Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1260: Đi tới nhà họ Ngụy

Bạch Tiểu Thăng cùng Ngụy Tuyết Liên đi đến bãi đỗ xe để lấy xe, án theo đường cũ buổi sáng đi để về.

Ngụy Tuyết Liên trước tiên đưa Bạch Tiểu Thăng trở về.

Ở trên đường lớn phía ngoài bìa rừng khu vực nhà Tôn Jerry, Bạch Tiểu Thăng liền xuống xe.

Thời điểm chia tay, trong lòng của hai người cũng có chút lưu luyến không muốn rời xa.

Ngày hôm nay quá đặc biệt phong phú, cũng phá lệ tốt đẹp, nếu có điều không được hoàn mỹ thì đó chính là thời gian quá mức ngắn ngủi.

Chỉ có điều tin tưởng, tương lai bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau lâu dài.

Đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng hắn rất có lòng tin, mà Ngụy Tuyết Liên cũng rất tin tưởng Bạch Tiểu Thăng có thể làm được.

- Buổi sáng ngày mai lúc mười giờ, ở trong khuôn viên nhà của chúng em sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho ông nội. Em sẽ cho người tới đón anh. Những khách mời của ngày mai tới đều ngang hàng với chúng ta, nhiều lắm thì chỉ có mấy vị chú bác, cũng không có người ngoài, anh cũng không cần phải quá khẩn trương.

Ngụy Tuyết Liên nhẹ giọng căn dặn.

- Chỉ có điều, sáng mai có lẽ em sẽ bề bộn nhiều việc, khả năng không thể nào một mực bồi tiếp anh được. Đến thời điểm đó, anh cứ tùy ý là được rồi.

- Em cứ yên tâm đi, làm sao anh lại có thể luống cuống được chứ. Về sau, đều là người một nhà cả mà.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười nói.

- Vậy em đi đây.

Ngụy Tuyết Liên quăng cho hắn một nụ cười cùng với giọng nói ngọt ngào.

- Trên đường cẩn thận một chút.

Bạch Tiểu Thăng trịnh trọng nói.

Ngụy Tuyết Liên lái xe rời đi, lúc đi còn quay đầu về sau nhìn hai ba lần.

Nàng mỗi lần quay lại, Bạch Tiểu Thăng đều phất phất tay. Thẳng đến khi không nhìn thấy xe mới thôi, trong lòng Bạch Tiểu Thăng lúc này có chút thất vọng mất mát, cất bước đi về phía nhà của Tôn Jerry.

Bạch Tiểu Thăng vừa mới tiến vào khuôn viên nhà, giương mắt lên liền nhìn thấy trên cửa sổ lớn trong phòng khách nhà Tôn Jerry, hiện ra bốn khuôn mặt cao thấp tròn dẹt xen vào nhau dán sát lên cửa kính.

Bạch Tiểu Thăng bị dọa kêu to một tiếng, tập trung nhìn lại, phát hiện thì ra chính là mấy người Tôn Jerry bọn họ, lập tức tức giận.

Nguyên lai những tên gia hỏa này đang xem chuyện tốt giữa hắn và Ngụy Tuyết Liên, thật sự là nhìn chằm chằm một màn chia tay đầy lưu luyến đến mắt cũng không thèm nháy một cái.

Bạch Tiểu Thăng vừa tiến vào phòng khách, thì lúc này bốn người kia liền chạy tới.

- Cái gì cũng đừng hỏi, tôi cũng lười trả lời, đi dạo một ngày tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi đi nghỉ ngơi một lát đây.

Bạch Tiểu Thăng vừa buồn cười vừa tức giận, một câu nói liền ngăn chặn những câu hỏi của mấy người lòng đầy hồ nghi này.

Khiến cho mấy tên gia hỏa này nhốn nháo cả lên, bản thân mình có thể ứng phó được sao.

- Mười giờ sáng ngày mai, chúng ta đi qua bên kia.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại nói.

Thần sắc của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghiêm lại, bọn họ tự nhiên biết rõ, sáng mai là một ngày trọng đại với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói xong vài câu phân phó, sau đó đi thẳng lên lầu.

Còn hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại bị Tôn Jerry, Tiểu Emma dây dưa kéo lại.

- Nè, mấy người các cậu sáng mai đi làm chuyện gì vậy, có phải có cái đại sự gì hay không? Có phải có quan hệ với vị mỹ nữ kia hay không?

- Cô bạn gái kia của anh Tiểu Thăng có lai lịch gì, em nhìn dáng vẻ của nàng tựa như là người rất có tiền a, còn có, nàng thật xinh đẹp a, chị Vi Vi, chị ghen sao?

Hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma thật sự là tràn đầy hiếu kỳ.

- A, chị phải suy nghĩ đêm nay ăn món gì, không nên quấy rầy tôi.

Lâm Vi Vi lúc này mới lủi đi.

- Tôi đi mua đồ ăn.

Lôi Nghênh nhìn thấy hai anh em họ Tôn Jerry nhìn mình, lúc này mới nói.

Hai người này cũng kiếm cớ chuồn.

Hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma nhịn không được nhìn nhau, ánh mắt đầy hồ nghi.

- Có cần phải thần bí như thế hay không?

Cùng ngày, sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Tiểu Thăng đi nghỉ ngơi sớm, án theo lời nói của hắn gọi là muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng đã sớm thức dậy, sáng sớm còn cùng với Lôi Nghênh đi chạy bộ nửa giờ đồng hồ.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Bạch Tiểu Thăng còn cố ý thu thập một phen, mặc đồ chỉnh tề ngồi ở trên ghế salon, bình tĩnh chờ đợi.

Ngày hôm qua, Ngụy Tuyết Liên cũng đã cố ý dặn dò qua, đại thọ của ông nội nàng, hai ngày trước là trịnh trọng tiếp đãi người trong giới kinh doanh và bạn trong giới chính trị, nhưng mà hôm nay mới là ngày chính, lão gia tử từ trước đến nay yêu thích sự thanh tĩnh, thích sự tùy ý, lại thêm hôm nay tới đều là lớp vãn bối, lão gia tử cũng không cho bọn hắn mặc trang phục chính thức. Cho nên, Bạch Tiểu Thăng ăn mặc tùy ý một chút cũng thuận tiện hơn.

Hiện tại, bộ trang phục này của Bạch Tiểu Thăng, tuy rằng thiên hướng có vẻ nhàn nhã, nhưng mà đặc biệt có thể nổi bật lên khí chất của hắn, ngay cả Tiểu Emma khi nhìn thấy cũng thốt lên hai chữ soái ca.

Lâm Vi Vi xem xét một phen tường tận, cũng cảm thấy đắc ý.

Dù sao bộ y phục này là do nàng chọn, vì thế còn tinh chọn nghiên cứu rất nhiều hướng dẫn Thời Trang, làm tổn hao một lượng lớn tế bào não của nàng mới có thể chọn ra một bộ hoàn mỹ như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Bạch Tiểu Thăng im lặng chờ đợi, trong lòng cũng có chút xao động.

- Đến rồi.

Bỗng nhiên, Lâm Vi Vi ngồi một bên nhìn ra ngoài cửa sổ hô to một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng xoay đầu nhìn qua, từ cửa sổ sát đất hướng ra phía ngoài nhìn thấy.

Chỉ thấy được một chiếc xe Mercedes Maybach vô cùng sang trọng đang đậu trên đường ở phía ngoài bóng rừng, có hai người bước xuống xe theo thứ tự đi vào trong khuôn viên nhà.

Một người trung niên nhân, cùng với một vị lão nhân càng lớn tuổi hơn một chút đi ở phía trước.

Một lát, cánh cửa bị gõ vang.

Lâm Vi Vi đã sớm đi qua chờ, lúc này mới mở cửa ra, mời hai người bọn họ đi vào.

- Ngài chính là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh à, tôi phụng theo yêu cầu của tiểu thư Tuyết Liên tới đây đón ngài. Tôi họ Hà, ngài có thể xưng hô với tôi là chú Hà. Không phải là tôi chiếm tiện nghi của ngài, mà là xưng hô như thế này là do tất cả mọi người đều gọi như vậy.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy nhìn qua, thấy ông lão lớn tuổi kia mỉm cười với mình, sau đó nói.

- Vất vả ngài rồi, chú Hà.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười, ngữ khí thật tự nhiên.

Chú Hà cười tủm tỉm một cái sau đó làm cái thủ thế "Mời", rồi mang theo người đàn ông trung niên kia đi theo, quay người đi ra ngoài, ở phía trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng liền đuổi theo.

Lôi Nghênh kéo theo một chiếc vali, bên trong đựng lễ vật được sắp xếp gọn gàng, đi sau lưng Bạch Tiểu Thăng, tiếp đó là Lâm Vi Vi.

Mọi người một đường ra khỏi nhà của Tôn Jerry, dưới cái nhìn chăm chú của Tôn Jerry và Tiểu Emma hơi khom người ngồi lên xe.

Sau đó, chiếc xe Mercedes Maybach sang trọng kia khởi động rời khỏi.

- Ghê gớm thật, nguyên lai tên gia hỏa Bạch Tiểu Thăng này thật có lai lịch rất lớn.

Tôn Jerry còn chậc chậc ngợi khen.

- Hừ, Tiểu Thăng ca ca của em tự nhiên phải ghê gớm rồi, không giống như anh là một kẻ nghèo hàn, như một gốc cây khô.

Tiểu Emma xem thường, trào phúng một phen, sau đó quay người quay trở về phòng.

- Em là cái đồ ham ăn béo phì, anh thấy em buổi trưa này không muốn ăn cơm phải không. Còn dám ở trong nhà của anh mắng mỏ anh.

Nghe vậy, Tôn Jerry lập tức tức giận, một đường đuổi theo qua cất giọng nói lớn.

Một bên khác, chiếc Mercedes Maybach yên tĩnh chạy trên đường.

Vị chú Hà kia ngồi ở vị trí tay lái phụ kế bên tài xế, dường như hữu ý vô ý, nhịn không được mà quay đầu lại, hai mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn một chút.

Trên mặt lão mang theo nụ cười mỉm, bên trong ánh mắt lại mang sự thận trọng xem xét thật kỹ, ngập tràn sự tò mò.

Vì để cho hành động của mình không lộ ra sự đường đột cùng thất lễ, chú Hà còn biểu hiện ra thái độ chủ động mười phần, cùng với Bạch Tiểu Thăng trò chuyện cười đùa sôi nổi.

- Bạch tiên sinh, ngài là đến từ Hoa Hạ phải không?

- Vâng, đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười đáp lại.

Vị chú Hà này nhìn bộ dáng so cha của mình về niên kỷ còn lớn hơn, thái độ của người đàn ông trung niên làm tài xế lái xe kia đối với lão rất là cung kính.

Chắc hẳn, thân phận của lão ở nhà họ Ngụy cũng không tầm thường chút nào, hơn nữa địa vị cũng không thấp.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng rất là khách khí.

- Nguyên quán của tôi là ở tỉnh Thượng Vân, Bạch tiên sinh có biết chỗ ấy không?

Ánh mắt của chú Hà có chút sáng ngời, hỏi.

Tỉnh Thượng Vân, Thượng Văn Thư là ở chỗ này, Bạch Tiểu Thăng đã từng ghé qua, tự nhiên là biết rõ.

- Tôi cũng đã từng đi qua tỉnh Thượng Vân, còn có mấy cái thành thị khác, nơi đó có tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh lại vô cùng tốt. Thành phố nào là quê hương của ngài sao, tôi đã đi qua nơi đó rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói lời thật tâm từ đáy lòng.

Lập tức, ánh mắt của chú Hà càng phát ra ánh sáng có mấy phần nóng rực.

Có lẽ là người càng có tuổi, thì khó tránh khỏi càng nhớ tới tình yêu cố hương, đối với tin tức nơi cố hương đặc biệt quan tâm.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cùng với chú Hà hàn huyên một phen về sự biến hóa của tỉnh Thượng Vân.

Chú Hà nghe được thì vui vẻ, bộ dáng có chút hoài niệm.

Một đường vừa đi vừa trò chuyện, thì thái độ của chú Hà đối với Bạch Tiểu Thăng cũng lặng yên biến hóa, đối với cái người thanh niên trẻ tuổi truyền lại tin tức từ cố hương này, càng thêm thân cận mấy phần.

- Bạch tiên sinh cậu có chỗ không biết a, khách mời lần này tới đây, đều là tự mình tới, còn không có ai nhận được tiền lệ phái xe tới đón đâu, đây là đích thân tiểu thư Tuyết Liên cố ý phân phó, để cho lão tới đây. Tiểu thư Tuyết Liên đối với ngài, thật là cực kỳ coi trọng nha.

Nói chuyện phiếm xong về cố hương, chú Hà lại cười nói.

- Làm phiền chú Hà rồi. Lần này chắc hẳn khách mời sẽ rất nhiều phải không?

Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa cảm tạ, cười hỏi.

Nãy giờ hàn huyên với chú Hà có chút quen thuộc, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn hỏi thăm trước một chút tình huống, để trong lòng hiểu rõ hơn.

- Kỳ thực nói đến có bao nhiêu khách mời đến, thì tính toán theo giấy mời cũng không quá thỏa đáng. Bởi vì người tới ngày hôm nay, phần lớn là cháu chắt chút chít của Lão Thái Gia. Bên ngoài thì có một chút người không rõ gốc gác, cũng không rõ ràng nội tình hoặc là người có dụng ý khó dò, nói tiểu thư Tuyết Liên được coi trọng, muốn làm người kế nhiệm đời gia chủ tiếp theo, là bởi vì gia tộc nhà họ Ngụy có Nhân Khẩu không còn thịnh vượng như trước nữa, còn bày đặt lưu truyền ra dáng khắp nơi. Kỳ thực, nhưng thông tin kia chỉ là bịa đặt. Gia tộc nhà họ Ngụy lớn như vậy, làm sao có thể nhân khẩu không hưng vượng đây. Lão Thái Gia kỳ thực hết thảy có 5 người con trai và ba người con gái. Cháu trai, ngoại tôn cộng lại, cũng đã có hơn mười lăm người. Chỉ có điều Lão Thái Gia không thích bọn hắn quá mức đường hoàng, khiến cho bọn hắn phải làm việc khiêm tốn hơn, điệu thấp hơn nữa. Thậm chí một vài người nắm giữ sản nghiệp chính của gia tộc, cũng không rõ ràng con cháu nhà họ Ngụy có bao nhiêu người. Mấy vị cháu trai, ngoại tôn lớn tuổi, thì ngay cả con trai nữ nhi đều có cả rồi, lần này cũng sẽ cùng nhau mang tới ra mắt. Sẽ rất náo nhiệt đây. chú Hà đối với cái người thanh niên trẻ tuổi này, cũng nguyện ý nói nhiều hơn một hai câu.

- Quả thực là một gia tộc hưng vượng.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà tán thưởng một câu.

- Số còn lại, thì chính là lớp vãn bối bên trong một số gia tộc lớn, còn có các vị tiểu thư và bạn của thiếu gia.

Chú Hà cũng gật đầu cười nói.

- Còn có những người có ý đối với tiểu thư Tuyết Liên nhà chúng ta nữa.

Trong lúc nói chuyện, chú Hà nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy khẽ giật mình.

Ý tứ của lời nói này, tức là nói, rất có thể trong ngày hôm nay hắn sẽ phải gặp "Tình địch" sao?

- Đương nhiên, những người kia nếu như có can đảm công nhiên biểu đạt sự ái mộ của mình đối với tiểu thư Tuyết Liên, đều là đến từ những đại gia tộc, tự xưng là có tư bản lớn. Chỉ có điều, Ngụy gia chọn rể, bối cảnh cũng không trọng yếu, nhưng càng quan trọng hơn chính là con người. Dù sao, đây là chọn rể chứ không phải tìm tư bản. Bạch tiên sinh. . . Ngài cùng với tiểu thư Tuyết Liên quan hệ không tầm thường. Nàng rất coi trọng ngài, ngài không nên cô phụ sự mong đợi của nàng đối với ngài nha.

Chú Hà nói, vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng nói.

Nói xong, bản thân chú Hà áy náy nở nụ cười giả lả.

- Ha hả, tuổi cao, người cũng đã già, não bộ không được linh hoạt nữa rồi, vậy mà ngồi đây nói bậy như vậy. Bạch tiên sinh không cần chú ý.

- Chú Hà nói rất đúng.

Những lời này chính là đang đề điểm hắn. Đây cũng không phải là lời nói bậy gì, mà là ngầm ngầm đề điểm cho hắn biết tình hình, Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc gật đầu.

chú Hà nở nụ cười, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng càng có thêm mấy phần khen ngợi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, bên trong nhà họ Ngụy sớm đã có chút tin đồn.

Cái gì mà tiểu thư Tuyết Liên khăng khăng đi Hoa Hạ ở Châu Á, là do ở bên kia có người tri kỷ, thậm chí có người yêu mến.

Nguyên nhân khiến nàng như muốn biến thành người khác, toàn lực tham gia vào sinh ý của gia tộc, học tập sự vụ, chính là do có một ít ước định với cao tầng trong nhà, nguyên nhan chính là vì người kia.

Tóm lại, các loại tin đồn đều có.

Có chút tin đồn là bọn hạ nhân lơ đãng mà nghe được, nhưng mà có chút tin đồn lại do mấy vị chú bác của tiểu thư Tuyết Liên trong bóng tối âm thầm tản ra.

Nói cho cùng, tiểu thư Tuyết Liên lan tâm huệ chất là người thừa kế chức vị gia chủ đời tiếp theo, được rất nhiều người ủng hộ, nhưng mà cũng có rất nhiều người bóng tối trong phản đối quyết định này

Những người lớp trẻ như tiểu thư Tuyết Liên bọn họ, thì thời điểm tròn mười lăm tuổi, sẽ tiếp nhận một cuộc trắc thí IQ đỉnh cấp, còn có trắc thí về đầu óc kinh doanh buôn bán.

Lúc ấy, tài năng của tiểu thư Tuyết Liên đã che lấp tất cả mọi người, mà lại là vượt qua rất xa.

Cho nên, Lão Thái Gia cùng với lão gia chủ đều kiệt lực bồi dưỡng nàng, muốn để cho nàng là người kế nhiệm đời gia chủ tiếp theo.

Từ khi tiểu thư Tuyết Liên tham gia vào sự vụ của gia tộc cho đến nay, chỉ cần thời gian ngắn ngủi hai ba năm liền hiện ra năng lực lớn còn có đầu óc kinh doanh hơn người, đã khiến cho tất cả mọi người chấn kinh, líu lưỡi.

Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là, những người chống đối kia sẽ cải biến thái độ, ủng hộ nàng trở thành gia chủ.

Mà ngược lại, những người kia sẽ càng thêm kiên định không buông bỏ, muốn ngăn cản con đường nàng kế nhiệm chức vị.

Dù sao, cha của tiểu thư Tuyết Liên cũng đã là gia chủ, nàng lại thừa hưởng tiếp chức vụ này, thì rất có thể đại quyền của gia tộc chỉ cho phép lưu truyền ở một mạch bên kia bọn họ, những chi mạch còn lại sẽ có tiền đồ gì nữa đây.

Đương nhiên, những lời như thế này, chú Hà cũng sẽ không nói với Bạch Tiểu Thăng.

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe Mercedes Maybach sang trọng này đã quẹo sang đường chính tiến vào khu phía đông Chinandega, trước trước sau sau đi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng tiến vào khu nội thành vùng đất trung ương.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xuyên qua tấm chắn cửa bằng pha lê liền thấy, ở cuối một con đường công cộng rộng lớn bên kia, xuất hiện một khối kiến trúc "cửa" cực đại.

Nhìn vẻ ngoài, tựa như là kiến trúc Khải Hoàn Môn kia của Pháp, tuy nhiên cũng không có khoa trương như vậy, nhưng mà cũng có độ cao mấy tầng tháp.

Cái khối kiến trúc như "cửa" kia tựa hồ như là một cái đường ranh giới, phía dưới có bảo an chuyên môn trấn giữ, xe cộ muốn thông quan cần có thẻ xác nhận chuẩn nhập.

Ở cửa phụ cận, có rất nhiều khách lữ hành tập trung đến đây, đứng ở nơi đó chụp ảnh lưu niệm.

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn ngồi xe, một đường thông qua, thậm chí cửa sổ chỗ tài xế cũng không cần buông xuống để xác minh thân phận. Cứ như vậy thông quan không chút trở ngại, trực tiếp thông qua.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ rằng, nguyên nhân đại khái chắc bởi vì biển số của chiếc xe này, bảo an chỗ này khả năng biết rõ nó thuộc về Ngụy gia.

Sau khi chiếc xe lái vào trong, Bạch Tiểu Thăng nhìn xuyên qua cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài, bỗng nhiên có loại cảm giác như là đến khu ngoại ô.

Nếu như không phải hướng nhìn bốn phía trông về phía xa, còn có thể nhìn thấy cực xa ở bên ngoài có nhà cao tầng và cao ốc vây quanh, thì quả thật hắn còn tưởng là đến vùng ngoại ô.

Nơi này đường xá rộng lớn vô cùng, cùng nội thành nội không khác nhau gì mấy, nhưng mà hai bên trái phải của con đường lại có cây xanh râm mát, mặt cỏ chỉnh tề, vậy mà còn có cả dốc núi thoai thoải, còn có hồ nước.

- Những cái gò núi và hồ nước kia đều là nhân tạo, đây là một trong Nhã Viên thuộc về sản nghiệp bản địa của gia tộc nhà họ Ngụy kiềm chế, chiếm diện tích hai mươi mẫu, là địa phương mà Lão Thái Gia thích ở lại nhất. chú Hà cười giới thiệu.

Ở khu trung ương của Đông Thành, lại có hai mươi mẫu vườn sinh thái sao?

Đại thủ bút như vậy, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng âm thầm sợ hãi thán phục.

Bình thường trong mắt kẻ có tiền, là tấc đất tấc vàng, đáng giá dùng tất cả đại lực để khai thác, nhà họ Ngụy lại "Lãng phí" như vậy, lấy ra để ở lại.

Này, khả năng chính là sự chênh lệch giữa kẻ có tiền và hào môn vọng tộc.

Chiếc Mercedes Maybach này chạy được mười mấy phút, thì phía trước xuất hiện một khu biệt thự.

Từ xa nhìn lại, toàn bộ kiến trúc đều liền cùng một chỗ, long bàng hổ cứ, vô cùng có khí thế.

Cung đường từ bốn phương tám hướng đều hội tụ lại với nhau thành một cái đại lộ, thông với nhau hướng về phía biệt thự, hơn nữa hai bên trái phải có rất nhiều xe đang chờ.

Những chiếc xe kia cũng đều là xe của khách mời.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, đầu đường bên này rộng lớn vô cùng, đi thẳng tới khu biệt thự ở đầu con lộ, ở phía xa còn xuất hiện một cái cửa vào.

Rất nhiều cỗ xe ở nơi đó thả chậm dần tốc độ, lần lượt xếp hàng sau đó thông qua.

Nơi đó chắc hẳn là trạm gác thứ nhất, đang tra nghiệm thân phận của khách mời đi. Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Trước mặt biệt thự chính là tới nơi. Qua cái cửa vào kia, đã đến. Hiện tại là chín giờ bốn mươi, về thời gian chúng ta xem như đến nơi vừa đúng đây. chú Hà ngồi ở vị trí tay lái phụ, đối với Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, tay chỉ về phía trước nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, vừa định nói chút gì, chợt nghe một hồi âm thanh còi hơi.

Bên cạnh, bỗng nhiên xẹt qua một chiếc xe, cùng chạy song hành với chiếc Mercedes Maybach này .

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, không phải rõ ràng ý muốn của đối phương là gì.

Chẳng lẽ, họ không biết đây là xe của nhà họ Ngụy sao?

Chỉ có điều nhìn hành động này, rõ ràng là người bên kia nhận biết chiếc xe này.

Nhưng lại chạy song hành thổi còi, đây là có ý tứ gì?

Lẽ ra, khách mời tới chỗ này, cũng sẽ không bấm còi inh ỏi như vậy mới đúng, dù sao ông nội của Ngụy Gia này yêu thích sự yên tĩnh, một đường đi đến nơi này cũng không có nghe được một âm thanh còi xe nào.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kinh ngạc, lại cách một tầng kiếng pha lê che giấu, nhìn không phân biệt rõ ràng.

- Nguyên lai là Tuyết Uyên thiếu gia tới, đây là là hành động chào hỏi với chúng ta đây. Chiếc xe này là một trong những chiếc xe mà tiểu thư Tuyết Liên hay đi, hắn nhận ra là chuyện bình thường. chú Hà nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe, mắt nhìn, liền bật cười.

Tuyết Uyên thiếu gia?

Là anh em họ của Ngụy Tuyết Liên sao?

Ngụy Tuyết Uyên?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Sau khi xe đối phương bấm hồi còi, bỗng nhiên gia tốc chạy nhanh đến trước mặt bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, xuyên qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy biểu bộ của chú Hà tựa hồ như hơi khác thường, nhưng chỉ là thoáng qua sau đó lại bình thường như cũ.

- Đây cũng không phải cái hành động lễ phép gì, xem ra cái tên Ngụy Tuyết Uyên này, tựa hồ như không tôn trọng lắm đối với Tuyết Liên a.

Bạch Tiểu Thăng hai mắt nhắm lại.

- Không biết, đó là cái hạng người gì. Một hồi nữa, mình thật muốn hảo hảo kiến thức một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận