Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 948: Tôi đã nói, tôi sẽ làm!



Trước khi Tống Hà đặt câu hỏi, chợt phát hiện trong số mọi người đứng bên phía Hàn Đống, sắc mặt của mỗi một người đều biến đổi.

Tống Hà cũng có chút tò mò.

Nếu cứ theo như lời Tống Dao nói, xảy ra tranh cãi bằng miệng, còn hắt nước canh lên toàn thân người ta, đúng là nên đứng ra nói lời xin lỗi.

Đó cũng không phải là yêu cầu quá phận cỡ nào!

Ít nhất, qua những thông tin Tống Hà nắm giữ được lúc này, yêu cầu này không quá phận, rất hợp lý.

Nhưng hắn không biết, trước đây Dư Trung Thiên và Tống Dao là loại người xấu xa đến mức nào, là hạng người quá phận như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng chỉ là phản kích một cách bình thường mà thôi, càng là niềm tin của đám người Hàn Đống bên này.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng xin lỗi đối phương trước mặt mọi người, nhìn như đó là chuyện nhỏ, nhưng lại là đả kích nặng nề đến lòng tin của tất cả mọi người bên phía Hàn Đống.

Không thể không nói, yêu cầu nhìn như hợp tình hợp lý của Tống Dao lại có dụng tâm vô cùng ác độc!

Đám người Hàn Đống cũng cảm thấy được, tự nhiên muốn lên tiếng từ chối.

Nhưng Tống Hà lại lên tiếng đặt câu hỏi trước bọn họ.

Người là ai, đang ở đâu?

Thực ra, ý của Tống Hà muốn nói, nếu như người kia không còn ở nơi này, chuyện xin lỗi này chỉ có thể tạm thời gác lại, chung quy cũng không thể ép buộc người ta chạy tới nói xin lỗi được.

Cũng không ngờ rằng, Tống Hà vừa hỏi là ai xong.

Từ phòng trong liền truyền đến tiếng trả lời.

Căn phòng trong ở giữa dùng để nghỉ ngơi, đóng cửa thì ai biết được bên trong còn có người.

Chờ người ở bên trong đi ra, Tống Hà thực sự sững sờ.

Đây không phải Bạch Tiểu Thăng sao!

- Chính là anh ta!

Tống Dao hét lên khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, trong đôi mắt lóe ra tia sáng giận dữ.

Cô ta còn vừa mới nghĩ đến nếu như Tống Hà hỏi mà Bạch Tiểu Thăng không ra, vậy cô ta sẽ dẫn người xông vào bắt hắn đưa tới, lại dựa vào sự áp bách của Tống Hà phải nói lời xin lỗi.

Bằng cách này, triệt để đè bẹp lòng tự trọng của đối phương!

Nghĩ đến cũng vô cùng thoải mái.

Dư Trung Thiên cũng có ý tưởng này.

Thậm chí nhiều người bên cạnh hắn cũng đang chờ mong.

Trông thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, ánh mắt bọn họ đều nhấp nháy.

- Tất cả mọi người trong phòng này, chúng tôi đều có thể không so đo, duy chỉ có anh ta là không được! Anh ta sỉ nhục tập đoàn Thất Phong chúng tôi, anh ta muốn khai chiến với tập đoàn Thất Phong chúng tôi, anh ta nói tập đoàn Thất Phong chúng tôi dám đến Vân Hải sẽ có đến mà không có về!

Giờ phút này, Dư Trung Thiên thể hiện tài miệng lưỡi trong nháy mắt vượt qua Tống Dao.

Miệng lưỡi trơn tru, nhanh nhẹn đến tận cùng.

- Thư ký Tống, tôi chính là thiếu đổng của tập đoàn Thất Phong, danh tiếng của tập đoàn Thất Phong không thể bị tổn hại trong tay tôi! Nếu không, tôi thà rằng trở về đề nghị với cha tôi trì hoãn đầu tư vào Vân Hải!

Dư Trung Thiên quyết định tung ra chiêu mạnh nhất, dùng cách trì hoãn việc đầu tư để bí mật uy hiếp Tống Hà.

Tống Hà chau mày.

- Đúng như vậy, người này vừa rồi thực sự rất quá đáng!

- Động một tí là muốn phát động chiến tranh kinh doanh với người khác, ngài xem như thế không phải là quá cuồng vọng sao!

- Nói cách khác, còn để cho người ta nghĩ Vân Hải chúng ta không biết nói đạo lý.

- Anh ta nhất định phải xin lỗi, xin lỗi với Tiểu Dư tổng, xin lỗi với chúng tôi!

Đám người bên cạnh Dư Trung Thiên nhao nhao mở miệng.

- Thư ký Tống, chuyện này không phải như thế! Hàn Đống tôi lấy nhân cách bản thân, dùng danh tiếng Hàn gia cam đoan chuyện này không phải như thế! Vị Bạch tiên sinh này, không cần phải xin lỗi bất luận cái gì!

Hàn Đống cũng vội vàng liều lĩnh nói.

- Không sai, Bạch tiên sinh không cần xin lỗi!

- Bọn họ mới là kẻ có lỗi!

- Ngay từ đầu, bọn họ đã đổi trắng thay đen, ăn nói lung tung!

Đám người bên cạnh Hàn Đống đều trở nên nổi giận, không chịu thua thiệt.

Trong lòng Tống Hà cũng rất xoắn xuýt lúc trông thấy Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lại là khách quý được Trử Thị Trưởng mời nhiều lần, mỗi lần trò chuyện với Thị Trưởng đều vô cùng vui vẻ.

Tống Hà chưa từng nghe thấy việc Thị Trưởng khen ngợi người nào nhiều lần như vậy.

Nếu có, chỉ duy nhất anh chàng Bạch Tiểu Thăng này!

Nhưng hết lần này tới lần khác, hôm nay xung đột cùng bọn người Dư Trung Thiên, không chỉ có Hàn Đống, không chỉ có Hội liên hợp công ty Vân Hải, còn có hắn!

Tống Hà cảm giác vô cùng đau đầu.

- Chào thư ký Tống.

Đối với sự chỉ trích cùng bảo vệ ở xung quanh, Bạch Tiểu Thăng dường như không thèm quan tâm, mỉm cười nhìn Tống Hà.

Hắn tỏ ra phong thái nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi này khiến cho người khác phải tán thưởng.

Giống như một bàn thạch nằm trong cơn cuồng phong, mặc cho cuồng phong gào thét, vẫn vững vàng không hề dao động.

Sự bình tĩnh này thật đáng quý.

Tuy nhiên vào lúc này, Tống Hà không có thời gian để than thở ca ngợi, gật đầu đáp lại với Bạch Tiểu Thăng,

- Chào Bạch Tiểu Thăng tiên sinh.

Sau đó, Tống Hà duỗi ra cánh tay, ra hiệu hướng về phía mọi người của hai phe trong phòng.

- Tất cả mọi người đều yên lặng cả đi!

Dù sao Tống Hà cũng là thư ký trưởng của Thị Trưởng Vân Hải, hắn lên tiếng cũng có trọng lượng.

Người của hai bên dần dần an tĩnh trở lại.

Tống Hà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cũng cảm thấy có chút khó xử lý, một người trẻ tuổi được Thị Trưởng xem trọng như thế, chính mình lên tiếng để người ta thay mặt Vân Hải xin lỗi, có phải có chút quá mức hay không.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, tôi muốn thông qua ngài tìm hiểu chút sự tình, ngài có thể thành thật trả lời không?

Tống Hà nói một cách ôn hoà nhã nhặn đối với Bạch Tiểu Thăng.

Hắn muốn hỏi một câu.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng cũng thừa nhận hành vi của mình có chút theo bản năng, vậy hắn có thể lại đứng ra hòa giải, sau đó, không cần xin lỗi trước mặt mọi người, tùy tiện nói uyển chuyển qua lại, hắn thấy có thể xử lý cho qua được chuyện này.

- Ngài có xảy ra xung đột với vị Dư tổng này đúng không?

Tống Hà hỏi.

- Đúng vậy.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn Dư Trung Thiên, trực tiếp thừa nhận.

- Việc kia, có phải ngài làm đổ cái bàn này, tung tóe nước canh đồ ăn lên người bọn họ đúng không?

Tống Hà lại hỏi.

- Đúng vậy!

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn trong sáng, một lần nữa thừa nhận.

Thấy Bạch Tiểu Thăng thừa nhận hành vi của mình, trong mắt đám người Dư Trung Thiên và Tống Dao trở nên hưng phấn dâng trào, như vậy coi như nắm chắc!

Tống Hà chau mày, thậm chí Bạch Tiểu Thăng cũng đều không nói đến lý do, chỉ đơn giản thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Điều này vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Dù là Bạch Tiểu Thăng có bất kỳ lý do gì cũng được, chính mình cũng có thể nói giúp Bạch Tiểu Thăng.

Đám người Hàn Đống đều cảm thấy lo lắng.

Bọn hắn nghĩ là Bạch Tiểu Thăng ở trong phòng, không hề biết rõ tình hình bên ngoài, không hề nghe được bọn người Tống Dao nói xấu hắn như thế nào, càng không thể biết rõ Tống Hà đã tin đối phương.

- Điều này, sợ là quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng thật sự muốn xin lỗi người ta ngay trước mặt mọi người rồi! Sao có thể như thế được!

Hàn Đống càng thêm nôn nóng.

Tuy nhiên, hắn bỗng phát hiện hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều đứng yên bất động như ngọn núi, không có chút xúc động nào, dường như không hề có điều gì cần lo lắng.

- Tại sao hai người trợ lý của quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng có thể vững tâm như vậy?

Hàn Đống thầm cảm thấy kinh ngạc.

- Người là tôi mắng, cái bàn này cũng là tôi lật tung.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng nói với Tống Hà.

- Không chỉ có như thế, tập đoàn Thất Phong bọn họ bị cấm bước chân vào thị trường Vân Hải, cũng là tôi nói! Hơn nữa tôi còn nói, bọn họ nếu dám đến, tôi sẽ khiến cho bọn họ có đến mà không có về!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng vang lên một cách mạnh mẽ, mang theo khí thế sát phạt sắc bén.

Ngay trước mặt Tống Hà, hắn lại lần nữa nói ra những lời này, hơn nữa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dư Trung Thiên:

- Tôi hi vọng anh có thể nhớ kỹ câu nói này, trở về nói cho người cha già của anh biết!

Bạch Tiểu Thăng lại lớn lối như thế!

Toàn bộ những người ở chỗ này đều sợ ngây người.

Dư Trung Thiên và Tống Dao càng là chấn kinh đến im lặng, dám ở trước mặt thư ký Thị trưởng Vân Hải nói những lời như thế, người này ngạo mạn phách lối đến mức này rồi sao?

Đến cả vẻ mặt của Tống Hà cũng thay đổi, ánh mắt cũng lộ ra vẻ không vui.

Tuy nhiên, ngay lúc hắn muốn mở miệng, một tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.

m thanh đến từ chỗ Tống Hà, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra.

Cuộc gọi đến lại là Thị trưởng Trử Hưng Vân.

Tống Hà nhanh chóng kết nối điện thoại.

Trong điện thoại, thị trưởng Trử Hưng Vân chỉ nói một câu:

- Tình hình ở đó tôi đã biết rồi, anh không cần phải để ý đến nữa, trở về đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận