Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 167: Thăng chức?

Quảng trường Outlets, phòng họp lớn.

Xử lý xong vấn đề ở hiện trường, Bạch Tiểu Thăng lập tức tổ chức họp.

Vương Duệ vẻ mặt âm trầm, ngồi ở chủ vị, trợ lý Tiễn ngồi ở cái ghế được đặt thêm phía sau.

Các Trưởng phòng đều đến đông đủ, ngồi xuống theo thứ tự.

Hội nghị lần này, bầu không khí có phần nghiêm trọng.

Hoạt động xây dựng sân khấu đã đình công, nửa bên khung đỡ sụp đổ, mặc dù không có thương vong về người, cũng sẽ dẫn đến tình thế chuyển biến xấu, khiến ban ngành liên quan tham gia.

Nhưng mà, việc này phát sinh trước hoạt động khánh thành, khiến mọi người ở đây lòng trĩu nặng.

Gần đây làm việc thuận buồm xuôi gió, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, đây là điềm gở à?

- Chuyện này, cho chúng ta một lời cảnh cáo phải khắc sâu! Làm việc, cho dù là lúc nào, cũng không thể lười biếng, đặc biệt là mấy người lãnh đạo như chúng ta! Nếu buông lỏng ngay lập tức sẽ xảy ra vấn đề!

Vương Duệ một bên làm bộ đau lòng nhức óc, một bên gõ cái bàn, một bên nói.

Hắn đã nói suốt nửa giờ.

Các Trưởng phòng ở đây câm như hến.

Trưởng phòng công trình càng là như ngồi ở bàn chông, sự việc lần này liên quan đến hắn không ít!

Lúc Vương Duệ lạnh nhạt liếc qua hắn, bên trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo tia lạnh lăng lệ, khiến Trưởng phòng công trình run lẩy bẩy.

Hôm nay, hắn không phải lấy mình khai đao đấy chứ, giết gà dọa khỉ! Chủ quản công trình trong lòng âu sầu.

- Quản lý Bạch, cậu nói đi? Chuyện này nên xử lý thế nào!

Rốt cuộc Vương Duệ cũng dừng lại, uống một ngụm trà, ném chủ đề này cho Bạch Tiểu Thăng.

Rất hiển nhiên, tình thế ác liệt, lãnh đạo tức giận, đây chỉ là khúc nhạc dạo, nhất định phải nghiêm túc xử lý!

Trưởng phòng công trình sầu muội. Hôm nay, hắn là không tránh khỏi, đặc biệt là rơi vào tay Bạch Tiểu Thăng, còn có thể sống được không.

Các Trưởng phòng khác, khó tránh khỏi các loại cảm xúc thỏ tử hồ bi.

Trong phòng họp, bầu không khí nồng nặc áp lực hơn trước.

- Liên quan tới chuyện này. . .

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trưởng phòng công trình một chút.

- Phòng công trình không thể trốn tránh trách nhiệm!

Tới rồi!

Trưởng phòng công trình sắc mặt trắng bệch, cắn chặt hàm răng.

Hắn nhận mệnh!

- Nhưng mà, việc hợp đồng là tôi quản lý không tốt, trách nhiệm này ở tôi!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

- Không liên quan nhiều đến Trưởng phòng công trình!

Bạch Tiểu Thăng ôm tất cả trách nhiệm lên người.

Trưởng phòng công trình giật mình ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đây là người sau lưng, hắn gọi là Bạch Ma Đầu lại thay hắn gánh trách nhiệm?

Cái này, cái này!

Trong chớp nhoáng này, Trưởng phòng công trình cảm động mũi mỏi nhừ, vừa rồi, lòng hắn áp lực quá lớn!

Các Trưởng phòng đang ngồi cũng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt mang theo kính nể.

Ai không muốn người lãnh đạo trực tiếp của mình đảm đương, trong thời khắc mấu chốt thay mình ra mặt.

Vương Duệ có phần ngoài ý muốn, hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, nhưng mà khóe miệng như đang cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng muốn gánh hết trách nhiệm, mua chuộc lòng người? Tốt thôi, mình có thể mượn cơ hội này mà hung hăng, mắng cho hắn máu chó phun đầy đầu!

Vương Duệ đặt chén trà xuống.

Bạch Tiểu Thăng, cậu đúng là quá non. Trốn được một cái hố tôi đào, lại không muốn ra, cái này là liên hoàn hố! Vương Duệ đắc ý.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng hình như không có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục nói.

- Tôi thân là hạng mục phó tổng phụ trách, không đốc xúc phòng công trình, mau chóng làm xong hợp đồng, đây là khuyết điểm thứ nhất của tôi!

Bạch Tiểu Thăng nói ra nghĩa chính ngôn từ.

Tất cả Trưởng phòng, tính cả Trưởng phòng công trình hung hăng nhìn về phía trợ lý Tiễn.

Đây không phải là trách nhiệm của quản lý Bạch, đây là sai lầm của trợ lý Tiễn!

Trợ lý Tiễn ngẩng đầu, thấy vô số ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, bị dọa rụt cổ lại.

_ Khuyết điểm thứ hai của tôi, chính là không có đốc xúc các phòng, hầu hết không dám xin chỉ thị của Vương phó tổng, để Vương phó tổng quyết định cuối cùng! Có việc mà không dám phiền lãnh đạo là cực kỳ sai lầm, khuyết điểm chủ quản!

Bạch Tiểu Thăng gõ mặt bàn, lại nói.

Vương Duệ chau mày.

Lời này của Bạch Tiểu Thăng. . . Muốn mượn cái sai lầm này.

Muốn đẩy mình lên phía trước, về sau có chuyện gì thì mình đều phải quyết?

Đôi mắt Vương Duệ hơi co lại.

Mục đích cuộc họp hôm nay là ly gián bọn họ, lên án mạnh mẽ cậu ta, mục đích sau cùng là đẩy hắn lên phía trước.

Vậy mà hắn lại đi trước mình một bước!

Vương Duệ trở tay không kịp.

Luận âm mưu, hắn không bằng Thượng Văn Thư. Thật không ngờ ngay cả thằng nhãi Bạch Tiểu Thăng này hắn cũng không bằng?

- Xem ra, tôi còn trẻ, không đủ để đảm nhiệm cương vị lãnh đạo, tôi xin từ chức hạng mục phó tổng phụ trách! Thành thành thật thật làm chức quản lý của tôi!

Bạch Tiểu Thăng khẩn thiết vỗ ngực.

- Về sau, mọi người có việc nhớ phải liên hệ với trợ lý Tiễn, xin chỉ thị của Vương tổng!

Lần này Bạch Tiểu Thăng nói ra những lời từ đáy lòng, khiến các Trưởng phòng đang ngồi cảm động không thôi.

Thế nào là lãnh đạo tốt, đây mới là lãnh đạo tốt! Có đảm đương! Có trách nhiệm!

- Vâng, Bạch quản lý, về sau chúng tôi nhất định thường xuyên hỏi Vương tổng, có chỉ thị mới hành động!

- Đúng thế, trợ lý Tiễn phải bận bịu. Nếu nhất thời quên, chúng tôi cũng phải nhắc nhở nhiều hơn!

- Bạch quản lý, anh cũng đừng từ chức, mọi người chúng tôi tin anh!

Càng nhiều người không nhịn được mà nói.

Toàn bộ hạng mục càng đoàn kết cùng ngưng tụ.

Trợ lý Tiễn ngồi sau lưng Vương Duệ nghe, mặt cũng tái mét rồi.

Thế này thì về sau, hắn bị đám người này đuổi phiền chết.

Với lại, ánh mắt của các Trưởng phòng nhìn hắn đều không có ý tốt, điều này khến hắn có áp lực trong lòng.

Vương Duệ nghe thấy mà từng đợt tâm phiền.

Bạch Tiểu Thăng thế mà lại "Chào từ giã"!

Mẹ nhà hắn, tên hỗn đản! Lập tức ép cho hắn chết!

Bạch Tiểu Thăng mà từ chức, vậy há không phải hắn chịu oan uổng à.

Hắn từ bỏ quyền lực ở tổng công ty, ở tại hạng mục một người chuyên quyền, bổ nhiệm Bạch Tiểu Thăng, để Bạch Tiểu Thăng gánh trách nhiệm.

Bạch Tiểu Thăng không làm, làm sao được!

Sắc mặt Vương Duệ biến hóa. Lúc đầu chuẩn bị nổi trận lôi đình, sau lại phải nuốt vào trong bụng, trên mặt bày ra vẻ mặt ôn hoà.

- Bạch quản lý, chuyện này, trách nhiệm không phải của cậu!

Vương Duệ nhanh nói.

- Cũng không phải phòng công trình!

Vương Duệ bổ sung.

- Là ở người trợ lý này của tôi!

Vương Duệ nghiến răng nghiến lợi, gầm thét một tiếng.

- Trợ lý Tiễn!

Lão Tiền bị dọa khẽ run rẩy, trên mặt không khỏi phát khổ, nhanh chóng đứng dậy, còn cười bồi trước mặt mọi người.

- Nhìn xem anh đã làm chuyện tốt gì!

Vương Duệ vỗ bàn.

Hắn bụng đầy tức giận, phải được phát tiết ra ngoài. Với lại cái lão Tiễn này, toàn ra những chủ ý ngu ngốc gì!

- Không chuyên nghiệp, thất trách, ngu xuẩn. . .

Vương Duệ trước mặt của mọi người mắng trợ lý Tiễn mười phút đồng hồ, mắng cho lão Tiễn suýt chút chui vào trong đũng quần.

- Viết cho tôi bản kiểm điểm mười ngàn chữ, sau đó đến phòng tài chính, trừ tiền thưởng tháng này của hắn!

Vương Duệ nói.

Các Trưởng phòng nghe mà mừng thầm.

- Trợ lý Tiễn thất trách, trong đó có trách nhiệm của tôi! Tôi đến hạng mục này, không phải làm người tổng phụ trách, tôi không hiểu rõ hạng mục. Tôi thấy như vậy đi, ghế tổng phụ trách cho Bạch Tiểu Thăng làm đi!

Vương Duệ xoay chuyển lời nói, bỗng nhiên nói ra.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Tiểu Thăng là cự tuyệt.

Nhưng mà.

- Phải chăng tiếp nhận chức vị tổng phụ trách hạng mục, lựa chọn tiếp nhận, trong lúc tiếp nhận cho điểm gấp đôi!

Âm thanh của Hồng Liên vang lên.

Vương Duệ chờ Bạch Tiểu Thăng cự tuyệt, sau đó chuẩn bị thao thao bất tuyệt lý do, chặn miệng của hắn.

Nào ngờ đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng lên.

- Đã lãnh đạo nói như thế, tốt, tôi làm!

Vương Duệ, trợn mắt há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận