Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 774: Tính toán của Mục Bắc Thần



Bạch Tiểu Thăng chính là để nhân viên chuyên nghiệp, đi làm sự tình mà họ chuyên nghiệp, hắn thì phụ trách phương hướng không chế tất cả, bảo đảm hậu cần.

Trịnh Thanh Hồng thì đi con đường "Cao tầng thăm viếng", đồng thời cho toàn bộ nhân viên tự do xuất kích, tự nhận ông trời đền bù cho người cần cù chăm chỉ.

Mục Bắc Thần cùng bọn hắn lại khác biệt.

Mục Bắc Thần mượn nhờ bàn tay của Trần Cửu Tranh, điều đến cho Bạch Tiểu Thăng cùng Trịnh Thanh Hồng nguồn tài nguyên và tài chính khó khăn, hi vọng khó mà với tới. Còn hắn đi thẳng đến những thành thị bên tỉnh ngoài, đến một chỗ, liền ước hẹn đến rất nhiều các tập đoàn công ty địa phương đó, dẫn đầu làm hợp tác biểu hiện ý tứ "Ta ra tiền, ta xuất lực, các ngươi theo ta cùng nhau chơi đùa một phen".

Cực giống "Bắn phá bản đồ thương nghiệp".

Dạng hợp tác như thế này, tự nhiên dễ dàng hơn nhiều, thấy hiệu quả càng nhanh.

Trong vòng sáu ngày, công ty của Mục Bắc Thần tại hai địa phương, đã cùng với bảy tập đoàn công ty ký tên hợp tác.

Bàn về số lượng hợp đồng hợp tác chính là nhiều nhất!

Hiệu quả như thế, ngay cả người trợ lý bên cạnh của Mục Bắc Thần là Liễu Nguyệt, tại thời điểm tổng hợp báo cáo mới nhất cũng ngăn không được mà phấn khởi vui mừng:

- Mục tổng, chúng ta lần này chiến thắng cầm chắc trong lòng bàn tay rồi! Nhìn những bản hợp đồng này, ai có thể cùng tranh phong! Cái vị trí người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực này, trừ ngài ra không còn ai khác có thể thay thế.

Liễu Nguyệt bắt đầu sớm chúc mừng.

Mục Bắc Thần nghe được cũng cảm thấy thoải mái một phen.

Bất quá, hắn cũng là người có suy nghĩ và lý trí song toàn, cẩn thận vô cùng.

- Liễu Nguyệt, cái loại phương thức hợp tác này, tuy rất dễ dàng để cho chúng ta lấy được số lượng lớn chiếm ưu thế. Nhưng cũng phương thức này, chính là thành lập căn cơ bằng vào việc tôi đơn phương đầu nhập đại lượng tài chính cùng tài nguyên, thậm chí còn nhường lại rất nhiều lợi ích!

Mục Bắc Thần tinh tường biết rõ làm như thế là tai hại.

- Cũng cái này đưa đến một vấn đề, số lượng không bù nổi chất lượng, tổng thể chất lượng hợp tác của chúng ta rất kém cỏi! Cuối cùng người ở bộ sự vụ cũng không phải ở không mà không nhìn ra những chuyện đó.

- Với lại, tài chính cùng tài nguyên đầu nhập lớn, một khi vượt qua trình độ nào đó, sẽ mang đến cho chúng ta nhiều phong hiểm gấp bội, cây cao đón gió lớn là vậy! Những người ở Bộ sự vụ kia, không phải không nhìn thấy!

Mục Bắc Thần lại nói.

Liễu Nguyệt nghe xong thần sắc nghiêm nghị.

Mục Bắc Thần nói xong những lời này, ánh mắt liền nhắm lại, suy nghĩ một chút lại nói.

- Như vậy đi, lấy thêm hợp đồng hợp tác từ ba thành phố nữa, chúng ta không cần phải tiếp tục như thế này! Thả chậm tốc độ, đi tìm một vài đồng bạn hợp tác cao cấp có chất lượng hơn.

- Còn có, đem nguồn tài nguyên và số tài chính còn lại của chúng ta, phân ra lần lượt, phòng khi cần dùng cho những mối hợp tác cao cấp này.

- Chúng ta muốn để cho Bộ sự vụ nhìn thấy rằng, chúng ta không phải vì công việc riêng mà nói chuyện hợp tác, mà là thật tâm mưu cầu lâu dài.

- Mặt khác. . .

Mục Bắc Thần nói đến chỗ này, bỗng nhiên im lặng suy nghĩ.

Liễu Nguyệt từ trong mắt của hắn rõ ràng nhìn thấy được một sự cảnh giác cao độ.

Mục tổng đang suy nghĩ gì vậy? Cái loại thần sắc như thế này từ một người tài giỏi như Mục tổng đây cũng không thấy nhiều! Liễu Nguyệt nhịn không được thầm nói. Mục tổng tựa hồ đang lo lắng sự tình gì, lại tựa hồ như đang phân vân làm cái quyết định gì trọng đại sao?

Quyết định gì đây?

Liễu Nguyệt chỉ dựa vào suy đoán của mình, dĩ nhiên không có khả năng biết được suy nghĩ của Mục Bắc Thần.

Mục Bắc Thần lo lắng cũng chính là Lâm Vi Vi cho rằng nàng có thể cản trở chuyện của hắn!

Tôi để cho anh Tranh triệu tập nguồn tài nguyên cùng tài chính từ bảy tám đơn vị công ty cung cấp cho mình sử dụng, đây coi như là sự tình bí ẩn, khoản tài chính này trên sổ sách không thể nào gạt được Bộ sự vụ . . . Coi như giấu diếm được nhất thời, cũng chỉ sợ không lừa gạt được mãi mãi.

Vấn đề này, giống như mắc xương cá chặn ngang cổ họng, thủy chung là một vấn đề khúc mắc nhất của mình hiện tại.

Trong đôi mắt của Mục Bắc Thần, mơ hồ chớp động hào quang.

Vấn đề này không thể buông xuống, mình nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết đến triệt để, thực chất tiêu trừ cái tai hoạ ngầm này. Chứ đến đúng thời điểm, lại ảnh hưởng đến chuyện mình nhận vị trí người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Mục Bắc Thần quả nhiên đúng như Bạch Tiểu Thăng sở liệu, bắt đầu mưu đồ cho phần công việc cuối cùng của chính mình.

Đây chính là một địch nhân vĩnh viễn không thể khinh thường.

Hai ngày sau, tại văn phong của Bạch Tiểu Thăng ở công ty truyền thông Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng tay nâng một ly trà nghi ngút khói, cùng Lâm Vi Vi đang nói chuyện phiếm.

Từ lúc Lâm Vi Vi trở về tử chỗ của Trần Trường Lạc Bạch Tiểu Thăng chẳng những không có để cho nàng bắt đầu làm việc, mà ngược lại đem toàn bộ công việc của nàng trước đó triệt để phân cho những nhân viên khác bao gồm cả Tống Nhất Minh.

Mặt ngoài đúng là Lâm Vi Vi trong khoảng thời gian này mệt nhọc bôn ba, hắn nghĩ để nàng nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần.

Kì thực, Bạch Tiểu Thăng là đang vì lần rời đi mà làm các công tác chuẩn bị.

Lâm Vi Vi cũng hiểu, cho nên đã bắt đầu "Uyển chuyển" làm các công tác bàn giao.

Hai ngày nay, Bạch Tiểu Thăng sẽ thỉnh thoảng cùng với Lâm Vi Vi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống chút trà, hàn huyên nói chuyện một chút.

Bạch Tiểu Thăng tán gẫu chính là một vài chuyện lý thú trong quãng thời gian hắn tham gia cuộc thi tuyển chọn cho vị trí người quản lý sản nghiệp tỉnh vực.

Mặc dù, Vi Vi cũng biết được một chút, nhưng cũng rất nhiều chuyện chưa hay, trước mắt nàng nghe đến say sưa ngon lành, nhất là đối với Lâm Kha cảm thấy rất hứng thú.

- Có cơ hội, anh giới thiệu các em quen biết nhau một chút a.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nói.

Sau đó, lại nói tới chuyện những người bên trong ban tập huấn.

Lâm Vi Vi bỗng nhiên rất tò mò hỏi Bạch Tiểu Thăng, trong lòng của hắn đối thủ lớn nhất là ai.

- Tiếng tăm nhất phải nói đến Trịnh Thanh Hồng, bối cảnh sâu nhất cũng là Trịnh Thanh Hồng, năng lực biểu hiện ra ngoài mạnh nhất vẫn là Trịnh Thanh Hồng.

- Cho nên, anh cảm thấy được, đối thủ lớn nhất của anh chính là Mục Bắc Thần.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười nói.

Cái loại Logic như thế này, cũng thật là không có người nào như người này!

Lâm Vi Vi sững sờ, sau đó buồn cười nói:

- Anh Tiểu Thăng, anh thật hài hước! Chỉ có điều vì cái gì, em làm sao nghe cũng có cảm giác giống như Trịnh Thanh Hồng mới càng khó giải quyết.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, nói một cái ví dụ rất không thích hợp.

- Em không biết sao, chó cắn người thường không sủa.

Lâm Vi Vi nhịn không được lườm hắn một cái.

Tin tưởng Mục Bắc Thần nếu như nghe được Bạch Tiểu Thăng ví von hắn âm hiểm như chó, nhất định sẽ chửi ầm lên mà liều mạng.

- Anh còn thực sự không có ý tứ mắng hắn.

- Trịnh Thanh Hồng lợi hại, nhưng lại hiển lộ ra bên ngoài ánh sáng, hắn a, không biết cách điệu thấp, là một cây minh thương rất dễ tránh né. Hơn nữa, hắn cũng rất dễ dàng bị mang ra làm tấm bia để cho người ta nhằm vào mà khai thác biện pháp! Nếu làm đối thủ, anh cảm thấy hắn dễ đối phó hơn nhiều.

Bạch Tiểu Thăng than thở.

- Mục Bắc Thần lại khác biệt, các phương diện kiêu ngạo thì ở trên người Trịnh Thanh Hồng, nhưng hắn lại am hiểu giấu giấu diếm diếm, thủ đoạn trắng đen không chút kiêng kị, là một ám tiễn rất khó phòng bị.

- Kỳ thật, còn có một loại động vật có thể hình dung so sánh với hắn.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Rắn độc ẩn mình kín đáo, lặng yên không một tiếng động, công kích trí mạng, với lại em có chắc nắm chặt tại nơi bảy tấc của rắn sao? Nó rất trơn trượt! Cho nên, đánh rắn chỉ có đánh bảy tấc*, triệt để giết chết, đừng nghĩ đến việc chế trụ nó.

*nơi bảy tấc là vị trí của tim, gan rằn nên nếu đánh vào đây rắn sẽ chết ngay lập tức

Lâm Vi Vi liên tiếp gật đầu.

- Nhưng kỳ thật, anh rất ưa thích cùng với những đối thủ như vậy đọ sức.

Bạch Tiểu Thăng lại cười nói.

- Vì cái gì?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên hỏi.

- Cảm giác đã nghiền.

- Lợi cho anh trưởng thành, một mặt có lợi cho anh sau này đối phó với những địch thủ mạnh hơn.

Bạch Tiểu Thăng ha ha cười to.

Chính lúc đang trò chuyện, điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng vang lên, hắn liền bấm nút nhận nghe.

- chị Triệu? Chị tìm tôi có việc gì sao?

Bạch Tiểu Thăng cười đối với người bên đầu điện thoại kia nói..

- Triệu Thiên Trạch?

Lâm Vi Vi trong lòng hơi động. Nàng nghe Bạch Tiểu Thăng nói nữ nhân này, chính là một đại mỹ nữ.

- Ồ? Bên phía bọn chị đàm phán không thuận lợi? Nói cho tôi nghe một chút chuyện gì xảy ra, tôi tới giúp chị nghĩ ra một chút kế hoạch.

Bạch Tiểu Thăng nói như thế .

Bên phía Triệu Thiên Trạch nghiêm túc mà nói cũng là một đối thủ cạnh tranh a, cơ mà bởi vì là đại mỹ nữ nên anh Tiểu Thăng lại muốn giúp nàng. Lâm Vi Vi nhịn không được liếc mắt nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng cùng với Triệu Thiên Trạch hàn huyên hơn mười phút, thật tâm thật ý nghĩ biện pháp giúp nàng, bên kia Triệu Thiên Trạch tựa hồ cũng vô cùng cảm kích.

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng mắt thấy Lâm Vi Vi giống như cười mà không phải cười, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình, lập tức có chút xấu hổ.

- Đều là bằng hữu cả.

Bạch Tiểu Thăng hắc hắc cười một tiếng.

Lâm Vi Vi nhất thời không nhịn được cười.

Nhìn xem thuận mắt, lại không có uy hiếp, cho dù là người cạnh tranh, cũng sẽ hỗ trợ.

Cái loại tùy hứng như thế này, quả nhiên rất "Bạch Tiểu Thăng" đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận