Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 155: Tôn Hướng Đông



Lúc trở về tàu điện ngầm, Hàn Sơ Ảnh vẫn không ngừng trêu chọc Bạch Tiểu Thăng.

- Không ngờ anh cũng biết võ, hơn nữa còn là cao thủ nha. Lần này được làm anh hùng cứu mỹ nhân, lấy được tấm lòng của cô ta, ngay cả số điện thoại cho anh, lợi hại, lợi hại!

Hàn Sơ Ảnh ranh mãnh nói.

- Cô đừng nói linh tinh chứ.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy, dở khóc dở cười.

Hắn không phải người trông mặt mà bắt hình dong nhưng nhớ lại khuôn mặt lít nha lít nhít tàn nhang của Trương Mẫn, hắn vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.

Vẫn là Tuyết Liên nhà mình tốt, làn da trắng mịn tinh tế, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói thầm trong lòng.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng bối rối, Hàn Sơ Ảnh âm thầm cười trộm.

Đôi mắt đẹp của cô, không nhịn được nhìn khắp người Bạch Tiểu Thăng.

Người này, hôm nay đã cho cô thấy quá nhiều bất ngờ.

Bản lĩnh đổ thạch siêu phàm thoát tục, đối với tiền tài lại bình tĩnh chắc chắn, lúc đánh nhau, lại có thể đánh thắng được người đàn ông cao to.

Đúng là văn võ song toàn.

Đây chính là, tiêu chuẩn của bạn trai hoàn mỹ!

Hàn Sơ Ảnh nghĩ như vậy, gương mặt hơi đỏ lên.

- Ngụy Tuyết Liên và anh ta hình như rất thân thiết, mình có nên. . . Cho anh ta một cơ hội không, đây cũng không tính là đào chân tường, dù sao, mình và Tuyết Liên cũng không tính là quá thân. . .

Hàn Sơ Ảnh tâm tư xoay chuyển, trong lòng xao động.

Bạch Tiểu Thăng và Hàn Sơ Ảnh trò chuyện vài câu, thấy tâm tư của cô không còn ở đây, cũng hết hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cho là cô đang nghĩ đến vòng ngọc, không có tâm tư nói chuyện phiếm nên hắn không nói nữa, mở điện thoại ra xem.

Lúc này.

Thiên Nam, ở bên trong một ngôi biệt thự.

Biệt thự này rất lớn, lắp đặt những thiết bị đắt tiền, thậm chí không hề kém hơn nhà của Trần Cửu Thiên.

Trong phòng khách tầng một, một người đàn ông mặt chữ quốc đang mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt bình thản, uống cà phê, nhìn chồng đồ vật trước mắt.

- Gần đây, quảng trường Outlets của Bách Niên Cộng Trúc, các phương diện đều tiến triển rất tốt, làm sao lại như thế được?

- Thay đổi nhân sự liên tục, không lẽ có một cao thủ từ đâu xuất hiện à? Có lẽ, mình nên điều tra người kia một chút. . .

Người đàn ông mặt chữ quốc đang rất suy tư, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lập tức cười khẽ lắc đầu.

- Được rồi, mặc cho bọn họ làm gì cũng thế thôi, chẳng lẽ lại có thể sánh bằng hạng mục của mình. Thượng Văn Thư, ông ta vốn không rõ, cho tới nay, mình kém ở chỗ nào, ha ha. . .

Bốn phía trong phòng khách.

Có mấy người vẻ mặt cung kính, không dám phát ra một chút âm thanh nào, sợ sẽ quấy rầy chủ nhân ngôi nhà.

Phải biết, trong ngày chủ nhân thường có rất nhiều việc, rất ít làm việc ở nhà. Thời điểm ông ấy làm việc, ghét nhất là có người quấy rầy mình, nên sẽ ngay lập tức nổi giận.



Vì thế, mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí để tránh rủi ro.

Bỗng nhiên cánh cửa truyền đến một tiếng vang, cắt đứt mạch suy nghĩ của người đàn ông mặt chữ quốc.

Hắn lập tức không vui, nhíu mày lại, ngẩng đầu, nhìn thấy một già một trẻ đang đẩy cửa đi vào.

Trên mặt của người đàn ông mặt chữ quốc, lộ ra nụ cười hòa nhã hiếm thấy.

Hắn đứng người lên.

- Cha, người và Tiểu Nhiên sao lại về sớm thế, hôm nay có thu hoạch gì không?

Người đàn ông mặt chữ quốc mỉm cười, vẻ mặt ôn tồn vui mừng nói.

Người đến, là Tôn Thiên Lợi, Tôn Diệc Nhiên.

Chủ nhân căn biệt thự này, người đàn ông mặt chữ quốc là con trai của Tôn Thiên Lợi, bố của Tôn Diệc Nhiên, Tôn Hướng Đông.

Tại Thiên Nam, trong lĩnh vực địa sản, Bách Niên Cộng Trúc không phải là đầu sỏ thực sự, mà là tập đoàn Hướng Đông của Tôn Hướng Đông. Thi thoảng đấu một trận với Bách Niên Cộng Trúc, khi xảy ra có xung đột, lần nào tập đoàn Hướng Đông cũng dành chút phần thắng.

Tại Thiên Nam, Tôn Hướng Đông có tiếng là hiếu thuận, cũng có tiếng là cưng chiều con trai.

Nhà họ Tôn ba đời đơn truyền.

Nhìn Tôn Diệc Nhiên thất hồn lạc phách, vẻ mặt uể oải gật đầu một cái với cha mình, thế mà một câu cũng không nói đã trở về phòng.

Lông mày Tôn Thiên Lợi nhíu lại, sắc mặt cũng hết sức khó coi.

Nụ cười của Tôn Hướng Đông lập tức chìm xuống, trong ánh mắt chớp động một tia lạnh lùng.

Dường như, cha và con trai của mình đều không vui!

- Cha, có chuyện gì xảy ra sao? Diệc Nhiên, sao lại bày ra vẻ mặt đó?

Tôn Hướng Đông nhẹ nhàng hỏi.

- Hừ, đừng nhắc đến, lại tức chết hai người chúng ta!

Tôn Thiên Lợi thở phì phì đi đến, nặng nề ngồi trên ghế sô pha, nhìn con của mình cũng hơi tức giận.

- Anh đó, người chủ tịch này, tại Thiên Nam một chút uy danh cũng không có, nói tên ra, căn bản không ai thèm nể mặt!

Trong lời nói của ông lão, không thiếu châm chọc.

Trong mắt hắn, cháu mình phải chịu "Ủy khuất" lớn ! Tên tiểu tử họ Bạch không biết điều, còn dám cùng hắn âm dương quái khí!

Tôn Thiên Lợi trên đường trở về, càng nghĩ càng giận.

-?

Tôn Hướng Đông ánh mắt có chút lạnh lẽo, thời điểm nhìn về phía Tôn Thiên Lợi, lại biến thành nhẹ nhàng,

- Cha, người trước đừng tức giận, người từ từ nói cho con biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Thiên Lợi gật đầu.

- Vú Ngô, còn không đi pha ấm trà ngon cho lão gia! Sau đó, đến chỗ của thiếu gia, mang cho nó chút đồ ăn nó thích!

Tôn Hướng Đông nhìn một người hầu nói.

- Vâng.

Cô Ngô là tổng quản của nhà họ Tôn, chừng bốn mươi tuổi, là người phụ nữ vô cùng tinh ý, biết rõ bản tính của Tôn Hướng Đông, lúc này không dám chậm chễ, gọi thủ hạ rồi bắt đầu công việc.

Tôn Hướng Đông quay sang, ngồi xuống phía đối diện người cha.

- Tôi nói cho anh, nói đến, trong lòng tôi lại tức giận!

Tôn Thiên Lợi hầm hừ, nói lại sự việc phát sinh ngày hôm nay tại phố đồ cổ ngọc thạch cho Tôn Hướng Đông nghe.

Bạch Tiểu Thăng làm sao tham dự đổ thạch, làm sao áp đảo Tôn Diệc Nhiên, làm sao dẫm mặt mũi Tôn Thiên Lợi, nói rất rõ ràng.

Tôn Hướng Đông ngồi nghe rất chăm chú.

-Ở Thiên Nam, còn có một người tài hoa trác tuyệt như thế, người trẻ tuổi rất có cốt khí! Ngược lại con phải gặp thử xem!

Tôn Hướng Đông mỉm cười, gật đầu.

Vú Ngô tự mình đưa trà, cả người không nhịn được run lên, ánh mắt cúi thấp, nhẹ nhàng đặt trà xuống, nhanh chóng rời đi, trên trán, thấm một tầng mồ hôi mịn.

Loại giọng điệu và vẻ mặt này của Tôn Hướng Đông, mới là thật sự nổi giận.

Bà tin rằng người đắc tội lão gia và thiếu gia nhất định sẽ bị trả thù vô cùng kinh khủng!

- Hắn và ông chủ hai nhà cửa hàng ngọc thạch, đều có buôn bán, cũng không khó tìm kiếm.

Tôn Hướng Đông đứng dậy,

- Con lập tức cho người đi thăm dò, chờ con điều tra ra là đại thần phương nào. Con sẽ tự mình đến gặp hắn, người dám khiến cho cha và con trai con không vui, có bản lĩnh lớn bao nhiêu!

- Nhất định không thể bỏ qua cho tên nhóc kia!

Tôn Thiên Lợi ngồi bên cạnh cười lạnh nói.

Làm trâm anh thế phiệt mấy chục năm, nhà họ Tôn bọn họ chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy. Cho dù là người cùng cấp bậc, cũng không dám trêu chọc nhà bọn họ.

Bởi vì nhà họ Tôn ——

Có thù tất báo!

Cùng lúc đó.

Ở bên trong Minh Châu Tháp ở Thiên Nam, khách sạn năm sao xa hoa nhất, phòng tổng thống.

Trương Mẫn mặc một bộ đồ ngủ từ phòng vệ sinh đi ra, dùng một chiếc khăn mặt màu trắng mềm mại lau mặt, sau đó bỏ khăn mặt ra.

Khuôn mặt đầy tàn nhan và bị trang điểm đậm đã biến thành khuôn mặt trơn bóng không tì vết.

Ngay lập tức cô trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!

- Chị Mẫn, thật xin lỗi vì hôm nay đã mượn tên của chị.

Mỹ nữ cười một tiếng.

Chị Mẫn không để ý nhún vai một cái.

- Đại tiểu thư vui vẻ là được rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận