Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 45: Ông chủ điên rồi



Nói chuyện điện thoại với chủ tịch ngân hàng Âu Dương, cả người lão Mạc đều có chút ngốc trệ.

Cô nhân viên phục vụ khách hàng số chín kỳ quái nhìn hắn,

- Ông chủ, thế nào, có tin được không?

- Có thể tin, có thể tin!

Đầu óc Lão Mạc mông lung trả lời, sau đó bỗng nhiên đứng người dậy, dọa cho nhân viên phục vụ khách hàng kêu to một tiếng.

Hai mắt Lão Mạc sáng rõ, thậm chí ánh sáng bắn ra ngoài.

Có thể làm cho loại người thận trọng như chủ tịch ngân hàng Âu Dương nói ra lời như vậy, cũng không phải là do khoản giao dịch 200 ngàn!

Người kia, nhất định phải kết giao!

Lần hợp tác này, nhất định phải để hắn nhìn thấy thành ý bên mình!

Từ đáy lòng, Lão Mạc cảm thấy một trận khô nóng, hắn đưa tay dùng sức vỗ bàn thật mạnh, hoàn toàn không để ý đến đau đớn.

Ba ba ba, như sấm lại như trống.

Toàn bộ người trong phòng làm việc đều bị dọa kêu to một tiếng, một số khách hàng vừa tới đồng loạt nhìn qua.

- Ngay bây giờ, tất cả mọi người dừng các công việc trong tay lại, đơn hàng đang bàn dở dừng lại đã, đem các nhân viên ở gần đây gọi hết trở về cho tôi, còn nữa, tất cả xe đều chuẩn bị kỹ càng! Hậu cần, đem cái kho trang bị mở ra cho tôi, đem trang bị tốt nhất lấy ra!

Lão Mạc liên tục phát ra chỉ lệnh, khàn cả giọng quát lên,

- Sau năm phút xuất phát, người không về được không đợi!

Tất cả mọi người giật mình nhìn lão Mạc.

Ông chủ điên rồi!

- Còn nhìn làm gì, tranh thủ thời gian tìm cho tôi một trăm người! Người không đủ, đi trường võ bên cạnh mượn người, một ngày này tôi cho tiền lương gấp ba!

Lão Mạc thật sự điên rồi.

Gấp ba! Tất cả phục vụ khách hàng líu lưỡi.

- Trong vòng năm phút đồng hồ làm thỏa đáng, tháng này tôi cho phục vụ khách hàng các người tăng gấp đôi tiền lương!

Lão Mạc trừng mắt,

- Còn không làm!

Một tháng, gấp đôi tiền lương!

Văn phòng lập tức sôi trào.

Điện thoại gọi đi ra, toàn là hét lên.

Nam phục vụ khách hàng một bên gọi điện thoại, một bên lột bỏ quần áo lao động làm vướng víu trên người, vô cùng lo lắng nói chuyện.

Lão Mạc rất hài lòng nhìn xem một màn này.

Nếu có được hiệu suất này thì công ty lo gì không phát triển!

- Lần này, tôi muốn tự mình dẫn đội!

Lão Mạc sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nghiêm nghị.

Bạch Tiểu Thăng đứng tại cửa khu nhà, sắc mặt có chút vội vàng xao động.

Sự việc đã nghĩ rõ ràng, nhưng trong lúc này Ngô Thu Yến tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!

Đang lúc Bạch Tiểu Thăng lo lắng, nơi xa, mười chiếc xe có treo hai thanh màu bạc MPV gầm vang đi đến, đầu xe đều có một cái tấm chắn to lớn màu tím.

Công ty Bảo An Tử Thuẫn rốt cục đi tới!

Chiếc xe dẫn đầu, lái xe liền là bản thân lão Mạc.

- Nơi này!

Bạch Tiểu Thăng giơ tay ra hiệu.

Lúc này.

Ngô Thu Yến bị quấn trong chăn, cảm giác mình tuy không đến mức ngạt thở, nhưng thời gian lâu dài vẫn có loại cảm giác lúc nào cũng có thể ngất đi.

Ngô Thu Yến im lặng khóc, vừa sợ hãi lại vô lực.

Xe rốt cục cũng dừng lại, mơ hồ truyền đến giọng nói của bà cô béo,

- Nhanh, mau đưa cô ta lên, đừng để cho người khác trông thấy!

Ngô Thu Yến bị người khiêng lên bả vai, lắc lư một đường hướng đi lên, giống như đang leo cầu thang.

Nàng thử giãy dụa, nhưng lại bị một giọng nói hung hãn nhỏ giọng cảnh cáo,

- Đừng lộn xộn, không ông liền ném ngã chết mày! Bọc chăn bông tuy không lưu lại vết thương bên ngoài, nhưng chấn động não là khó tránh khỏi, mày không muốn trở thành đứa ngốc thì thành thật lại cho ông!

Ngô Thu Yến không dám động nữa.

Không biết qua bao lâu, rốt cục không còn đi lên trên, mà là đi vào khu vựa bằng phẳng.

Cả người Ngô Thu Yến đang bị cuốn, lại bị hung hăng ném xuống dưới.

Theo bị cuốn mở ra, Ngô Thu Yến sợ hãi nhìn xem mấy khuôn mặt đang cười lạnh.

- Cầm cái ghế đến, đem cô ta trói phía trên!

Bà cô mập cười gằn, tiến lên thô lỗ bẹo má Ngô Thu Yến,

- Đồ phụ nữ đê tiện, ai bảo mày câu dẫn chồng bà, lúc nữa mày sẽ biết tay bà!

Ngô Thu Yến bị trói chắc chắn trên một cái ghế, ngay cả giãy dụa cũng không thể di chuyển một chút nào.

Lúc này nàng đã lấy lại sự tỉnh táo, nhìn xem bà cô béo.

- Móc đồ vật trong mồm cô ta ra, chị có lời muốn nói với cô ta!

Bà cô mập ra lệnh.

Người đàn ông đi qua, chỉ vào Ngô Thu Yến rồi đe dọa,

- Tao hiện tại lấy ra cho mày, mày cũng đừng có kêu, nơi này của tao đã sửa sang nên cách âm rất tốt, mày có hét cũng không ai nghe thấy đâu, mày hét một tiếng tao sẽ cho mày một cái tát, đến lúc đó đánh rụng hết răng trong mồm mày, cũng đừng trách tao ác!

Ngô Thu Yến nhìn xem bàn tay to đầy vết chai của người đàn ông cao, lo sợ gật đầu.

Lấy ra miếng vải bông đút trong mồm, Ngô Thu Yến thở phì phò từng hơi từng hơi.

- Đàn bà thối, mày nghĩ không ra mình có hôm nay chứ.

Bà cô béo đi đến trước người Ngô Thu Yến rồi ngồi xuống, khuôn mặt dữ tợn vô cùng thỏa mãn, nhìn qua có một chút biến hình.

- Các người làm như vậy là giam cầm trái phép, là phạm pháp, phải ngồi tù!

Ngô Thu Yến nhịn không được nói.

Nàng với Lý Minh Đồng, không có cái gì đáng để giải thích. Lúc này chỉ có thể gửi hi vọng, những người này là nhất thời xúc động, chỉ cần biết được hậu quả thì sẽ thả nàng ra.

- Cô thả tôi, tôi làm như chuyện này không có xảy ra, tôi sẽ không báo cảnh sát!

Ngô Thu Yến vội vàng hứa hẹn.

- Phạm pháp!

Bà cô mập vung đến một cái bạt tai, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Thu Yến lập tức sưng đỏ một vùng, đôi môi đỏ mềm mại tràn ra một tia máu đỏ tươi.

- Pháp luật nói với tao, mày phá hoại gia đình người khác mới là phạm pháp!

Bà cô béo như bị thần kinh cười lên,

- Xem ra mày đối với sai lầm của mình không rõ, tốt tốt tốt, tao sẽ cho người phụ nữ như mày học một khóa thật tốt!

Ngô Thu Yến chọc giận bà cô béo.

- Cho mày chụp kiểu ảnh gì tốt đây, tao nhìn trước đó bắt đầu bằng đổi cái kiểu tóc đi!

Bà cô béo một tay nắm chặt tóc Ngô Thu Yến, giật mạnh xuống một túm. Ngô Thu Yến kêu đau một tiếng, lại bị người đàn ông cao đưa bàn tay to thô ráp che mồm lại.

Bà cô béo còn muốn động thủ, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, cười lạnh nhìn tên người điện đến một chút , vậy mà ấn nghe, còn mở ra loa ngoài.

- Vợ, em ở chỗ nào? Tối đi cùng một chỗ ăn một bữa cơm.

Giọng nói của Lý Minh Đồng truyền đến, bên trong thanh âm ôn nhu còn mang theo nịnh nọt.

- Tôi sao, đang thu thập tiểu tam của ông đây!

Bà cô béo cười liếc mắt nhìn Ngô Thu Yến đang giãy dụa, cố ý đem điện thoại cầm tới gần một chút.

- Vợ, em đúng là thích nói đùa!

Trong điện thoại, giọng nói Lý Minh Đồng truyền đến,

- Anh đối với cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi, có, đều là lừa dối!

- Vậy sao, cô ta gọi là Ngô Thu Yến, lớn lên còn rất xinh đẹp. Ông nói nếu như tôi muốn thu thập cô ta, thì ông thật sẽ không đau lòng vì ả sao.

Bà cô béo cười tủm tỉm nhìn Ngô Thu Yến, sờ lấy gương mặt của nàng.

Trong điện thoại, giọng nói nghẹn lời, sau đó lại lần nữa vang lên,

- Là người phụ nữ kia muốn thăng chức đến điên rồi, chạy tới câu dẫn anh, vợ, em phải tin tưởng anh, anh làm sao có thể ưa thích loại phụ nữ đó chứ!

Trong mắt Ngô Thu Yến mang theo một tia khó có thể tin.

Câu nói của Lý Minh Đồng làm cho trái tim nàng tan nát rồi, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một hạt nước mắt óng ánh lăn xuống.

Bi thương trong trái tim.

Bà cô béo nhìn vẻ mặt của Ngô Thu Yến, vừa lòng thỏa ý nói với điện thoại,

- Tôi cho ông biết, Lý Minh Đồng, tiền của ông toàn bộ trong tay tôi, về sau nếu lại dám ăn vụng, ông chờ nửa đời sauđi xin cơm đi!

Dứt lời, bà cô mập cúp điện thoại, lại lần nữa ngồi xổm xuống trước người Ngô Thu Yến.

- Chậc chậc, kỳ thật tao vốn nên buông tha mày! Nhưng mà bà đây, vẫn không nuốt trôi cơn tức này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận