Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1305: Đồng liêu gặp nhau (2)

Hai người Dư Hưng Diệu và Trữ Nhược Lan chạy tới phòng nghỉ thông báo cho Bạch Tiểu Thăng, chỉ nói rằng Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Á là Tưởng Quát tiên sinh cho mời, nội dung cũng không có nói rõ chi tiết.

Dù sao, Tưởng Quát cũng đã sớm nói, cái tin tức kia tạm thời giữ bí mật.

Hai người không chắc, có phải Tưởng Quát muốn tạo cho Bạch Tiểu Thăng một sự kinh hỉ hay không, chuyện kia nếu như bọn hắn sớm làm lộ ra, ngược lại chính là thật sự không ổn.

Tối thiểu nhất, cũng coi như bao biện làm thay.

Cho nên, bọn họ không nói Bạch Tiểu Thăng đã làm tới chức vụ Tổng giám đốc Chấp Hành , chỉ nói trước nội dung về hai cái thông báo, đồng thời còn để lộ ra cho Bạch Tiểu Thăng hắn biết rằng, chắc chắn sẽ có tin tức tốt càng lớn hơn.

Ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với hai vị này kỳ thực đều không được tốt lắm.

Chỉ có điều, đưa tay không đánh mặt người tươi cười.

Nếu như bọn họ đuổi đến đây nịnh bợ mình, Bạch Tiểu Thăng cũng liền khách khí một phen.

Hai người Dư Hưng Diệu và Trữ Nhược Lan ân cần đi cùng Bạch Tiểu Thăng, một đường đi tới văn phong của Tưởng Quát.

Trên đường, sự nhiệt tình của hai người kia, khiến cho Bạch Tiểu Thăng cũng ngỡ ngàng tựa như hòa thượng sờ hoài không thấy tóc vậy, cảm giác có chút không hiểu thấu.

Cũng làm cho bên trong ánh mắt của hai người Lâm Vi Vi sau lưng Bạch Tiểu Thăng, nhiều hơn mấy phần cảnh giác, đồng thời sâu sắc hoài nghi trong chuyện này có cái âm mưu quỷ kế gì.

Thái độ của Lôi Nghênh thì ngược, thảnh thơi đi theo một bộ không quan trọng, chỉ là ngang nhiên đi theo đằng sau của Bạch Tiểu Thăng.

Đây là tổng bộ, hai người Dư Hưng Diệu và Trữ Nhược Lan cho dù lá gan có lớn, thì cũng không dám ở chỗ này trắng trợn tính kế bọn họ như vậy a..

Đến bên ngoài văn phòng của Tưởng Quát, hai người Dư Hưng Diệu và Trữ Nhược Lan ngăn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại, còn đích thân mở cửa, mỉm cười mời Bạch Tiểu Thăng một mình đi vào bên trong.

Bạch Tiểu Thăng cũng không sợ chút nào, sau khi nở nụ cười, liền cất bước đi vào bên trong văn phòng, muốn nhìn một chút bên này đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Kỳ thực, theo suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng thì chuyện này có lẽ dính dáng tới chuyện mình được tấn cấp, đương nhiên, nhanh như vậy liền có kết quả, hắn cũng thật không dám tin tưởng.

Hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cùng với Dư Hưng Diệu và Trữ Nhược Lan chờ ở bên ngoài.

Thái độ của hai người kia đối với bọn họ đều là vô cùng khách khí, khiến cho Lâm Vi Vi không quen.

. . .

Sau khi tiến vào văn phòng của Tưởng Quát, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện, bên trong, chỉ có hai người đang ngồi.

Một người thì hắn đã sớm quen thuộc Suoen Si, mà một người khác, có khí độ bất phàm, dung nhan được bảo dưỡng vô cùng tốt, là một người đàn ông trung niên đẹp trai.

Chắc có lẽ, hắn chính là Tổng giám đốc Bộ sự nghiệp khu vực Châu Á Tưởng Quát.

Kỳ thực chuyện liên quan tới hắn, trước khi đến Chinandega, Bạch Tiểu Thăng cũng có nghe Hạ Hầu Khải miêu tả qua.

Ở trong miệng của Hạ Hầu Khải, Tưởng Quát kia nhìn tựa như là thời tuổi trẻ bị đông cứng lại một giai đoạn, nhìn hắn trẻ hơn rất nhiều so với người đồng lứa.

Chuyện này đến khi nhìn thấy một lần, Quả nhiên đúng là không sai chút nào.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng tiến vào, Tưởng Quát, Suoen Si vậy mà đồng thời đứng dậy, tiến lên cười đón.

- Đây là Bạch Tiểu Thăng. Là một người thanh niên trẻ tuổi rất lợi hại. Suoen Si vừa đi lên vừa giới thiệu cho Tưởng Quát ở bên cạnh.

- Quả nhiên bề ngoài đường đường, không tệ, không tệ. Tưởng Quát nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười gật đầu tán thưởng.

Hai vị Tổng giám đốc Bộ sự nghiệp, chẳng những đích thân mình nghênh tới, lại còn khen hắn rất nhiều.

Loại đãi ngộ này, không thể so sánh tầm thường được

- Hai vị lãnh đạo quá khen rồi. Bạch Tiểu Thăng cười cười, cũng nhanh chân bước lên nghênh đón, lễ phép lại không thể mất khiêm tốn nói.

Bạch Tiểu Thăng trên mặt cũng không bất kỳ dáng vẻ nào thụ sủng nhược kinh, càng không có cái thái độ gì tỏ ra khiêm tốn.

Hắn thấy, thái độ của hai người kia như thế, tất có nguyên nhân.

Chỉ có điều, thì kiểu gì bọn họ cũng sẽ nói, biết được trước sự tình, bản thân mình không cần quá mức hạ thấp, ngược lại làm cho người khác xem thường.

- Dù sao toàn bộ tập đoàn đều là của mình, bọn họ bất quá cũng là nhân viên của mình. Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà thì thầm trêu ghẹo một câu.

Nhìn thấy phần trầm ổn và bình tĩnh này của Bạch Tiểu Thăng, ngay cả Tưởng Quát cũng âm thầm gật đầu.

Lại thêm trước đây Sophia có nói, thái độ của Tưởng Quát đối với Bạch Tiểu Thăng lại càng phát ra hòa khí.

- Tôi chính là Tổng giám đốc bộ sự nghiệp của khu vực Châu Á chúng ta, Tưởng Quát. Hạ lão, có đề cập về tôi với cậu không? Tưởng Quát đứng ở phụ cận Bạch Tiểu Thăng, cười hỏi.

Niên kỷ của hắn so Hạ Hầu Khải nhỏ một chút, nhưng mà chức vụ lại cao hơn một chút, hai người đều tọa trấn khu vực Châu Á, có thể nói là người nhà.

Thời điểm Tưởng Quát nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, ngữ khí cũng không phải dành để đối đãi vãn bối, mà là lộ ra một tia bình đẳng.

- Hạ lão có nói qua, nói ngài chính là 'Người đông lạnh’, nói ngài sẽ không già, còn nói có ngài tọa trấn ở tổng bộ bên này, hắn luôn có thể kê cao gối mà ngủ không lo. Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lời nói này khiến cho Tưởng Quát cười ha hả.

- Tôi cũng nên cảm ơn Hạ lão, không có lão xung phong hãm trận bên đó, thì khu vực Châu Á của chúng ta sao có thể thuận lợi như vậy, trước sau đứng vững vị trí đầu đây. Lão mới là đại công thần nha, còn tôi ấy à, nhìn đi, chỉ là người làm hậu cần mà thôi.

Tưởng Quát còn trêu đùa một câu.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Suoen Si cũng nở nụ cười.

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng hài hòa.

- Đến, lại đây ngồi đi. Tiếp theo, chúng ta còn có một cái to tin tức thật tốt phải nói cho cậu biết.

Tưởng Quát thân thiết lôi kéo Bạch Tiểu Thăng đến khu ghế sô pha ngồi, Suoen Si theo ở phía sau.

Sau khi đi qua, ba người ngồi xuống.

Tưởng Quát còn tự đích thân mình rót cho Bạch Tiểu Thăng một chén trà, Bạch Tiểu Thăng đưa hai tay lên tiếp nhận, lễ phép có thừa.

- Vừa rồi, chúng ta nhận được thông báo từ bên trên truyền xuống, Bạch Tiểu Thăng, cậu sẽ trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa của khu vực Châu Á .

Tưởng Quát nói rất trịnh trọng, đem cái tin tức vô cùng lớn và tốt này báo cho Bạch Tiểu Thăng biết, cũng chăm chú lưu ý phản ứng của hắn.

- Tưởng tổng, ngài đang nói đùa với tôi sao? Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh ngạc không thôi, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tưởng Quát.

- Đây là sự thực, không tin, cậu hỏi tới hắn. Suoen Si có thể làm chứng. Tay Tưởng Quát chỉ chỉ Suoen Si, cười nói.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tựa như thần minh sáng như bó đuốc, nhìn về phía Suoen Si.

- Là thật, thông báo chính còn đang ở chỗ này. Một Tổng giám đốc chấp hành trẻ tuổi như thế a. Ta ở cái tuổi này như cậu, vẫn là một nhân viên nho nhỏ đây. Không thể so được, không so được. Suoen Si cười nói, nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái không nhịn được tắc lưỡi ngợi khen.

Nhìn thần sắc của Bạch Tiểu Thăng kinh hỉ vô cùng, nhưng tựa như vẫn còn có thể hết sức bảo trì lại một tia lý trí.

- Bạch Tiểu Thăng tôi có tài đức gì, lại có thể để cho tổng bộ coi trọng như thế. Vậy tôi phải dùng toàn lực để ứng phó, vì tập đoàn phụng hiến tất cả tài trí và sức lực! Bạch Tiểu Thăng tôi kinh lịch còn thấp, về sau, còn cần hai vị tiền bối ủng hộ và chỉ điểm nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn, chỉ là khiêm tốn một chút, không có tự coi nhẹ bản thân mình, càng nhiều thì là chí hướng rõ ràng.

Hiện tại hắn đã tính là cùng cấp bậc với Tưởng Quát, Suoen Si, nhưng niên kỷ của hai người kia lại không kém hơn cha của hắn, miệng hô "Tiền bối" mới đúng.

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng rất đoan chính, tư thái hơi thấp, lại không quá phận.

Một câu để diễn tả: Biểu hiện của hắn là vừa đúng.

Có thể đè ép được kinh hỉ trong lòng, ổn được tâm cảnh, người này quả thực không phải là người bình thường.

Tưởng Quát trước sau đều lưu ý Bạch Tiểu Thăng, coi lời nói xem xét biểu hiện của hắn, trong lòng lại càng thêm tán thưởng.

Suoen Si cũng đối Bạch Tiểu Thăng âm thầm gật đầu khen ngợi, thưởng thức khí độ hơn người của Bạch Tiểu Thăng.

Bọn hắn chỗ nào biết được, giờ khắc này, thái độ "Chấn kinh cuồng hỉ" của Bạch Tiểu Thăng sau khi nghe được cái tin tức lớn kia, cũng là đang giả bộ.

Bạch Tiểu Thăng sáng sớm thì biết rõ cái tin tức này, đương nhiên cũng đã không kìm chế được nỗi lòng.

Chỉ có điều nếu như không biểu diễn một phen, thì khó mà giải thích được tại sao hắn lại bình thường.

Ngay trước mặt hai vị lãnh đạo này, Bạch Tiểu Thăng "Diễn" một trận.

Lần biểu diễn này phải rất thật, nhưng cũng không thể diễn quá phận, quả thực độ khó rất cao.

Nếu như trình độ khống chế của Bạch Tiểu Thăng đối với biểu lộ cảm xúc qua hành động vượt qua thường nhân, thì quả thật diễn không ra. . .

- Tiểu Thăng a, trước đây ta đối với quyết định này của tổng bộ vẫn chưa yên tâm, chỉ có điều sau khi nhìn thấy cậu, ta cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa. Cậu tuy rằng trẻ tuổi một chút, nhưng lại ổn trọng, tâm tư bình tĩnh, có thể gánh chịu nổi trách nhiệm nặng nề. Những ngày này, cậu đừng vội trở về, dù sao lãnh đạo bên trên còn muốn gặp các cậu, ta cũng dành thời gian tâm sự với nhau nhiều hơn một chút. Dù sao, sau này chúng ta cùng hợp tác với nhau.

Tưởng Quát cười ha hả nói.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười đáp ứng.

Sau đó, ba người ở trong văn phòng của Tưởng Quát vừa nói vừa cười.

Bất tri bất giác, đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Nếu không có kế tiếp còn có sự vụ cần phải xử lý, thì nhìn bộ dạng của Tưởng Quát tựa như muốn trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng thống khoái một phen.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng cũng cáo từ rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận