Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1998: Lại có người để mắt tới cô

Trước khi Bạch Tiểu Thăng rời khỏi Hoa Kinh đã theo phép lịch sự chào hỏi đám người Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm. Kết quả mới sáng sớm, đám người kia lại dẫn theo đám người trợ lý của bọn họ đến chỗ ở của Bạch Tiểu Thăng, cứ nhất quyết đòi tiễn anh tới trạm cao tốc.

Bạch Tiểu Thăng từ chối khéo nhưng đám người Giả Thành Sơn lại cố ý đưa tiễn, hai bên không ai chịu nhường ai.

Hai bên vừa liên minh, Bạch Tiểu Thăng cũng không tiện vì chuyện nhỏ như vậy mà làm mất mặt của mọi người nên cuối cùng cũng đồng ý.

Sau đó, lại xảy ra náo nhiệt thậm chí ngoài dự đoán của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trải qua một lần phô trương nhất từ trước tới nay.

Trước mặt có bốn chiếc xe mở đường, sau đó là chiếc xe Lincoln chở đám người bọn họ. Phía sau nữa có ít nhất năm chiếc xe đi theo. Chiếc xe rẻ nhất trong đội xe này cũng là siêu xe phải hai trăm chục nghìn trở lên.

Có người nói, đây là mọi người suy nghĩ đến tình hình giao thông nên làm việc khiêm tốn, cố gắng giảm bớt số lượng xe rồi.

Nếu như tất cả xe đi theo đám sếp tổng trong giới kinh doanh cùng xuất phát, vậy chắc hẳn xe do bảy người mang đến đủ để làm tắc hai con phố.

Bạch Tiểu Thăng thấy cảnh tượng phô trương như vậy mà bất đắc dĩ một hồi, nghĩ tới "khiêm tốn" của mình với suy nghĩ của người ta có phải quá chênh lệch hay không...

Ý định ban đầu của Bạch Tiểu Thăng là muốn đám người Giả Thành Sơn lại giảm bớt hai chiếc xe. Nhưng đám người Giả Thành Sơn thật sự khó xử. Bởi vì tiễn Bạch Tiểu Thăng xong, trong bọn họ có mấy người cần dùng tới xe để làm chuyện khác. Nếu như vậy, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không thể cưỡng ép. Bọn họ thường xuyên qua lại, một chiếc xe cũng không thể giảm được.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ đành thôi.

Vì vậy, đoàn xe nối đuôi nhau di chuyển trên đường phố, có thể nói là vô cùng hoành tráng, tỉ lệ bị quay dọc đường lại tăng mạnh.

Thật may là trên xe có kính đen, còn có rèm cửa sổ, bên ngoài không nhìn thấy được ai đang ngồi bên trong.

Bạch Tiểu Thăng và bảy người Giả Thành Sơn ngồi trên chiếc Lincoln trò chuyện về việc hợp tác sau này. Câu lạc bộ cách trạm đường sắt cao tốc không xa, tình hình giao thông cũng tốt, không hề bị tắc, sau khi đi một tiếng rưỡi, bọn họ đã tới quảng trường bên ngoài trạm đường sắt cao tốc.

Bạch Tiểu Thăng chia tay với mọi người ở trong xe, mong mọi người không cần xuống xe đưa tiễn. Lúc này, thái độ của Bạch Tiểu Thăng kiên quyết khiến mọi người cũng chỉ đành nghe theo anh.

Trước khi xuống xe, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Tôi đã đánh tiếng với bên phía đám người ngài Lục Vân, các vị có thể mau chóng sắp xếp gặp mặt nói chuyện hợp tác. Về bên phía tập đoàn Chấn Bắc chúng tôi sẽ có ngài Hạ Hầu Khải liên hệ với mọi người. Mong các vị yên tâm, không lâu sau, các vị sẽ phải đối mặt với những hợp đồng đa quốc gia che trời lấp đất, đồng thời càng về sau sẽ càng nhiều hơn. Tôi chúc các vị tài nguyên vào nhiều, con đường buôn bán thông suốt!

Gương mặt Giả Thành Sơn lập tức giãn ra:

- Tôi cũng chúc ngài Bạch thuận buồm xuôi gió, con đường kinh doanh phát đạt!

Những người khác đều chúc phúc.

Bạch Tiểu Thăng cảm ơn mọi người xong mới đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã cầm hành lý chờ ở bên ngoài.

Bạch Tiểu Thăng gọi bọn họ và đi vào trong nhà ga.

Những chiếc xe hơi sang trọng lại đỗ ở bên ngoài, người trong xe nhìn theo người bên ngoài xe.

Người trên quảng trường lại tò mò nhìn những xe hơi sang trọng trước mặt và bàn luận xôn xao.

Tuy đám người Bạch Tiểu Thăng từ trong xe xuống, nhưng cũng chỉ vào giây phút đó mới có người quan tâm. Sau đó, tất nhiên không ai quan tâm tới bọn họ, càng không cho rằng ba người trẻ tuổi bọn họ sẽ có liên quan với những xe hơi sang trọng đó.

Khi đám người Bạch Tiểu Thăng sắp đi vào trạm đường sắt cao tốc, còn có một cụ ông không nhịn được hỏi bọn họ:

- Cậu nhóc, các cậu đi từ bên kia qua, có biết là nhân vật lớn nào tới mà phô trương như vậy không?

Bạch Tiểu Thăng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười nói với cụ ông:

- Cháu không rõ lắm, không nhìn thấy rõ.

- Chà chà, vừa nhìn cũng biết là kẻ làm kinh doanh có tiền, xem đi, có chút tiền đã khiến cho bọn họ đắc ý tới không biết gì nữa rồi.

Cụ ông bĩu môi nói:

- Kẻ có tiền cũng không biết cái gì gọi là du lịch xanh.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, vẻ mặt tán thành.

Cụ ông cảm thấy cậu trai trẻ này nói chuyện được, có giác ngộ nên trò chuyện với anh thêm vài câu. Vì vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng cùng ông cụ phàn nàn về đám người có tiền tiêu xài lãng phí...

Lâm Vi Vi ở phía sau nghe được thì buồn cười cũng không dám cười.

Lôi Nghênh cũng mím môi, nhìn đi chỗ khác.

...

Không mất quá nhiều thời gian, ba người Bạch Tiểu Thăng đã qua kiểm tra an ninh vào trong trạm. Tàu của bọn họ đã bắt đầu xếp hàng kiểm tra vé, ngược lại vừa đúng giờ.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lần lượt xếp hàng, đi về phía trước.

Đi trước Bạch Tiểu Thăng là hai người da đen. Người trước mặt là một người đầu trọc có vóc dáng không thua gì Lôi Nghênh, chính là dáng vẻ cao lớn, cường tráng, cánh tay để trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn màu đồng đỏ, trên lưng đeo một cái túi lớn như một ngọn núi nhỏ. Không chỉ vậy, trên tay của anh ta còn kéo theo hai vali rất lớn. Nhiều đồ như vậy nhưng vẻ mặt anh ta đặc biệt thoải mái giống như không có gì.

Bạch Tiểu Thăng quan sát anh ta. Ngay cả Lôi Nghênh đứng phía sau cũng không khỏi chú ý tới đối phương.

Có thể nhìn ra được người da đen đầu trọc là một người luyện võ, không phải chơi quyền anh thì chính là luyện qua các loại karate các loại.

Phía sau người da đen đầu trọc chính là một người da đen trẻ tuổi đứng sát với Bạch Tiểu Thăng, nhìn có vẻ còn trẻ hơn Bạch Tiểu Thăng. Cậu ta mặc rất mốt, luôn nhìn xung quanh và còn cầm điện thoại quay phim đám người chen chúc gần đó. Thật ra cậu ta lại không hề mang theo hành lý gì.

Chắc gai người này đi cùng nhau. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Trên đường gặp được hai người bạn nước ngoài vốn cũng không có gì. Chỉ có điều người thanh niên da đen trẻ tuổi vô tình quay đầu, ánh mắt đảo qua Bạch Tiểu Thăng lại nhìn ra phía sau anh thì ánh mắt nhìn chăm chú. Sau đó cậu ta dường như nhìn thấy điều gì làm mình thú vị, ánh mắt lập tức sáng lên, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng "Wow ". Cậu ta cầm điện thoại trong tay và liên tục chụp phía sau Bạch Tiểu Thăng.

Lúc đầu Bạch Tiểu Thăng không để tâm, sau đó mới bỗng nhiên nhớ ra Lâm Vi Vi đứng sau lưng mình.

Chẳng lẽ người da đen trẻ tuổi này ở trước đám đông chụp một cô gái như Lâm Vi Vi sao?

Làm vậy thì có hơi quá đáng rồi!

Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên đẩy điện thoại của đối phương ra, ánh mắt không vui, lạnh lùng nói:

- Mời xếp hàng đàng hoàng đi!

Người da đen trẻ tuổi này nghe vậy liền sửng sốt, nhưng cũng không buồn bực còn cười với Bạch Tiểu Thăng, sau đó nhún vai, quay đầu xếp hàng.

Lúc này thật sự đến lượt bọn họ kiểm tra vé.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu liếc nhìn, thấy Lâm Vi Vi đang nói chuyện với Lôi Nghênh nên không phát hiện ra chuyện vừa rồi.

Cái này cũng khó trách được, Lâm Vi Vi đối mặt với chuyện như vậy sẽ không có khả năng tốt tính được.

Sau đó đến lượt Bạch Tiểu Thăng kiểm tra vé, anh mới thu lại tầm mắt.

Kiểm tra vé xong, ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào sân ga.

Bạch Tiểu Thăng thấy chiếc tàu cao tốc đã đỗ lại, còn phát hiện hai người da đen không ngờ đang đứng ở cách đó không xa. Người da đen trẻ tuổi này kiễng chân quan sát, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Chẳng lẽ cậu ta còn đứng chờ ở chỗ này để chụp Vi Vi sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, trong lòng tức giận.

Thấy được người đẹp, trong lòng có thể mến mộ nhưng không thể chụp trắng trợn, còn muốn chờ ở phía trước để dây dưa không ngừng được. Như vậy thì quá đáng quá rồi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng không vui nhìn sang.

Người da đen trẻ tuổi này nhìn về phía sau Bạch Tiểu Thăng, mắt lập tức sáng lên và lại giơ điện thoại lên.

Bạch Tiểu Thăng tức giận, bước nhanh tới.

Hai người da đen đứng ở lối vào của toa xe, cũng đúng là toa xe bọn họ muốn đi.

Nhưng lần này, không đợi Bạch Tiểu Thăng tới gần, người da đen trẻ tuổi đã rút lại điện thoại và theo người bạn vạm vỡ bước vào toa xe.

Không ngờ bọn họ lại cùng toa xe với mình?!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhíu mày.

Điều này có thể quá trùng hợp không?

- Sao vậy, anh Tiểu Thăng, anh đi nhanh như vậy làm gì... Sao vẻ mặt anh tệ như vậy.

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng và không nhịn được nói.

Bạch Tiểu Thăng phiền muộn liếc nhìn cô.

- Cô nhóc à, lẽ nào cô không chú ý thấy lại có người để mắt tới cô sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận