Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1518: Lão thái thái nhà họ Tần (3)

Về phần bà lão kia mắt thấy cháu gái ngồi bên cạnh một người trẻ tuổi, tự nhiên tươi cười nhìn sang, thấy rõ ràng người nọ là Bạch Tiểu Thăng, cũng lập tức sửng sốt.

- Lão thái thái, hóa ra là ngài à!



Bạch Tiểu Thăng ngay lập tức đứng lên, nét cười đầy mặt cất giọng chào hỏi:



- Thân thể của ngài vẫn khỏe mạnh chứ!

- Chàng trai, chính cậu đã cứu cháu gái của ta sao?



Bà lão mập mạp vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc.

Bà lão mập mạp này thật không phải người ngoài.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đi Ngụy gia chúc thọ cho Ngụy Thiên Hà, ông nội của Ngụy Tuyết Liên, bà lão này cũng có mặt ở đó, chính là bạn già của ông nội Ngụy gia, còn giúp Bạch Tiểu Thăng mắng chửi La Nguyệt Phong.

Rộng rãi, ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết.

Ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với bà cũng vô cùng tốt, thậm chí về sau còn bảo Lý Nê đưa qua hai cái ấm tử sa tốt nhất cho bà.

Không nghĩ tới bà nội của Tần Tiểu Yêu, lại là bà ấy!

La Đan Luân ở bên âm thầm phiền muộn không thôi, hắn đã biết sau khi lão thái thái gặp mặt sẽ đứng về phía tên họ Bạch này, càng đừng đề cập trước mắt Bạch Tiểu Thăng còn cứu được cháu gái cưng của bà!

Mặt Tần Tiểu Yêu cũng tràn đầy giật mình nhìn bà nội của mình, sau đó lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Thăng, kinh ngạc thốt lên:



- Thì ra anh đã nhận biết bà nội của em từ trước.

Dì Trương đồng dạng cũng giật mình.

- Cái con bé này, chiếc ấm tử sa mà con lấy từ chỗ của bà, yêu thích đến mức không buông tay kia, chính là cậu ta đưa đến cho bà. Ai da, chàng trai, không nghĩ tới hai chúng ta lại gặp nhau.



Bà lão tươi cười rạng rỡ, trực tiếp đi qua vỗ vỗ cánh tay Bạch Tiểu Thăng, trong mắt cũng tràn đầy yêu thích.

Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền tới một âm thanh già dặn:



- Đại mỹ nữ, tôi nghe bà sao lại cao hứng như vậy, người đã cứu Tiểu Yêu là ai thế?

Nương theo âm thanh này đi tới, là một ông lão mặc đường trang màu đỏ.

Chính là La Nguyệt Phong.

La Nguyệt Phong quét mắt qua một vòng, lập tức rơi lên trên mặt Bạch Tiểu Thăng, trước tiên sững sờ, sau đó không dám tin tưởng, bật thốt lên rằng:



- A? Không ngờ lại là thằng nhóc nhà ngươi!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nói:



- Đại thọ La lão gia tử, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!

Bấy giờ La Nguyệt Phong mới lấy lại tinh thần, cười ha ha một tiếng, gật đầu tỏ vẻ cảm tạ.

- Nhưng mà, ta có nghe người ta nói, người cứu Tiểu Yêu là một người đến La gia nói chuyện hợp tác. . .



La Nguyệt Phong lại nhịn không được nói, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Chính là cháu.



Bạch Tiểu Thăng nhoẻn miệng cười hỏi:



- La lão gia tử cảm thấy, cháu đến nói chuyện hợp tác với La gia thì như thế nào?



Đối với lời hỏi thăm của La Nguyệt Phong, Bạch Tiểu Thăng cũng đã hiểu rõ thân phận, nói thẳng ra ông ta chính là người mà hắn đến nhà họ La tìm kiếm sự hợp tác kia.

La Nguyệt Phong nghe nói như thế không khỏi giật mình, quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới một lượt, đoạn hỏi rằng:



- Nói như vậy, ngươi chính là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc rồi?

Lần này, ngay cả bà nội của Tần Tiểu Yêu, lão thái thái dáng người đầy đặng mập mạp kia, cũng nhịn không được kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Đạt được xác nhận, La Nguyệt Phong và lão thái thái Tần gia đều không khỏi tặc lưỡi một phen.

Nhìn qua Bạch Tiểu Thăng này mới bao nhiêu tuổi đâu, vậy mà có thể trở thành Tổng giám đốc cấp đại khu vực của tập đoàn Chấn Bắc rồi, quả thật không thể tưởng tượng nổi!



Nói đến tập đoàn Chấn Bắc, mấy đại gia tộc Hoa kiều như La gia và Tần gia này đều biết rõ, có thể nói tập đoàn này chính là một người khổng lồ trong giới thương nghiệp!

Mặc kệ là tập đoàn Chấn Bắc ở quy mô toàn cầu, hay là các loại chế độ cùng với hình thức tổ chức của nó, đều làm người ta phải sợ hãi thán phục không thôi.

Muốn trở thành một vị cao tầng trong hệ thống tập đoàn Chấn Bắc, yêu cầu sẽ phải đối mặt với khảo nghiệm vô cùng hà khắc và vượt xa bất kỳ một nhà bá chủ thương nghiệp nào của ngoại giới, đồng thời mỗi năm đều phải trải qua một cuộc sát hạch cực kỳ khó khăn.

Cũng chính bởi vì như vậy, nhân viên quản lý cao tầng của tập đoàn Chấn Bắc, ở trên toàn thế giới cũng là số một số hai!

- Chờ một chút.



La Nguyệt Phong bỗng nhiên nâng lên một ngón tay, ngăn cản không cho người khác nói, sau đó chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cổ quái cất giọng nói rằng:



- Cái thằng nhóc họ Bạch ngươi, vị Bạch Chấn Bắc tiên sinh của tập đoàn Chấn Bắc kia, cái vị truyền kỳ trong giới Hoa kiều kia, ông ấy cũng họ Bạch. . .

- Các ngươi, sẽ không phải là. . . có quan hệ gì đấy chứ?



Cặp mắt minh mẫn sáng suốt của La Nguyệt Phong, nhìn chằm chằm vào hai mắt Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Đồng thời câu hỏi này cũng làm cho lão thái thái nhà họ Tần hai mắt tỏa sáng.

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với lời hỏi thăm của hai người, trực tiếp nở nụ cười, vô cùng thẳng thắn thành thật nói rằng:



- Kỳ thực, tôi và Bạch Chấn Bắc tiên sinh có quan hệ thân thích, nhận được lão nhân gia ông ấy hậu ái, hiện tại tôi đang cố gắng thực hiện mục tiêu, là ngồi lên chức vị Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Bắc!

Nghe hắn nói như vậy, La Đan Luân nhịn không được hai mắt trợn trừng.

Ngươi quả thật là lời gì cũng dám nói, tại sao ngươi không nói tổng thống nước Mỹ là thân thích của nhà ngươi luôn đi.

La Nguyệt Phong nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng phản ứng như vậy, nhịn không được lạnh lùng "hừ" một tiếng, cười mắng:



- Ta tin ngươi mới là lạ, cái thằng nhóc con nhà ngươi thừa nhận cũng thật nhanh đấy!

Lão thái thái nhà họ Tần cũng tỉ mỉ quan sát hai mắt của Bạch Tiểu Thăng, đoạn lại cười mắng La Nguyệt Phong rằng:



- Cái ông La lão đầu này, ông thật đúng là rất biết liên tưởng nha, cũng làm tôi hết hồn một phen! Thế nào, ông cho rằng tất cả người họ Bạch trên thế giới này đều là người một nhà, đều là thân thích với vị Bạch Chấn Bắc kia sao? Ai mà không biết rõ, vị người Hoa truyền kỳ kia, cả đời đều không sinh con nối dõi, càng không có gia tộc gì truyền ra.

Đối mặt với sự trào phúng của lão thái thái, La Nguyệt Phong lầm bầm trong miệng:



- Làm sao biết được Bạch Chấn Bắc người ta không có cái gì đó đại loại như con riêng chẳng hạn, ngộ nhỡ còn có cháu trai thì sao, vạn nhất chỉ là không cho người ngoài biết thì sao. . .

- Còn con riêng nữa? Ông là cái lão già không biết xấu hổ, tưởng rằng đàn ông trong thiên hạ đều sẽ giống như ông lúc còn trẻ hay sao? Ở trước mặt con nít tôi không muốn tranh cãi với ông!



Lão thái thái nhà họ Tần đưa tay bịt lại lỗ tai cháu gái Tần Tiểu Yêu lại, mở miệng mắng một phen.

La Đan Luân phiền muộn vô cùng, song cũng hơi khó xử.

Lão thái thái nói chuyện không tha người mà, tốt xấu gì thì ông nội hắn cũng là gia chủ đời trước của nhà họ La, vậy mà ngay trước mặt người ngoài và con nít lại mắng cho ông ấy máu chó đầy đầu, quả thật khó nhìn. . .

Mấu chốt là, một người làm tiểu bối như hắn, coi như nghe không nổi, cũng không thể xen vào được. . .

Còn nữa, đoán chừng ông nội hắn cũng sẽ không vì vậy mà tức giận. . .

Hai lão nhân gia này, cộng lại có đến một trăm sáu mươi bảy mươi tuổi, từng người đều là lão tổ trong gia tộc của mình, sao mà đều khiến người ta không yên lòng như thế. . .

La Đan Luân cảm thấy hết sức phiền muộn, Bạch Tiểu Thăng thì muốn cười mà không dám cười, đành phải cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhắm mắt bịt tai xem như không nghe thấy.

Vừa vặn, Bạch Tiểu Thăng lấy lại vẻ bình tĩnh tự nhiên như cũ.

Kỳ thực hai ông lão bà lão này vừa vặn đều lưu ý nét mặt của hắn, mặc kệ có tin hay không đều không quên quan sát trước tiên.

Dùng nhãn lực của bọn họ, tự nhiên có thể đưa ra một phán đoán đáng tin tưởng.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng chuyên nghiên cứu qua các biểu hiện tinh vi trên mặt, lại được Hồng Liên phụ trợ, đối với sự khống chế tâm tình chính mình hắn đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, coi như mấy lão già đời này, nếu chỉ nhìn vài lần, căn bản cũng khó mà phân biệt lời nói của hắn là thật hay giả.

Lão thái thái nhà họ Tần mắng La Nguyệt Phong, người sau quả nhiên không hề xấu hổ hay giận dữ, ngược lại còn muốn phản bác.

Tần Tiểu Yêu thì cứ như là một con cá không thành thật đang vặn vẹo, bàn tay nhỏ kéo cánh tay bà nội, đôi mắt nhỏ sáng rực, dựng thẳng lỗ tai lên chờ mong nghe náo nhiệt.

- Ông nội, ông nội! Chúng ta dừng đề tài này ở đây nhé?



La Đan Luân tranh thủ thời gian ngăn cản suy nghĩ tiếp tục cãi cọ của ông nội La Nguyệt Phong hắn.

Tốt xấu gì cũng là lão tổ tông của đại gia tộc Hoa kiều La gia, không thể lại làm trò trước mặt Bạch Tiểu Thăng, phải giữ lại một chút hình tượng chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận