Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1440: Người như vậy, rất đáng sợ! (3)

Đêm đó.

Sau khi từng người rời khỏi, tất cả mọi người hận không thể suốt đêm bắt đầu bận túi bụi.

Bên này Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trước khi đi ngủ, liền bắt đầu làm theo Bạch Tiểu Thăng dặn dò, liên hệ khắp nơi, thông báo tình huống.

Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa cùng cung cấp tài chính, tin tức, nhân viên chống đỡ.

Collison muốn vào trong phòng truyền thông, tiếp nhận hết thảy công việc quảng cáo, cũng là một cơ hội tiếp xúc với rất nhiều mối làm ăn bên ngoài để lớn mạnh bản thân.

Thậm chí Lý Nê còn muốn phái người lại đây, tiến hành hợp tác.

Hai người theo sắp xếp của Bạch Tiểu Thăng, đều phân phó đâu vào đấy, ba công ty kia tự nhiên toàn lực khởi động phối hợp.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có nhàn rỗi. Hắn tự mình liên hệ với Trịnh Đông Tĩnh, Lục Thanh Phong, sau khi công ty bên này thành lập, cùng quốc nội hợp tác cũng phải đăng lên nhật báo, không chỉ phải đem rượu ở đây bán về quốc nội với giá thành thấp, mà bắt đầu khai trương thương hiệu của “Gặp gỡ bất ngờ”, lại phải đem rượu đế trong nước đem qua đây bán để kiếm lời ngoại tệ.

Dù sao, công ty mới cũng là chiếm đoạt toàn bộ con đường ở bên này, không làm bạo tay một chút, Bạch Tiểu Thăng liền cảm thấy thật lãng phí.

Sau khi hai người Phong Hướng Nam, Dyson trở về, cũng là suốt đêm sắp xếp bố trí, chuẩn bị tài chính chuẩn bị nhân viên.

Con trai con gái chiếm được cổ phần trong công ty mới của Bạch Tiểu Thăng, thì cũng tương đương với bọn họ ở trong đó chiếm cứ cổ phần, bọn họ tự nhiên cực kỳ để bụng. Đối với người trong gia tộc, cũng đều giữ bí mật.

Mạc Hân, Ellen cũng từng người lấy phương thức của mình để chuẩn bị.

Còn Demi Rose, nàng suốt đêm bay trở về thành phố Bristol Sayr.

Rạng sáng, lão Hawke, Andrew song song nhận được điện thoại.

Biết được Bạch Tiểu Thăng đã tha cho nhà họ Hawke, còn khai triển hợp tác cùng nhà họ Hawke. Hai cha con họ rất là vui mừng, đối với điều kiện mà Demi Rose đáp ứng với Bạch Tiểu Thăng, cũng luôn miệng đáp ứng, còn muốn nhanh chóng thực hiện để xoay chuyển xu hướng suy tàn hiện tại.

Nói chung, mỗi người đều đang bận rộn.

Ngày thứ hai, khắp nơi cùng chuyển động, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại lặng yên rời đi.

Tuân theo nguyên tắc điệu thấp, Bạch Tiểu Thăng nói cho ba gia tộc lớn giữ bí mật với chuyện mình là ông chủ ở nơi này.

Rời đi nửa đường, Bạch Tiểu Thăng nhận được điện thoại của Thorne.

Thorne nói, sẽ chờ hắn tại thành phố tiếp theo, cùng hắn khảo sát xí nghiệp trọng điểm tại địa phương.

Bạch Tiểu Thăng vui vẻ đáp ứng.

Sau cuộc điện thoại của Thorne, thương đoàn bên kia cũng truyền đến tin tức, làn sóng hợp tác mới đạt hai mươi hợp đồng lớn, liên quan đến bốn mươi công ty ở hai nơi.

Cái này đã là làn sóng tập trung ký kết thứ ba rồi.

Tính toán theo tốc độ này, đợi tới thời gian Bạch Tiểu Thăng rời đi khỏi u Châu, chỉ sợ là sẽ kí thêm một trăm phần thỏa thuận hoặc là hợp đồng lớn nữa.

Chỉ nhìn xét về số lượng, những hợp đồng này giống như không nhiều lắm, nhưng dù sao song phương địa bàn quản lý đều hơn mấy trăm ngàn xí nghiệp.

Thế nhưng, những hợp đồng này, có một phần thì tính một phần, đều là những công ty lớn trước hai trăm trong địa bàn mà hai bên quản lý.

Vậy thì lợi hại!

Bởi vì bên trong những công ty lớn kia, đại thể một nhà liền sánh được với mấy nhà công ty nhỏ!

Điều khoản trên, Thorne cấp cho những ưu đãi cực lớn, thương đoàn đàm phán thuận lợi cực kỳ.

Không phải vậy, cũng tuyệt đối không thể trong một thời gian ngắn này có thể kí thêm rất nhiều hạng mục hượp tác!

Bạch Tiểu Thăng đã từng làm qua Tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, năm đó truyền thông Trung Kinh cùng hợp tác đàm phán với Ron, chính là đàm phán qua năm này tháng nọ.

Càng là xí nghiệp lớn, đàm phán giữa hai bên càng cẩn thận, càng khó thấy thành quả.

Hiện nay, quy tắc này hình như không còn hiệu quả.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đây là lần thứ nhất hắn đi nước ngoài, Thorne muốn thành lập hợp tác lâu dài với hắn, quan hệ hợp tác vững vàng, hài lòng, cho nên mới đưa ra thiện ý rất lớn.

Có điều bởi vậy, Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất thừa nhận phần tình cảm này của hắn.

Tối thiểu nhất là trong khu Đại Trung Hoa kia, bởi vì cải cách mà làm lỡ giá trị tăng trưởng công trạng, nhưng ở chỗ này hắn cũng nhận được bù đắp rất lớn.

Tuy rằng tổng giám đốc sự nghiệp khu Đại Trung Hoa Tưởng Quát đồng ý để cho hắn buông tay đi làm, nhưng chung quy không kịp ổn định tăng trưởng, thì khó có thể hướng tới tổng bộ tập đoàn bàn giao.

- Cái người Thorne này, vẫn rất là tốt.

Dọc đường, Bạch Tiểu Thăng vừa uống cà phê vừa nói với Lâm Vi Vi đang đi bên cạnh.

Lâm Vi Vi nghe xong tự nhiên gật đầu, rất tán thành.

- Nhưng mà có thời điểm, anh .. cũng không không thể nhìn thấu được hắn.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục lẩm bẩm.

Mắt nhìn người của Bạch Tiểu Thăng rèn luyện cho tới ngày hôm nay đã phi thường lợi hại, thậm chí Phong Hướng Nam, Dyson là thương nhân lớn như thế, đều có thể bị hắn phát hiện ra suy nghĩ trong lòng.

Đương nhiên, đầu tiên, Bạch Tiểu Thăng không phải là kẻ địch của bọn họ, vì thế hai người cũng đương nhiên sẽ không toàn tâm đề phòng.

Thứ yếu, chính là tuổi tác của Bạch Tiểu Thăng, thực sự cái này quá có tính lừa dối, khiến người ta trong lúc bất tri bất giác buông lỏng cảnh giác.

Hai người tán đồng Bạch Tiểu Thăng quyền cao chức trọng, nhưng không cho rằng nhãn lực của hắn cao thâm tới đâu.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng là một lão già sáu mươi, bảy mươi tuổi, mèo già hóa cáo, duyệt tận thế sự tang thương, để bọn họ không tự chủ sinh ra lòng kiêng kỵ, cũng sẽ không dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.

Nhưng chính là ở trên cùng một cơ sở, Bạch Tiểu Thăng luôn cảm thấy cùng Thorne nói chuyện thì chính mình không nhìn thấu hắn.

Bạch Tiểu Thăng luôn cảm thấy, Thorne phi thường nóng lòng muốn đến gần mình, sự chân thành có chút không bình thường, dường như có ý đồ riêng nhưng mà có khi lại thấy không giống.

Nói chung, chính Bạch Tiểu Thăng cũng nói không rõ ràng đó là cảm giác gì.

- Anh Tiểu Thăng, anh nói như vậy... Có ý gì?

Lâm Vi Vi càng nghe càng giống như là rơi vào trong sương mù.

- Quên đi, quên đi. Không có chuyện gì.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, ánh mắt nhìn phía xa xa.

Vào giờ phút này.

Người vừa gọi điện thoại nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng - Thorne, lại đang ngồi cùng uống cà phê với người nào đó ở trong thư phòng.

Ở đằng sau lưng đối phương, có một cô gái xinh đẹp mặc trang phục hầu gái đang đứng.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người đàn ông kia, tất nhiên sẽ biết người đó là ai, Ôn Ngôn.

Mà người hầu gái sau lưng hắn, thì lúc nào cũng theo hắn như hình với bóng, Nguyễn Ngữ.

Ôn Ngôn cũng là người của tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc, độc lập với sáu bộ phận lớn là người của bộ phận giám sát, là người có thân phận hiển hách!

- Trước mắt, có thể giúp, tôi đã tận lực giúp anh ta. Có điều Bạch Tiểu Thăng người này, thật sự rất khôn khéo, khó thực hiện quá mức rõ ràng, tôi sợ anh ta chống cự.

Thorne bưng ly cà phê, cùng Ôn Ngôn cười nói.

- Cũng sợ anh ta sẽ nảy sinh nghi ngờ, sẽ sản sinh đề phòng cùng địch ý.

Ôn Ngôn gật gù, thản nhiên khuấy cà phê trong ly.

- Có điều, về sau nếu chúng ta trong bóng tối theo vào, dưới tình huống bình thường tôi sẽ làm hết sức, để anh ta bên kia thu lợi lớn hơn một chút! Để anh ta vị tổng giám đốc mới nhậm chức của khu Đại Trung Hoa này thủ năm công trạng, càng tốt hơn một chút!

Thorne cười nói.

Ôn Ngôn ngẩng đầu, mỉm cười một cái.

- Thực sự là khổ cực cho ông rồi, chuyện này sợ là sẽ ảnh hưởng tới công trạng của khu u Châu bên này.

- Không sao.

Thorne một nhún vai, cười nói.

- Ngược lại phía bên này của tôi cho dù tốt cũng sẽ không phải là số một, nếu lại kém cũng sẽ không rơi khỏi ba vị trí đầu.

Thorne hào hiệp cùng thẳng thắn, để Ôn Ngôn lần thứ hai cười gật đầu.

Có điều sau đó, Thorne hơi có chần chờ, lại hỏi.

- Cậu thật sự xem trọng anh ta như thế sao, tuy rằng anh ta rất thông minh, cũng biểu hiện rất có năng lực, thậm chí có tiềm chất. Nhưng chung quy, tôi và cậu đều biết, xuất phát điểm ban đầu của anh ta. Cái này có hơi thấp một chút, khó bảo toàn tâm tư, tầm nhìn có thể bị hạn chế. Tôi sợ anh ta không đủ để ở đây mấy năm, liền tiến vào trong tổng bộ, lên tới cương vị càng quan trọng hơn!

Bọn họ đổ thêm dầu vào lửa, vì là để Bạch Tiểu Thăng có cái phát triển nhanh hơn, đi lên vị trí càng quan trọng hơn.

Ôn Ngôn cười híp mắt nhìn về phía Thorne.

- Xuất thân, khởi điểm, chuyện như vậy thật sự cần khúc mắc à.

- Một người nguyên bản là làm lão sư, không thể ở nhiều năm sau trở thành nhà giàu được!

- Lên. Điểm trọng yếu lại là trưởng thành!

- Bạch Tiểu Thăng, anh ta rất lợi hại!

Ôn Ngôn mỉm cười rất khẳng định.

- Phía bên này của tôi, dựa vào một số đường dây sưu tập được một ít động tác của anh ta làm ở khu Đại Trung Hoa, ông muốn nhìn phân tích của tôi một chút không?

- Nhìn bề ngoài, những thứ kia của anh ta chỉ là tầm thường, dũng cảm tiến tới, dứt khoát hẳn hoi cải cách. Nhưng kỳ thực nha, bên dưới cái khí thế hừng hực đại cải cách kia, lại ẩn giấu vài bước đi chiến lược, ẩn giấu đi trung kỳ, thậm chí có nhiều “phục bút” vào lúc cuối cùng đó!

Nghe vậy ánh mắt Thorne lộ ra mấy phần kinh ngạc.

So với những thứ Bạch Tiểu Thăng làm kia, hắn vẫn còn không biết nhiều tinh diệu như “Ẩn giấu phục bút”, hắn càng kinh ngạc Ôn Ngôn ở đối diện thành tâm thực lòng ca ngợi một người như vậy, thậm chí ngay cả hào quang trong con ngươi đều là lộ ra vẻ tán thưởng.

- Bạch Tiểu Thăng là một cao minh kỳ thủ, ở trong một bàn cờ rất lớn. Lần đầu gặp gỡ cương mãnh, hay hoặc là điên cuồng, nhưng trong đó ẩn sâu đầy đặc sự cẩn thận, không tới cuối cùng, ông căn bản phát hiện không ra bên dưới thế cờ có càng nhiều đặc sắc!

Ôn Ngôn hết lời ngợi khen.

- Tôi càng thưởng thức sự không chế đối với toàn cục của anh ta! Làm được như vậy cần có tầm nhìn rất lớn! Thấy anh ta ta như thế, tôi càng ngày càng thưởng thức anh ta, tin tưởng anh ta có thể.

Còn có.

Ôn Ngôn tự đáy lòng cười nói:

- Người như vậy, rất đáng sợ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận