra điện thoại di động.

Chưa kịp gọi cho Bạch Tiểu Thăng, đã có một cuộc gọi tới, người gọi đến lại là Bạch Tiểu Thăng.

Trương Manh vội vàng bắt máy.

- Trương bí thư, hiện tại thị trưởng có rảnh không, tôi muốn báo cáo một số vấn đề với ông ấy.

Giọng nói bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng khiến Trương Manh có cảm giác nắng hạn gặp mưa rào!

- Có! Tôi sẽ sắp xếp, giờ cậu hãy đến đi!

Trương Manh vội vàng nói ngắn gọn một câu, Trương Manh cúp điện thoại.

Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Quý Minh Dương vừa lúc trở về.

- Thị trưởng, lát nữa Bạch Tiểu Thăng sẽ tới và nộp báo cáo cho ngài!

Trương Manh nói ngay với thị trưởng.

- Ồ?

Ánh mắt của Quý Minh Dương sáng lên,

- Nếu như vậy, tiểu tử này có tin tốt muốn nói cho ta sao!

- Hẳn là như thế!

Trương Manh cũng không nhịn được có chút chờ mong.

Hi vọng Bạch Tiểu Thăng đừng để cho mọi người thất vọng.

Đặc biệt Trương Manh gọi một thư ký khác đi qua để hắn đứng ở cửa phòng chờ Bạch Tiểu Thăng.

Đây là đãi ngộ mà không phải người bình thường có thể có được.

Sắp xếp ổn thỏa xong, Trương Manh lại chém gió với Quý Minh Dương một phen, nói ông vì theo Messi mà bay luôn cái sổ đỏ, à nhầm, Trương Manh trò chuyện cùng với Quý Minh Dương, nói về những việc xảy ra gần đây trong vòng tròn của những người lớn và nhỏ ở Trung Kinh.

Người trong những vòng tròn kia, có người thuộc tầng lớp lao động, có người là giai cấp thượng lưu giàu có.

Trương Manh có trách nhiệm phải thu thập những tin tức này hàng ngày trong tuần, sau đó lại nói với Quý Minh Dương vào lúc mà ông ấy nghỉ ngơi.

Bằng cách này, Quý Minh Dương có thể thư giãn đầu óc, tiện thể cũng giúp cho ông có thể nắm rõ tình hình lớn nhỏ ở Trung Kinh hơn.

Nghe nói gần đây danh tiếng của Bạch Tiểu Thăng ngày càng hưng thịnh, và tin đồn đang lan truyền khắp nơi, Quý Minh Dương nghe xong bật cười ha hả.

- Có vẻ như vị tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh này của chúng ta, đã là một người nổi tiếng và có danh tiếng rất cao.

Quý Minh Dương cười nói.

- Có vẻ như chính cậu ta còn không biết được điều đó. Tôi có nên nói với cậu ta để cậu ta nở mũi không?

Trương Manh cười nói giỡn.

- Được rồi, mặc kệ lời đồn của thiên hạ, hãy để Bạch Tiểu Thăng thích làm gì thì làm. Mấy người kia họ thích nói hãy để họ bàn tán đi, sợ rằng tiểu tử kia biết được cũng chẳng quan tâm đâu.

Quý Minh Dương cười lắc đầu.

- Ngài nói đúng.

Trương Manh cũng mỉm cười.

Một ly trà còn chưa uống xong, cửa phòng làm việc đã bị gõ.

Sau đó, thư ký mang theo Bạch Tiểu Thăng đi đến.

Quý Minh Dương cùng Trương Manh lập tức mỉm cười.

Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Bạch Tiểu Thăng toàn đến đúng dịp người ta cần.

- Quý thị trưởng, Trương bí thư.

Bạch Tiểu Thăng chào hỏi cùng hai người.

Khi chỉ còn ba người bọn họ, không còn nhiều quy tắc rườm rà giữa họ nữa.

- Tôi cùng thị trưởng đã chờ cậu rất lâu đấy, hi vọng cậu có thể mang đến niềm vui cho chúng tôi.

Trương Manh cười nói.

Quý Minh Dương mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Niềm vui sao. . . Chắc là như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười kỳ lạ.

Hắn lấy ra hai bản sao tài liệu từ cặp của mình đưa cho Quý Minh Dương và Trương Manh, mỗi người một bản.

- Thị trưởng cùng Trương bí thư hãy xem qua, nếu có gì không ổn thỏa mong hai người có thể nhắc nhở tôi sửa lại.

- Chưa đọc mà cậu đã lịch sự như thế rồi à!

Quý Minh Dương cười mắng, xem xét những tài liệu đang cầm trong tay, đúng là nhiều ghê.

Ông ta đi đến bàn làm việc của mình, kiếm chiếc kính lão của mình và mang lên, liếc nhìn mười dòng đầu.

Sau khi đọc được hơn một trang, khuôn mặt của Quý Minh Dương thay đổi, nụ cười của ông cứng lại và đôi mắt ông đầy vẻ ngạc nhiên.

- Để đuổi kịp với tiến triển của truyền thông Thiên Chinh ở thành phố Lang Bắc, thủ đoạn thông thường là không thể ứng phó được. Cần một kiếm phá núi, nên biện pháp này không theo lẽ thường được.

Bạch Tiểu Thăng đứng bên cạnh và tiêm cho thị trưởng một mũi thuốc dự phòng.

Quý Minh Dương không trả lời.

Bên cạnh ông ta, Trương Manh đang đứng nhìn bản sao tài liệu, cũng đọc lướt qua. Ông cũng đã nhìn được một trang.

Biểu hiện của Trương Manh thay đổi, khuôn mặt của ông ấy hiện lên vẻ kinh ngạc.

Điều này mà Bạch Tiểu Thăng cũng dám nghĩ!

Điều này là lấy truyền thông Trung Kinh làm hạch tâm cho cả thành phố, làm trợ giúp cho trận chiến bên kia.

Điều quan trọng là động tác này quá táo bạo, quá to lớn, đây chính là kế sách một kiếm phá núi của Bạch Tiểu Thăng sao, đây chính là một kiếm chém trời chứ, làm mọi nơi chấn động mới đúng.

Điều này mà để cho lãnh đạo trong tỉnh và các thành phố cấp tỉnh biết được thì…

Bạch Tiểu Thăng sang chấn mẹ rồi!

Điều này cũng vượt qua mức quy định rồi, mà không phải vượt qua, đây là phá tan quy định luôn rồi.

Trương Manh nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, nhìn về Bạch Tiểu Thăng và nói,

- Đây cũng có chút quá mức. . .

Trương Manh muốn nói có chút "Quá mức khoa trương" .

- Ừm, thật thú vị!

Nhưng bỗng nhiên Quý Minh Dương cất lời.

Giọng điệu rất nghiêm túc!

Trương Manh hoài nghi nhìn thị trưởng.

Quý Minh Dương là một nhà lãnh đạo tiên phong và luôn hướng về phía trước, nhưng cùng lúc ông cũng không phải là một chính trị gia, một người đã không thèm nhìn thực tế mà cứ áp dụng lý thuyết.

Làm sao mà ngay cả ông ta cũng đồng ý với cái kế hoạch "táo bạo" này của Bạch Tiểu Thăng?

Thị trưởng, phải chú ý ảnh hưởng chứ, bước ra một bước này, ngài có thể gặp rắc rối nếu không cẩn thận.

Trương Manh muốn lên tiếng nhắc nhở.

- Được, nếu ngài cảm thấy nó thú vị, vậy chúng ta cùng triển khai xem thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Cậu đúng là mới cho cái thang đã trèo lên hái dừa rồi.

Trương Manh không thể không trừng mắt nhìn hắn.

- Triển khai đi!

Quý Minh Dương nhẹ vỗ bàn một cái, cười nói.

Trương Manh: . . .

Nét mặt của hắn, rất bất đắc dĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận