Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1104: Tiễn Hạo Vũ, Hoắc Vũ Manh

Sau khi trò chuyện cùng Kevin, không tới năm phút đồng hồ sau thì của phòng của Bạch Tiểu Thăng liền bị người ta gõ.

Lâm Vi Vi chạy ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Lưu Bắc Thành.

Sắc mặt hắn rất là cung kính, đi theo sau lưng hắn còn có hai người tùy tùng.

Hai người tùy tùng kia đứng xuôi tay như nhau, sắc mặt cũng rất cung kính.

- Lâm tiểu thư, chúng tôi tới đón Bạch tiên sinh, bây giờ Bạch tiên sinh có thuận tiện đi chưa?

Lưu Bắc Thành mỉm cười, nhỏ giọng hỏi thăm.

Cái thái độ này cùng với bộ dáng mới lần đầu gặp hắn, cứ như là hai người khác nhau.

Lâm Vi Vi chưa mở miệng thì Bạch Tiểu Thăng đã đi tới, sau lưng hắn còn có cả Lôi Nghênh.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng khách khí với Lưu Bắc Thành.

- Vâng.

Lưu Bắc Thành tranh thủ thời gian gật đầu.

Dưới sự cung kính dẫn dắt của Lưu Bắc Thành, ba người Bạch Tiểu Thăng một đường đi xuống lầu.

Trước cửa khách sạn có hai chiếc xe đang chờ, một chiếc trong đó là chiếc Rolls Royce được đặt làm riêng, biển số là một hàng số tám.

- Chiếc xe này là chiếc xe chỉ dùng để tiếp những vị khách quý của nhà họ Trương.

Lưu Bắc Thành cố ý giới thiệu về nó.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Giờ này ngày này, nói thân phận hắn sánh ngang với chủ tịch tập đoàn nhà họ Trương, cha của Trương Vũ Đông, Trương Thiên Dục cũng không quá đáng.

Xứng đáng với phần lễ ngộ này.

Đám người phân biệt lên xe, đi về phía nhà họ Trương.

Trên đường đi, Lưu Bắc Thành ngồi ở vị trí kế bên tài xế, còn liên tục không ngừng giới thiệu tình huống tiệc rượu cho Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tiên sinh, xác định lần này có mặt của ngài, thiếu gia nhà chúng tôi liền khẩn trương phát một đống lớn thiệp mời, tổ chức một buổi tiệc rượu quy mô lớn. Thân phận các vị khách quý đều được tuyển chọn kỹ càng.

- Trương Hi lão tiên sinh khi biết ngài nhất định sẽ tới liền rất là vui mừng, nhưng mà vì để cho ngài có thời gian giao lưu cùng các vị khách quý, lão nhân gia người quyết định sẽ ra mặt trễ một chút.

- Lần này chúng tôi có mời được một vị khách quý rất có trọng lượng, thân phận đáng tôn sùng. Nhưng mà Đông thiếu không để cho tôi nói nên tôi chỉ có thể tạm thời giữ bí mật, hy vọng ngài thông cảm.

…..

Lưu Bắc Thành nói gần nói xa, nhưng lại thể hiện một ý là …

Trương Vũ Đông, thậm chí toàn bộ nhà họ Trương đều vô cùng coi trọng Bạch Tiểu Thăng!

Coi hắn là khách mời tôn quý nhất.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, ra hiệu tự mình biết được.

Đến mức “vị khách thần bí” kia trong miệng của Lưu Bắc Thành, có lẽ là lão đại trong giới kinh doanh hoặc là đại minh tinh nào đó?

Nhưng nói thật, Bạch Tiểu Thăng một điểm hứng thú cũng không có, cũng không vì thế mà chờ mong.

Chiếc xe vẫn bình ổn mà chạy, thẳng đến khi tiến vào trang viên nhà họ Trương.

Giờ khắc này.

Ở phương hướng đối diện, trên đường lớn, có hai chiếc xe một trước một sau, cũng lái về phía gia trang nhà họ Trương.

Theo khoảng cách tốc độ, lại tính cả tình huống hỗn loạn hai bên đường, bên bọn Bạch Tiểu Thăng kia cùng với bên này của bọn họ, chắc sẽ đến cùng một lúc, cũng không xê dịch nhau lắm.

Hai chiếc xe kia, một chiếc là xe đua, tiếng động cơ ồn ào náo động, lộ ra vẻ cá tính, vô cùng phách lối, khiến cho người đi đường phải ngoái lại mà nhìn.

Một chiếc khác là một chiếc coupe màu trắng, thân xe hình giọt nước, vô cùng xinh đẹp, là chiếc xe được đặt theo yêu cầu, chạy theo phía sau.

Bên trong chiếc xe đua, người ngồi bên cạnh tay lái phụ cùng ngồi sau xe, đều thỉnh thoảng ném một ánh mắt kinh hãi về phía tài xế.

Ngồi trên vị trí lái là một người đàn ông mặc một thân hàng hiệu, có năm phần đẹp trai năm phần vô lại.

Nụ cười của hắn không mang theo trói buộc cùng với sự ngạo mạn, nhìn thì có thể thấy tuổi của hắn có vẻ lớn hơn Bạch Tiểu Thăng một ít.

- Vũ thiếu … Ta, chúng ta có thể đi chậm lại một chút không, chỉ một chút thôi.

Ở vị trí ghế phụ có một người nam nhân mặt béo tròn đang ngồi, đang nở nụ cười khổ.

Tốc độ lái xe này có chút nhanh, xe trên đường cũng không ít, lại thêm cái người lái xe này yêu thích siêu xe, bình thường còn thích cả tốc độ cùng kịch tính, còn nghe nói là tổ trưởng của một câu lạc bộ Super Racing Club Street (câu lạc bộ lái xe tốc độ đường phố).

Ngồi lên xe của hắn rồi thì chỉ có thể dùng từ “kinh tâm động phách” để hình dung.

Nhất là ở phía tay lái phụ, “hiệu quả thị giác” có thể nói là rất chân thực.

Một đoạn đường này, tên mặt béo đã đem tất cả tên cụ tổ nội ngoại, các đại thần có tên tuổi cầu nguyện qua một lần, tay lại còn nắm dây an toàn thật chặt.

Người ta đi đua xe, hắn đổ mồ hôi như bão tố.

- Thế nào, Chu Đại Bân cậu sợ sao?

Người đàn ông lái xe nhìn tên mặt tròn ngồi cạnh mình mà cười ha ha.

Sau đó hắn bỗng nhiên cố ý đánh tay lái một vòng, dưới chân lại nhấn thêm ga.

Thân xe hất lên, bẻ cua một cách bất ngờ, sau đó cả chiếc xe nảy lên một cái.

Tên mặt tròn Chu Đại Bân kia theo quán tính liền vặn vẹo một cái, mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu.

Giọng nói hắn cũng biến thành sắc nhọn như giọng nữ.

- Vũ thiếu, chậm một chút ! Vũ thiếu, đừng nhìn tôi, nhìn phía trước!

Người lái xe không để ý đến Chu Đại Bân mà mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, gắt một cái.

- Cái tên mập chết bầm, cậu không tin tưởng kỹ thuật lái xe của Tiễn Hạo Vũ tôi sao. Mẹ nó, tài xế của bà già Hoắc Vũ Manh kia cũng không tệ lắm nha, một đường này đều theo sát đuôi không bỏ được.

Dứt lời Tiễn Hạo Vũ còn tiếc nuối.

- Chạy trên đường này cũng chỉ có thể nhanh tới cỡ này, nếu không phải như vậy thì tôi liền khiến cho bọn họ không nhìn thấy đèn sau đuôi xe tôi!

Khóe miệng Chu Đại Bân giật giật.

Nói thật, hắn cũng rất cảm ơn đường xá này, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi đường xá như thế này.

- Tôi nói lão Chu này, hôm nào cùng tôi chạy đua trên đường núi một lần nha, đảm bảo cho cậu đã nghiền.

Tiễn Hạo Vũ cười tủm tỉm nói với Chu Đại Bân ở bên cạnh.

Chu Đại Bân sững sờ, sau đó đem cổ rụt xuống thật sâu tới mức không nhìn thấy cổ đâu nữa, đầu lắc như trống bỏi.

- Vũ thiếu cậu khách khí rồi, tôi chỉ sợ thân hình tôi mập mạp ảnh hưởng đến cậu phát huy!

Đua đường núi sao?

Tiễn Hạo Vũ lái xe?

Mình có thể có bao nhiêu cái mạng cho hắn chơi đây chứ!

Tiễn Hạo Vũ cười ha ha, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

- Mẹ ngươi, cái tên mập mạp chết bầm kia, cậu là không tin tưởng tôi chứ gì!

Trong lúc nói chuyện, Tiễn Hạo Vũ lại nhấn thêm ga.

Chiếc xe đua gầm lên một tiếng, chạy như mũi tên ra khỏi dây.

Cả mặt Chu Đại Bân tái ngắt, giọng hét thảm thiết.

- Vũ thiếu cậu chậm một chút. . . Ôi. . . Tôi chịu không được. . . Cậu chậm một chút. . . Ôi!

Tiếng thét như vậy quả thực làm cho người ta xấu hổ.

Nhưng mà hiển nhiên là hai tùy tùng ngồi ở đằng sau không có tâm tư đi chế giễu hắn.

Hai người bọn hắn ngồi đó, sắc mặt cũng trắng như tờ giấy, ngay cả tay hai người cũng thò ra để nắm chặt lại với nhau.

Làm tùy tùng cho Vũ thiếu, tiền lương nhiều, hơn nữa cũng rất kích thích.

Hơn nữa vị trí này yêu cầu cao, phải có một trái tim thật khỏe!

Bên trong chiếc xe đang chạy phía sau, một nữ trợ lý xinh đẹp đang phụ trách lái xe, vừa thấy chiếc xe thể thao kia tăng tốc, chân mày lập tức nhíu lại với nhau.

Đuổi kịp thì có thể đuổi kịp rồi, nhưng mà chạy với tốc độ cao như vậy rất là nguy hiểm.

- Tiểu thư, chúng ta tăng tốc sao?

Nữ trợ lý hỏi thăm

Ngồi ở ghế sau, là một nữ nhân mặt mũi tinh xảo, cử chỉ cao quý, nhìn về phía trước một chút liền hừ lạnh.

- Không cần, hắn lại nhanh hơn nữa thì có đi được bao xa chứ, phía trước nhiều xe nhiều đèn đỏ, hắn muốn chết thì để hắn đi một mình đi.

Nói xong, vị Hoắc Vũ Manh tiểu thư này còn cười lạnh một tiếng.

- Nói không chừng ngày nào đó hắn bị tai nạn một lần, Tiễn Hạo Vũ hắn sẽ phải ngồi trên xe lăn nửa đời còn lại. Nếu là vận khí không tốt, hừ … Cũng bớt đi một cái tên hay gây tai họa trên đường, nguy hại xã hội!

Nữ trợ lý lái xe cười một tiếng.

Nghe nói không cần phải đuổi theo nàng liền thở phào một cái.

- Tiểu thư, Vũ thiếu, Đông thiếu, Chu Đại Bân tiên sinh đều là đồng học (bạn học chung) của ngài, nhưng cũng đã lâu chưa có gặp mặt. Tiệc rượu lần này cũng coi như một lần gặp mặt. Em nghe nói khách mời của buổi tiệc rượu này rất nhiều, khách nữ lại càng không ít. Nhưng mà hôm nay ngài quả thật rất là xinh đẹp, khí chất siêu phàm, dĩ nhiên sẽ làm lu mờ tất cả các khách nữ ở đó. Đến lúc đó Đông thiếu nhất định sẽ chết mê chết mệt ngài.

Nữ trợ lý cười nói.

Những lời này thực sự là đụng vào đáy lòng của Hoắc Vũ Manh.

Khiến cho nàng tê dại, mị nhãn như tơ.

Nàng đối với Trương Vũ Đông đã yêu thích từ rất lâu, đáng tiếc người kia không nhìn thấy sự nhiệt tình của nàng.

Lại nói đến Trương Vũ Đông nhà họ Trương, Tiễn Hạo Vũ nhà họ Tiễn, Chu Đại Bân, Hoắc Vũ Manh của nhà họ Hoắc họ chẳng những là đồng học, mà còn là bạn Thanh Mai Trúc Mã.

Mấy người này, ngoại trừ Chu Đại Bân gia cảnh sa sút, ba nhà khác đều vô cùng hiển hách, hơn nữa ngọn nguồn với nhau rất sâu.

Trong ba người này thì Tiễn Hạo Vũ rất làm cho Hoắc Vũ Manh chán ghét.

Hắn hung hăng không nể ai, làm việc phóng đãng thì cũng chẳng có gì, then chốt là hắn đối với Trương Vũ Đông rất không khách khí, đây là điều mà Hoắc Vũ Manh không thể nhẫn nhịn được.

Trong lòng của Hoắc Vũ Manh lại nghĩ tới một số chuyện xưa.

Năm đó kinh doanh của nhà họ Trương xuất hiện một vài vấn đề, mắt xích tài chính đứt gãy, đáng hận nhất là cha mình chỉ đứng ở một bên mà nhìn, không kịp duỗi tay trợ giúp, khiến cho nhà họ Tiễn đạt được cơ hội này. Nhà họ Trương làm ăn dần có lãi, một đường phất lên, tuy bây giờ nhà họ Hoắc mình cùng với nhà họ Tiễn không kém năm đó, nhưng lại kém nhà họ Trương không phải là ít!

Nhà họ Tiễn tự cho rằng họ là ân nhân của nhà họ Trương, ở trước mặt nhà họ Trương vô cùng ngạo mạn, Tiễn Hạo Vũ lại càng phách lối khi ở trước mặt anh Đông! Thật sự là quá ghê gớm! Bây giờ rõ ràng là nhà họ Tiễn đều không bằng nhà họ Hoắc mình!

Hoắc Vũ Manh mình, cho dù là vì nhà họ Hoắc hay là vì chính mình, đều nhất định phải có được anh Đông!

Người đàn ông được mình coi trọng. Anh ấy phải là của mình!

Những người khác dù suy nghĩ nhiều hoặc nhìn anh ấy nhiều một chút, cũng không được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận