Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1204: Làm cái quỷ gì!

An Tại Ý nhìn theo Lâm Vi Vi đang nghênh ngang rời đi, tấm lưng thướt tha kia, vòng eo con ong lắc lư.

Hắn nhìn theo mà trong lòng không kìm được một trận khó chịu.

- Chờ tên họ Bạch suy sụp hoàn toàn rồi cút đi, mình nhất định phải tranh thủ để cho các cô gái nhỏ này làm trợ lý cho mình! Đến lúc đó, mình có thể gần gũi nàng nhiều nhiều… Lần này, ở đây nếu mình làm đủ tốt đến lúc quay về, có phải là Trầm lão bọn họ sẽ thưởng cho mình chút gì đó, yêu cầu này chắc là không quá đáng đi!

An Tại Ý suy nghĩ thật là đẹp, hai mắt lại mạnh mẽ nhìn bóng lưng của Lâm Vi Vi thêm một lần nữa, sau đó thu ánh mắt lại mở cửa bước vào.

Trước khi bước vào, An Tại Ý còn cố ý điều chỉnh lại nỗi lòng, điều chỉnh vẻ mặt của mìn.

Nghe qua sự “nhắc nhở” của Lâm Vi Vi, hắn cũng có cảm giác giờ này thái độ của mình phải là một bộ đau khổ oán hận, vẻ mặt tốt nhất là nên mang một chút mệt mỏi và nghiêm túc.

Dù sao hắn cũng là thay mặt mọi người ra ngoài “tìm hiểu” tin tức.

An Tại Ý vừa bước vào, quả nhiên cái nhóm sự vụ quan kia phần phật xông đến không làm cho hắn thất vọng.

- Lão An, ông có hỏi thăm được tin tức gì không vậy?

- Những người ở mấy cái tổ khác kia nói thế nào?

- Lúc nãy trợ lý Lâm đến nói với chúng tôi là muốn mở cuộc họp ngay lập tức, đại sự vụ quan Tiểu Thăng nói muốn giải quyết vấn đề cho chúng ta, ông thấy thế nào?

- Cũng không biết đại sự vụ quan Tiểu Thăng đã nghĩ ra biện pháp gì…



Mọi người mồm năm miệng mười mà nói.

An Tại Ý nghiêm túc ho khan hai tiếng, giơ tay ra hiệu để cho mọi người yên lặng một chút.

- Ngoại trừ người ở tổ này của chúng ta, tình hình các tổ khác cũng gay go như thế, hơn nữa càng ngày càng nát, tôi nghe nói lại có thêm năm sự vụ quan bị tổng bộ thông báo xử phạt, bây giờ toàn bộ số người bị xử tính đến có ba mươi người rồi! Tương đương với một phần năm tổng số người ở chỗ này của chúng ta!

Sắc mặt của An Tại Ý thêm nặng nề.

- Còn vẻn vẹn lại thời gian là hai ngày! Lần này chẳng lẽ tổng bộ thật sự muốn tiểu trừng đại giới đối với chúng ta!

Nói thật, chính là An Tại Ý hắn đề nghị với Trầm Bồi Sinh bên kia tăng xử phạt thêm năm người kia nữa.

Có điều, đám ngu xuẩn trước mặt này vĩnh viễn sẽ không biết được!

An Tại Ý để ý vẻ mặt của những người khác, sau khi hắn nói xong, sắc mặt của những người kia cực kỳ khó coi.

An Tại Ý liền âm thầm cười gằn, có loại cảm giác thoải mái khi làm được.

- Lần này, đại sự vụ quan Tiểu Thăng muốn triệu tập chúng ta đi qua đó mở cuộc họp, tôi nghĩ chính là nỗ lực giải quyết chuyện này, thế nhưng tôi không nghĩ ra giải quyết thế nào! Tôi nghe nói hắn đến bây giờ vẫn chưa có nói chuyện với tổng bộ cho xong, hoặc tôi suy đoán là, căn bản là hắn không có nói chuyện cùng với tổng bộ bên kia cái gì cả. Muốn nói gì thì nói, biết được tiếp sau xử phạt còn như nào sao, ít nhất trước tiên cũng nên tạm dừng đi. Các người nói xem có phải không!

An Tại Ý đang thăm dò tâm tình của mọi người, xem bọn họ có phải là vẫn còn tức giận không.

Vẻ kinh sợ dồn dập hiện lên ở trên mặt mọi người.

Xem ra sự tức giận này không hề giảm! Còn rất mạnh nữa!

Không phải Bạch Tiểu Thăng triệu tập chúng ta qua đó sao, vậy thì qua xem một chút, đến lúc đó tìm sở hở trong lời nói của hắn, mình nói một câu được mọi người ủng hộ, dắt mọi người kháng nghị lại hắn, quấy đục chỗ nước này!

Vậy thì công việc bên này của mình đơn giản rồi!

Trong lòng của An Tại Ý đắc ý nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói.

- Có điều, hay là chúng ta cứ nên nghe thử một chút, đợi được đến lúc đại sự vụ quan Tiểu Thăng không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn thỏa mãn chúng ta, chúng ta lại nói lý lẽ cũng không muộn!

Không thể một mực nói lời không vừa lòng đối với Bạch Tiểu Thăng được, tốt nhất là nên biểu hiện ra một ít trung lập!

Như vậy lực tin phục mới lại lớn hơn một chút.

An Tại Ý cảm giác mình làm như thế mới xem là thông minh.

Làm một “nội gián” thành công nhất là cái gì, vậy thì chính là hoàn thành công việc nhận được rồi mà vẫn còn chưa bị phát hiện ra!

- Không trải qua lần này, mình vẫn còn không biết, hóa ra mình còn có tiềm chất làm đặc công!

Trong lòng của An Tại Ý không nhịn được tự khen chính mình một phen.

An Tại Ý dẫn dắt tâm tình của mọi người ở đây một phen, chớp mắt, đã đến thời gian mà Lâm Vi Vi thông báo.

An Tại Ý liền cùng mọi người đi tới văn phòng Bạch Tiểu Thăng.

Nơi đó, lúc trước gần như hơn nửa tầng đều là nơi của một mình Hàn Hà Phi, phân loại các loại phòng công năng đều rất đầy đủ, phòng tập thể hình, phòng đọc sách, phòng làm việc, ngay cả phòng họp còn chưa ngừng lại ở một gian.

Sau khi An Tại Ý bọn họ ở trong thang máy đi ra thì phát hiện, Lâm Vi Vi đã chờ ở ngoài thang máy, còn có hai tổ người khác cũng chờ ở nơi đó, có tới ba mươi, bốn mươi vị!

Cũng may kiến trúc của cao ốc Thần Hợp có kết cấu to lớn, Hàn Hà Phi thiết kế thang máy của tầng này lại là trống trải, nối liền với một cái sân nhỏ, đừng nói mấy chục người, hai, ba trăm người đều chen được.

- Mọi người cứ chờ một chút, người đến đủ rồi chúng ta đi qua đó một lần.

Lâm Vi Vi giải thích.

Đối với chuyện này, An Tại Ý không có gì kỳ lạ, âm thầm đưa mắt cùng mấy “người của mình” ở trong hai nhóm người kia rồi yên tĩnh lại.

Vu Thư Lý và Tằng Nghị Nhiên cũng ở trong đám người, nhìn An Tại Ý một chút bằng ánh mắt lạnh lùng.

An Tại Ý âm thầm cười gằn.

- Đều phải bị khai trừ, các ngươi còn tỏ thái độ kiên cường trong sạch cao thượng cái gì! Đến lúc mình tôi có chắc vị cao ở tập đoàn, được ăn ngon uống say, các ngươi thì sao, nhiều lắm thì làm mấy công việc vô tích sự ở công ty nhỏ bên ngoài, sa sút xuống còn không bằng trợ lý của sự vụ! Tôi nhổ vào, ai kêu các ngươi lựa chọn đứng cùng hàng ngũ với tên họ Bạch! Điếc không sợ súng!

Trong những người chờ đợi ở nơi này, mặt mày của những người nhận được thông báo chịu xử phạt của tập đoàn hoàn toàn ủ rũ, đang nói chuyện với nhau.

Người bên ngoài khuyên lơn một phen, không có chút nào coi đó là việc không liên quan tới mình, nên không treo lên tâm thái ung dung thật cao, bởi vì không biết chừng, người kế tiếp chính là chính bọn hắn!

Bầu không khí tràn ngập sự nghiêm túc, trong mắt mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo vẻ kinh hoảng, bất an, mê man.

Mọi người đều cảm giác bất đắc dĩ đối với hiện tại, đối với tương lai.

Coi như lần này có biện pháp giải quyết, như vậy sau đó thì sao, bọn họ còn có thể đứng cùng phía với Bạch Tiểu Thăng y sao?

Trải qua chiến dịch này, trong lòng của rất nhiều người, đã hổ thẹn mà có lựa chọn bất đắc dĩ...

Những điều này tự nhiên cũng là những thứ mà Trầm Bồi Sinh bọn họ thích nghe.

Chờ khoảng mười phút sau, người đã đến đầy đủ.

Lâm Vi Vi dẫn bọn họ đi thẳng đến một chỗ.

An Tại Ý chui vào phía trước nhất, theo sát phía sau Lâm Vi Vi.

Nhìn thấy phương hướng đang đi, An Tại Ý ngạc nhiên nói.

- Chúng ta không phải đi đến phòng làm việc của đại sự vụ Tiểu Thăng hay sao?

- Phòng làm việc tạm thời của đại sự vụ quan Tiểu Thăng, nhìn như lớn nhưng bây giờ nhiều người như vậy vẫn là có vẻ hơi bị nhỏ một chút, lần này là đi đến phòng hội nghị, một lớn một nhỏ là đủ.

Lâm Vi Vi còn giải thích cho hắn một câu.

Ngửi mùi thơm trên người của người đẹp, nghe thấy lời giải thích đặc biệt cho chính mình, trong lòng của An Tại Ý cực kỳ khoan khoái.

Chờ đến ở ngoài cửa của hai cái phòng họp một lớn một nhỏ kia, Lôi Nghênh đã chờ đợi ở nơi đó, còn có mấy người đồng thời đứng đó cùng với hắn.

Những người kia đều là muốn đến với Bạch Tiểu Thăng cùng Trần Vũ Thành, tuyệt đối là người của mình, dù cho bị khai trừ cũng kiên định với lập trường.

- Về sau tôi sẽ phân chia đội một hồi, mọi người nghe tôi sắp xếp.

Lôi Nghênh giơ tay lên chỉ vào bên trong.

- An Tại Ý, phòng hội nghị nhỏ.

Lôi Nghênh nhìn về phía An Tại Ý.

An Tại Ý cũng rất bất ngờ khi người đầu tiên chính là mình, nhưng chỉ cười chứ không vội đi ngay.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng muốn gặp, tại sao lại còn tách ra gặp chúng tôi, đây thật không hợp ly đi.

Lôi Nghênh thả tay đang chỉ vào bên trong xuống, lạnh lùng nhìn về phía hắn, không nhịn được nói.

- Nhiều người mênh mông cuồn cuộn như vậy, đồng thời mở miệng hò hét loạn lên, làm sao mà biểu đạt được ý kiến, anh có muốn tham gia hay không, không tham gia thì có thể đi.

An Tại Ý náo loạn thành ra mất mặt, chỉ còn cách cất bước tiến vào phòng hội nghị nhỏ.

- Hà Thanh Dương, phòng hội nghị lớn!

Lôi Nghênh thì thầm.

Lâm Vi Vi bổ sung thêm một câu.

- Nhiều người, xin mọi người mau mau.

Người được đọc đến tên liền bước nhanh đi vào phòng hội nghị lớn.

- Quách Ba An, phòng hội nghị nhỏ.

Một người nam có vóc dáng thấp, có tấm gương của người đi trước liền bước nhanh đi vào phòng hội nghị nhỏ.

Lôi Nghênh không ngừng đọc.

Lâm Vi Vi không ngừng giục.

Khoảnh khắc, bên trong cả cái phòng hội nghị nhỏ có sáu người bước vào.

An Tại Ý ở bên trong phòng hội nghị nhỏ, lúc đầu còn trò chuyện với Quách Ba An vào ngay sau, đến lúc ngẩng đầu nhìn lên nhìn người đang ngồi phân tán mỗi người một chỗ, nhất thời sững sờ.

- Xảy ra chuyện gì đây, tất cả đều là “người của mình” !

Hắn lập tức phát hiện điều không đúng.

Sau khi người thứ sáu đi vào, bỗng nhiên An Tại Ý đứng dậy, bước nhanh hướng đi cửa, chuyện này không phải là trùng hợp!

Tại sao sáu người bọn họ ở chỗ này, tất cả đều ở phòng hội nghị nhỏ, vẫn là liên tiếp tiến vào!

An Tại Ý hơi động, những người khác cũng phát hiện không đúng, đứng dậy đi về phía cửa, người thứ sáu vội vàng đi vặn mở cánh cửa kia, lại phát hiện cửa bị khóa kín ở phía ngoài.

Cái cửa này, hoàn toàn là được bọc mềm xử lý cách âm!

Dù sao, nơi này là phòng hội nghị nhỏ của cá nhân Hàn Hà Phi, tính riêng tư và bảo mật cực kỳ tốt!

Cho dù bọn họ chính là đập cửa ở bên trong thì bên ngoài đều không nghe thấy được!

Ngoài cửa, Lôi Nghênh đứng thẳng sát vào cánh cửa, một tay ở phía sau lưng, lặng yên rút chìa khoá ra, một tay khác đang cầm danh sách lại buông xuống, cười nói với mọi người.

- Đọc tiếp như thế phải đợi thật lâu, đột nhiên tôi cảm giác thấy, trước tiên các người đi đến phòng hội nghị lớn, không ngồi được thì quay ra tìm tôi sắp xếp cho.

Mọi người không nghi ngờ gì hắn, dồn dập gật đầu, như sóng lớn ùn ùn đi tới phòng hội nghị lớn.

Chỗ ngồi ở bên trong rất đầy đủ lại thả ra mấy chục người, căn bản là không tồn tại vấn đề không ngồi được.

Lâm Vi Vi là người cuối cùng đi vào, dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Lôi Nghênh một chút, đem cửa phòng họp lớn đóng chặt lại.

Lôi Nghênh quay đầu liếc nhìn phòng hội nghị nhỏ.

Chờ một chút, hắn sẽ đi vào đó nói chuyện thật tốt với sáu người kia!

- Một hơi muốn thu thập sáu người, còn muốn bắt đầu từ phá vỡ tâm lý mà không phải trực tiếp quật ngã, đối với cái người thô to như mình mà nói cũng có tính khiêu chiến nha.

Lôi Nghênh mỉm cười trầm thấp tự nhủ, liếc nhìn năm sự vụ quan tinh nhuệ đứng bên kia.

Bọn họ đứng ở chỗ này, không phải muốn duy trì trật tự mà là giúp mình.

Kiên trì chờ thêm mấy phút, Lôi Nghênh liếc nhìn đồng hồ, bắt chuyện với những người kia một tiếng, xoay người mở cửa phòng hội nghị nhỏ ra rồi đi vào.

- Các anh đây là có ý gì, tại sao lại để cho sáu người chúng tôi ở trong này, các anh đây là giam người phi pháp, là phạm pháp!

- Các anh nói đúng hay không!

Vừa đi vào, An Tại Ý liền quát mắng xa xả.

Có điều ở trong mắt Lôi Nghênh, đây chỉ là ngoài mạnh trong yếu thôi.

E sợ là An Tại Ý bọn họ chờ mấy phút đồng hồ này ở đây, cũng đã nghĩ thông suốt, tại sao mà mấy người bọn hắn lại ở đây.

Bọn họ để lộ nội tình.

Có điều An Tại Ý chính là muốn cướp chút khí thế thôi.

Lôi Nghênh cười híp mắt đi tới bên cạnh một cái bàn, một chân bỗng nhiên đá lên đến đỉnh đầu rồi bổ chân xuống một cái.

Mặt bàn rắn chắc kia trực tiếp bị đánh nát từ giữa.

Sau người bên An Tại Ý nhìn thấy mà trợn mắt ngoác mồm.

Chính là ánh mắt của mấy người tiến vào cùng Lôi Nghênh cũng dựng thẳng lên.

Làm sao mà vị trợ lý của đại sự vụ quan này hùng hổ như thế!

- Tôi là kẻ thô lỗ, trước đây trải qua lăn lộn trong xã hội, còn từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài, từng trải qua giết người ngoài chiến trường, bây giờ tiến vào nơi làm việc, tôi muốn dùng phương thức văn minh để giao lưu cùng mọi người.

Ánh mắt của Lôi Nghênh như đao như kiếm, cười hỏi.

- Hay là nói, hy vọng các anh muốn tôi thay cách thức khác!

An Tại Ý nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nói.

- Chúng ta, vẫn là ngồi xuống rồi nói chuyện đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận