Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1749: Động sát cơ

Nguyên bản đã bàn luận xong xuôi đâu vào đấy, Catherine chuẩn bị rời đi, sau khi nhận được điện thoại của Mai Phu, cả người đều trở nên không tốt.

Muốn nói Bạch Tiểu Thăng là lấy bản thân làm mồi nhử, hấp dẫn toàn bộ lực bộ chú ý của cô ta bên này, đi yểm hộ một hạ nhân trộm đồ. Thu thập chứng cứ, điều này nghe hoang đường đến mức khó mà tin nổi.

Nhưng đã thực sự xảy ra!

Cái tên Mai Phu ngu xuẩn kia, làm sao có thể để cho một hạ nhân tiếp xúc đến văn kiện cơ mật như vậy chứ!

Hiện tại Catherine cảm thấy rất tức giận, cũng không rảnh xoắn xuýt, giờ phút này, cô ta cũng không cái tâm tình kia.

Lúc này Catherine, nhìn Bạch Tiểu Thăng chăm chú, giơ giơ điện thoại đã cắt đứt liên lạc của mình lên,



- Bạch tiên sinh, chuyện gì thế này? Cậu có ý gì hả?

- Chuyện gì xảy ra?



Bạch Tiểu Thăng giả vờ bậc thốt với vẻ kinh ngạc.

- Daisy đã trộm đi một món đồ quan trọng ở chỗ chúng tôi, cô ta không phải do cậu sai khiến sao?



Ánh mắt Catherine tăng thêm mấy phần lăng lệ, thẳng thừng nói rõ.

- Có việc này ư?



Trên mặt Bạch Tiểu Thăng đầy vẻ ngạc nhiên,



- Nếu quý phủ đã làm mất đồ vật quan trọng như vậy, chi bằng báo cảnh sát đi.

Bạch Tiểu Thăng đưa ra kiến nghị.

Catherine quả thật đã bị Bạch Tiểu Thăng chọc tức.

Bọn họ có thể báo cảnh sát sao, đây không phải là công bố bí mật của mình cho tất cả mọi người ư?

- Tôi hy vọng đây là quyết định mà Bạch tiên sinh cậu đưa ra trước khi tôi đến, trải qua lần nói chuyện này giữa cậu và tôi, giữa hai bên chúng ta sẽ không lại binh đao đối mặt nữa!



Catherine trầm giọng nói ra,



- Nếu Daisy là người đã giúp các cậu, vậy thì nếu như cậu còn muốn hợp tác với chúng tôi, tôi muốn mời cậu giúp một tay, tìm về bản gốc của những văn kiện thất lạc kia của chúng tôi! Như vậy, đối với cậu hay tôi đều tốt. . .

Bạch Tiểu Thăng hơi hơi gật đầu không nóng không lạnh.

Catherine mặt không chút cảm xúc khẽ gật đầu, xem như là đáp lễ, lập tức xoay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng lưng của Catherine, nhìn theo nàng rời đi.

Catherine quay lưng về phía Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Catherine đi rồi, Bạch Tiểu Thăng mới giơ tay gọi quản lý quán cà phê đến, lại muốn một tách cà phê mà mình thích.

- Ngài, không đi à. . .



Quản lý quán cà phê thấy thế còn có chút giật mình, thử mở miệng hỏi dò.

- Cà phê ở đây không tệ, tại sao tôi lại phải đi chứ!



Bạch Tiểu Thăng cười nói tiếp,



- Đúng rồi, ông chủ của ông chính là bạn của tôi, có phải ông sẽ miễn phí tiền cà phê này của tôi hay không?

Ông chủ quán cà phê,



- . . .

Rời khỏi quán cà phê, Catherine sắc mặt lạnh lùng, không nói chuyện với bất kỳ một ai, một mình đi đầu bước nhanh mà đi.

Những thủ hạ kia của Catherine thấy thế, cũng không dám hé răng, yên lặng đi theo phía sau cô ta, duy trì mấy phần khoảng cách.

Chờ rời khỏi phạm vi có thể thấy được quán cà phê, Catherine mới lệnh tả hữu lui xuống, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

- Honey, là em!



Đối tượng trò chuyện của Catherine tất nhiên là Landvo.

- Sự tình thế nào rồi, cái tên Bạch Tiểu Thăng kia có đồng ý trở thành bạn bè với chúng ta không?



Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến âm thanh trầm thấp của Landvo.

- Tôi đã nói tất cả với hắn, đồng thời hẹn định trước mười hai giờ đêm nay, hắn phải trả lời chúng ta.



Kathleen nói:



- Thế nhưng em cảm giác, sợ là hắn sẽ không chuẩn bị trở thành bạn bè của chúng ta đâu!

Dứt lời, Catherine cũng báo tình hình của Mai Phu bên kia cho Landvo.

Landvo nghe thấy vừa khiếp sợ lại phẫn nộ.

- Hỗn đản! Mai Phu là cái kẻ ngu ư! Hay là sắc mê tâm khiếu rồi! Sao có thể để cho một người ngoài, một con hạ nhân, tiếp xúc đến đồ vật quan trọng như vậy của chúng ta được!



Landvo tức giận quát.

Catherine hoàn toàn đồng với cách nhìn của chồng, Mai Phu đúng là thằng ngu!

Đối với Catherine mà nói, cho dù Mai Phu là em trai ruột của mình, phạm vào cái sai lầm này, bản thân mình cũng sẽ cho hắn lời bình này không chút keo kiệt nào, huống chi Mai Phu chỉ là em trai cùng cha khác mẹ với mình mà thôi.

- Anh đừng vội, Landvo. Đồ ở chỗ của Mai Phu, chỉ chiếm một phần nhỏ buôn bán của chúng ta mà thôi, cũng chỉ là mất trộm một bộ phận văn kiện, có thể bổ cứu được.



Tuy rằng Catherine nói như thế nhưng cũng chỉ là động viên Landvo.

Đồ vật bị lấy đi, còn không biết là cái gì, cần lập tức đi làm rõ, chỗ chết người nhất chính là, tuy rằng đồ vật không nhiều, lại không ngừng có liên hệ từng li từng tí với mọi phương diện, còn là liên hệ nội bộ nữa.

Cái này nếu như một hai nhà, thậm chí bảy tám nhà xí nghiệp gặp sự cố, dù Catherine cô ta có thể lấy tâm lực siêu nhiên, đi bổ sung bù đắp, đi mất bò mới lo làm chuồng, nhưng nếu như tình huống như thế, cho dù là cô ta sợ là cũng sẽ bó tay toàn tập.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng có tâm điều tra, hoặc là đem đồ vật đưa đến tổng bộ tập đoàn, tổng bộ quyết tâm điều tra, thì bọn họ sẽ phải đối mặt với phiền toái cực lớn cực kỳ bị động, thậm chí còn có khả năng gặp nguy hiểm tồn vong!

- Cô nói cho tôi phải làm sao để bổ cứu đây!



Landvo hừ lạnh bảo,



- Trừ khi. . .

Catherine và hắn đã từng tưởng tượng qua cục diện nguy cơ, tuy nhiên không phải loại trước mắt này, nhưng cũng tương tự với Bạch Tiểu Thăng tạo thành cho bọn họ.

Thật đến một bước đó, cũng không phải là đi bù đắp rồi.

Mà chính là tiên phát chế nhân!

Không giải quyết được phiền phức thì cứ đi giải quyết cái người tạo ra phiền phức kia!

Cái này còn không được sao!

- Liên quan với cái kế hoạch kia, những ngày qua em cũng đã chuẩn bị xong rồi!



Kathleen nói:



- Chỉ là hôm nay thấy cái tên Bạch Tiểu Thăng này, em phát hiện hắn là một kẻ rất đáng sợ! Bình tĩnh, cơ trí, có loại khí chất làm cho em rất là bất an! Em rất không muốn trở thành địch với người như vậy. Em sợ, chúng ta không thể làm cho hắn thất bại bên này, thế tất sẽ lưu lại họa lớn!

Landvo đối với việc Catherine đánh giá Bạch Tiểu Thăng cao như thế, cũng cảm thấy bất ngờ,



- Người trẻ tuổi kia, lại lợi hại đến như vậy sao?

Catherine trầm giọng đáp lời,



- Cho nên, em cảm thấy, nếu như ta sớm định ra một khi kế hoạch thất bại, cho dù chúng ta có sử dụng bạo lực thì tuyệt đối cũng không thể để cho hắn bình yên rời đi!

- Cần phải, nhổ cỏ tận gốc! Vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn!

Catherine chưa bao giờ kêu gọi đánh đánh giết giết, trước mắt cũng đã động sát cơ.

Cái tên Giám Đốc Điều Hành khu Trung Hoa kia, rốt cuộc là nhân vật bậc nào!

Landvo trầm mặc mấy hơi thở, chỉ nói một tiếng,



- Được!

Sau khi Catherine đã thống nhất ý kiến với Landvo, suy nghĩ một chút, lại trầm mặt gọi điện thoại cho Mai Phu.

Chuyện này, cái tên Mai Phu này ngu xuẩn khó thoát tội lỗi!

Nhưng trước mắt mấu chốt nhất là, phải biết đồ vật gì bị đánh cắp, tốt để trong lòng bọn họ nắm chắc.

Tối thiểu có thể làm một cái dự định xấu nhất. . .

Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, đường dây vừa được nối, Catherine đã lập tức mắng to,



- Mai Phu, cậu đã làm sao vậy hả? Vì sao lại để cho một con hạ nhân thừa cơ như vậy?

Đầu dây điện thoại bên kia, Mai Phu hoảng sợ trả lời:



- Chị Catherine, cái này cái này thật sự thể không trách em được, con tiện nhân kia ở trong nhà chúng ta lâu như vậy, ở lại bên cạnh em lâu như vậy, tất cả thói quen tất cả sở thích của em cô ta đều biết hết, sợ là ngay cả mật mã mà em thiết lập cũng có thể đoán được, làm sao em biết cô ta dám như thế chứ!

- Được rồi, không cần phải nói những thứ này với chị!



Catherine tức giận đánh gãy lời nói của Mai Phu.

Mai Phu còn không nhịn được cất tiếng,



- Em đã phái người đi tìm cô ta rồi, tin tưởng. . .

- Bảo người của cậu về đi, cái gì cũng đã không ở chỗ của cô ta rồi, không đáng vì cái người hạ đẳng ăn cây táo rào cây sung mà lãng phí tinh lực, trước mắt, có chuyện quan trọng hơn cần cậu đi xử lý!



Kathleen bảo:

- Cụ thể những thứ cậu đánh mất gồm có những gì?

Catherine vừa hỏi như vậy, lần thứ hai Mai Phu trở nên ấp úng. Nói cái gì mà đồ vật đọng lại quá nhiều, rất nhiều thứ bản thân mình cũng đã quên, Daisy lấy đi những văn kiện kia không theo quy luật nào, muốn tìm từ đầu, không phải nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, vân vân.

Ý này chính là, Mai Phu đã làm mất đi văn kiện quan trọng, nhưng lại không biết làm mất cái nào. Bây giờ còn như một con ruồi không đầu!

Catherine quả thực muốn nổ tung rồi.

Nàng thông minh như vậy, tại sao có thể có một thằng em cùng cha khác mẹ vụng về như thế, nếu không phải tin cậy, cô ta mới sẽ không dùng cái tên rác rưởi này!

Catherine càng nghĩ càng tức hơn, không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ đầy phẫn nộ với điện thoại,



- Bây giờ cậu lập tức mang mấy tên tâm phúc đi điều tra cho tôi!

- Cũng đừng ăn cơm nữa, ngủ cũng đừng ngủ, nếu như trước sáng mai tôi còn không biết những thứ nào bị mất thì. . .

- Cậu hãy đến Siberia đào than đá cho tôi đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận