Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1874: Cùng thế hệ như vậy

Người dẫn đầu đám nam nữ đi từ trong đại sảnh của biệt thự ra là một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ mặt kiêu căng, khí nói chuyện với người khác thì luôn nâng cao cằm, vô hình trung cho người ta một bộ dạng cao ngạo.

Điều khiến cho người ta giật mình chính là người này không ngờ ở bên trong gia tộc, trước mắt bao nhiêu người lại ngang nhiên nói tộc trưởng không đúng.

Hắn thậm chí dám nói tộc trưởng nên nhường lại vị trí, điều này quả thật không có cách nào tưởng tượng được!

Quá đáng nhất chính là những người bên cạnh hắn còn liên tục lên tiếng phụ họa.

- Đúng vậy, tộc trưởng Taylor cũng chỉ có thể nhường vị chức thôi. Người ta đã bắt nạt tới cửa, còn không bằng lòng phản kích thì quả thật không có tâm huyết gì cả!

- Không sai, tôi nghe nói trong nhà đã ký thỏa thuận cắt thịt cho kẻ thứ ba để đổi về một chút tài chính đáng thương lấp vào chỗ thủng bên kia. Điều này cũng quá kém rồi!

- Tôi đã sớm nói tộc trưởng Taylor quá chất phác, thật sự không thích hợp để lãnh đạo gia tộc lớn như chúng ta...

Mấy người này mồm năm miệng mười bàn luận, tự nhiên lại không coi tộc trưởng thành vấn đề kiêng kỵ.

Nếu ở trong những gia tộc khác, điều này quả thật là không thể tưởng tượng được.

Dám trách móc tộc trưởng như vậy chính là tội lớn, sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Dù sao cũng không thể sỉ nhục uy danh của tộc trưởng được!

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe được những lời này thì không nhịn được nhìn nhau với ánh mắt cổ quái.

Bọn họ đã nghe Tây Nhã nói qua là cha cô khoan dung nhân hậu, lúc đó bọn họ không phải để ý, chỉ tưởng đây là ấn tượng của Tây Nhã – người làm con gái đối với cha thôi.

Bây giờ xem ra, vị tộc trưởng này nào chỉ là khoan dung, quả thật là quá mức nhân từ!

Nếu không đám thế hệ sau sao dám làm như thế!

Đương nhiên, cũng có khả năng cha của Tây Nhã không tới mức không tưởng tượng được như vậy, mà là người dẫn đầu này quá "phiêu”.

Nghe lời của người kia nói có thể thấy cha hắn đang liên kết với rất nhiều người lớn tuổi trong tộc muốn "Ép vua thoái vị", dường như còn rất nắm chắc. Điều này cũng khó trách hắn làm con trai trở nên không kiêng nể như vậy!

Người trẻ tuổi dẫn đầu kia còn đang nói chuyện với người xung quanh:

- Cha tôi cùng mấy chú bác đã đi tìm tộc trưởng nói chuyện, bây giờ cũng nên có người đứng ra lãnh đạo gia tộc...

Người kia đang nói thì bỗng nhiên nhìn thấy Tây Nhã, giọng nói lập tức dừng lại, trong mắt hơi co lại và trở nên không được tự nhiên.

Những người khác cũng nhìn thấy Tây Nhã và lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt có vài phần kiêng kỵ.

Ở trong mắt bọn họ, Tây Nhã là một cô gái mạnh mẽ.

Lúc này, vẻ mặt Tây Nhã lạnh lùng đứng ở đó nhìn đám người bọn họ và nói:

- Nói đi, sao không nói nữa thế?

Những người này không lên tiếng.

- Tây Nhã, cô về lúc nào vậy?

Người dẫn đầu kia tất nhiên không muốn bị cô ép mất khí thế, giọng điệu chậm rãi, vẻ mặt nghiêm túc lại có phần chất vấn:

- Tôi nghe nói, tộc trưởng thu xếp vệ sĩ và đoàn xe cho cô, để cô đi lấy hợp đồng và séc quan trọng, không ngờ cô lại lặng lẽ một mình lái máy xe rời đi? Cô làm vậy quả thật quá tùy hứng! Tôi muốn hỏi cô, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nếu như đồ cô lấy bị thất lạc thì trong nhà phải làm sao! Cô có biết đồ cô cần lấy quan trọng với gia tộc tới mức nào không! Nếu có chút sơ xuất, cô gánh vác được trách nhiệm này sao!

Hắn tự nhiên lại chỉ trích Tây Nhã.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn lại không hề nhắc tới an toàn của một cô gái như Tây Nhã.

Tây Nhã lạnh lùng nhìn đối phương và chậm rãi nói:

- Kaden, tôi vất vả vì gia tộc, anh lại làm được việc gì!

Ngay sau đó, Tây Nhã nhìn những người bên cạnh Kaden và lạnh lùng nói:

- Các người ngoại trừ ở đây múa mép khua môi, còn có thể làm được chuyện gì có tác dụng sao?

Những lời này lập tức làm cho những người kia bất mãn, tất cả đều lên tiếng.

- Tây Nhã, sao cô có thể nói như vậy được chứ?

- Đúng vậy, không chỉ cô để ý chuyện của gia tộc, chúng tôi cũng rất quan tâm.

- Nói thật giống như nhà này chỉ có các người ra sức vậy...

- Không hổ danh là con gái của tộc trưởng, bản lĩnh ôm công trạng đúng là mạnh mẽ...

Những người này lại bảy miệng tám lưỡi.

Mặt Kaden cũng trở nên thâm trầm và hất cằm lên quát:

- Tây Nhã, cô nói thái quá rồi! Hơn nửa đám người chúng tôi đều là anh, chị của cô, sao cô có thể không lớn không nhỏ, không có quy củ như vậy được!

Kaden chỉ vào Tây Nhã và nói với giọng điệu giáo huấn:

- Tôi thấy là tộc trưởng chiều cô sinh hư, hoàn toàn không biết lễ phép, nào có chút lễ nghi cần có của một gia tộc lớn chứ!

Kaden vừa nói như vậy, những người xung quanh hắn liên tiếp phụ họa.

- Đúng vậy, sao cố có thể nói chuyện với chúng tôi như vậy chứ?

- Trong nhà giảng dạy lễ nghi, cô đã quên hết rồi sao?

- Cô nói chuyện với chúng tôi không có chút tôn trọng nào, mệt cho cô còn là con gái của tộc trưởng.

- Quả thật quá kiêu căng rồi!

Mọi người mồm năm miệng mười trách mắng Tây Nhã.

Kaden thừa thế nói với Tây Nhã:

- Cô đã cầm đồ về chưa? Nếu về sao không nhanh đưa qua cho tộc trưởng bên kia. Các chú các bác đều đang chờ đấy. Về phần chúng tôi, nể tình cô quanh năm ở bên ngoài cũng không tuân theo quy định của gia tộc nên sẽ không truy cứu cô thất lễ!

Kaden nói nghe rất "Rộng lượng".

Nhưng hắn bảo Tây Nhã đưa đồ cho bên phía tộc, lại nói các chú bác đang chờ giống như tộc trưởng đã không còn quản chuyện này được nữa vậy.

Còn nữa, bọn họ nói tha thứ cho sự thất lễ của Tây Nhã.

Đúng là miệng người có hai lớp da, nói thế nào cũng được.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cảm giác vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Tây Nhã lười nói thêm với đám người Kaden, chỉ hừ lạnh một tiếng:

- Vậy các người đều tránh ra cho tôi!

Những người này nghe Tây Nhã nói chuyện không khách sáo như vậy thì lập tức không vui.

Tây Nhã quả thật không xem những người này ra gì, trực tiếp xông vào trong.

- Cô chờ một lát!

Bỗng nhiên Kaden lại đứng ra và ngăn cản lối đi.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào ba người Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt xem kỹ. Khi nhìn Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, hắn chỉ đảo qua một cái, nhưng lại nhìn Lâm Vi Vi lâu hơn, đồng thời ánh mắt sáng lên.

Lâm Vi Vi căn bản không nhìn hắn.

Ánh mắt Lôi Nghênh lại lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng cũng có phần không vui.

Tây Nhã đứng ra ngăn cản tầm mắt của Kaden và nhíu mày quát:

- Anh nhìn cái gì! Anh nhìn chằm chằm vào khách của tôi như vậy, anh có hiểu thế nào là lịch sự không hả!

Ba người Bạch Tiểu Thăng là bạn của Tây Nhã, còn từng cứu mạng cô, lúc này còn sắp ra sức cứu gia tộc của cô.

Tên Kaden khốn kiếp này vừa gặp đã nhìn cô gái người ta như vậy thì quả thật quá đáng!

- Những người này là ai vậy?

Kaden thu lại ánh mắt, nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh và bĩu môi nói.

- Tôi nói là bạn của tôi!

Tây Nhã nói rõ ràng lại lạnh lùng:

- Còn nữa, anh quản được sao!

Bị Tây Nhã chửi mắng hết lần này đến lần khác ở trước mặt những người cùng thế hệ, trong lòng Kaden không khỏi tức giận.

- Tôi đương nhiên quản được rồi! Tôi mới là người trong thế hệ trẻ tuổi được chờ mong nhất, nói không chừng gia chủ tương lai chính là tôi!

Kaden hoàn toàn không che giấu nụ cười lạnh nói:

- Cô nói xem tôi có quản được không

Người này tự cao tự đại còn không hề thông minh.

Người như vậy có thể trở thành gia chủ tương lai thì nhà đó cũng sắp kết thúc rồi.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Tây Nhã quả thật có cảm giác xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nói:

- Lăn!

Lần này, Kaden không ngờ lại không nhường mà ngược lại quát lớn:

- Bây giờ trong nhà trong rối loạn, cô còn có tâm tư tiếp đãi một vài người có lai lịch không rõ ràng tới nhà, tôi không đồng ý! Nếu cô muốn để cho bọn họ đi vào trong cũng được, nhưng phải nói cho tôi biết thân phận của bọn họ!

Kaden nói với vẻ đầy chính nghĩa nên lập tức được người xung quanh trợ giúp, nhưng ánh mắt của hắn lại không ngừng liếc về phía Lâm Vi Vi.

Đây là ý ngoài lời.

Hắn cũng cố thể hiện uy phong cho Lâm Vi Vi nhìn.

Tây Nhã không đợi Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh bất mãn đã xắn tay áo lên rồi đi về phía Kaden, răng nghiến ken két.

- Anh muốn nếm thử cảm giác nắm đấm của tôi thật sao! Cha tôi vẫn còn là tộc trưởng đáy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận