Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 919: Hàn Minh Hạo, mày là con lừa ngu



Tiệc chiêu đãi của Thị trưởng Trử Hưng Vân có một vị khách mời chưa đến ba mươi tuổi? Nghe nói như thế, Hàn Thừa Nhân có chút mơ hồ.

Hắn cảm giác chuyện này rất khó tin.

Cứ thế, Hàn Thừa Nhân rất muốn hỏi một câu, vị khách kia của thị trưởng Trử có họ tên là gì?

Đương nhiên, nếu như thật sự hỏi thì không lễ phép, với lại Tống Hà cũng sẽ không nói cho hắn.

Hàn Thừa Nhân cưỡng chế lòng hiếu kỳ, nhịn không hỏi tiếp.

- Hàn tổng, lần này anh tìm Trử thị trưởng là vì chuyện gì?

Tống Hà hỏi.

- Là như vậy, chúng tôi chuẩn bị nắm lấy mảnh đất ở thành nam kia, định làm công viên kiểu mới. Cái công viên này có chút khác biệt so với quá khứ, làm phát triển khu vực, cũng có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn. Vì thế, tôi đến báo cáo tình hình với thị trưởng.

Hàn Thừa Nhân nói.

Báo cáo chỉ là một mặt, mắt khác hắn muốn xin chính sách.

Vân Hải đang nhằm vào khách du lịch nên các sản nghiệp cao cấp kiểu mới đều được coi trọng, tận lực giúp đỡ, thậm chí dùng “một công viên một chính sách, một công ty một chính sách” để cổ vũ.

Đối với các sản nghiệp đặc biệt sẽ cung cấp chính sách giúp đỡ đặc biệt.

Đối với công ty khác biệt sẽ cung cấp chính sách giúp đỡ khác biệt.

Lần này, Hàn Thừa Nhân chuẩn bị để thương nghiệp Vân Tự và công ty của mình liên hợp tạo ra một sản nghiệp lớn tụ hợp các hạng mục lại, nên cần đến sự ủng hộ của Thị chính.

Nhưng mà, sau khi nói xong mục đích chuyến đi này, Hàn Thừa Nhân nhìn thấy Tống Hà dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình.

- Chỉ có chuyện này sao?

Tống Hà hỏi.

- Đúng vậy.

Hàn Thừa Nhân gật đầu buồn bực nói.

- Ngoài chuyện này thì còn có chuyện gì?

Hắn bị lời nói của Tống Hà làm cho hôn mê.

Tựa như, chuyện này giống như chuyện nhỏ, không được coi là chuyện lớn gì cả.

- Không phải như vậy, ngài cho rằng tôi vì chuyện gì mà đến đây.

Hàn Thừa Nhân nhận ra được sự khác lạ trong lời nói của Tống Hà, liền hỏi ngược lại.

Hắn căn bản không biết con trai mình đã xảy ra chuyện gì, ngay cả ông cụ nhà hắn cũng không biết.

Thứ nhất, bên kia nhảy khiêu vũ “Tiểu Bình Quả” mới kết thúc.

Thứ hai, tất cả đàn em đi theo đều mệt như chó chết, căn bản không có ai báo tin.

Thứ ba, đám người Hàn Minh Hạo cảm thấy xấu hổ khi để cho người nhà biết. Dù sao đó cũng là chuyện cực kì mất mặt.

Có điều, chung quy thì giấy không gói được lửa.

Bên ngoài đã truyền ra tin tức, việc truyền đến tai người lớn trong nhà chỉ là chuyện sớm muộn.

- Không có gì, không có gì.

Tống Hà vừa lắc đầu vừa nở nụ cười.

Ở trong suy nghĩ của Tống Hà, Hàn Thừa Nhân không biết thì thôi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết nên không cần thiết phải nói ra chuyện này.

Hàn Thừa Nhân tự nhiên đã phát hiện ra thâm ý trong lời nói của Tống Hà, thế nhưng hắn không có cách nào hỏi, chỉ có thể đem sự nghi ngờ này chôn xuống đáy lòng.

Tống Hà nói chuyện với Hàn Thừa Nhân một lúc.

Ước chừng khoảng hai mươi phút, cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra.

Trử Hưng Vân đã đến.

- Thị trưởng Trử.

Hàn Thừa Nhân nhanh chóng đứng dậy và chào hỏi.

- Hàn tổng đã đợi lâu.

Trử Hưng Vân nở nụ cười nhưng vẫn đứng ở cửa, chưa đi vào. Hắn quay đầu ra bên ngoài nói với hai người.

- Lão Quý, Tiểu Thăng, hai người vào phòng làm việc của tôi ngồi trước đi. Bên này tôi xử lý xong sẽ qua ngay. Sau đó, chúng ta sẽ nói tiếp về đề tài vừa rồi.

Trử Hưng Vân vẫn chưa thỏa mãn.

Bây giờ mới là buổi trưa, nếu là buổi tối thì có thể cầm đèn soi.

Hàn Thừa Nhân rất ngạc nhiên nhìn sang, vừa vặn đứng đối diện với một người trẻ tuổi.

Hai bên lễ phép nở nụ cười rồi quan sát kĩ đối phương.

- Người này là Hàn Thừa Nhân của thương nghiệp Vân Tự sao.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đối phương rồi thầm nói.

- Liên tiếp bốn lần đạt kết quả xuất sắc do Bộ Sự Vụ kiểm tra, để thương nghiệp Vân Tự phát triển không ngừng qua từng năm.

Thông qua Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng lấy quyền hạn của chính mình đọc tài liệu ở Bộ Sự Vụ.

Kết quả, hắn phát hiện Hàn Thừa Nhân này là một người tài giỏi. Ít nhất, hắn đã đem công ty con của tập đoàn - thương nghiệp Vân Tự kinh doanh ra dáng, vượt xa mấy người trước đây.

Chỉ riêng điểm này mà nói, mặc kệ Hàn Thừa Nhân sử dụng thủ đoạn nào hay là tồn tại âm mưu trong CÔNG TY hợp tác với mình thì hắn đều là một người kinh doanh hợp lệ.

Trước mắt, khi đối diện nhìn nhau, khí chất của Hàn Thừa Nhân rất không tầm thường, cùng tính cách của con trai hắn Hàn Minh Hạo hoàn toàn khác nhau.

Khí chất của Hàn Thừa Nhân để Bạch Tiểu Thăng tăng thêm mấy phần hảo cảm.

- Đây chính là vị khách mời trẻ tuổi sao? Quả nhiên là rất trẻ.

Hàn Thừa Nhân nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt càng tăng thêm sự tò mò.

Hắn không hiểu, một người trẻ tuổi như vậy có tài cán gì để thị trưởng Trử Hưng Vân xem trọng.

- Có điều, người trẻ tuổi này có dáng vẻ rất đúng mực, khí tràng thu liễm, không hiện không lộ. Người trẻ tuổi này nếu như bất phàm sẽ đặc biệt bất phàm.

Hắn tự nhận mình có khả năng nhìn người.

- Có điều, mặc kệ người trẻ tuổi này thật sự phi phàm hay có thân phận đặc biệt, có thể làm cho thị trưởng Trử ưu ái thì mình nhất định phải kết thân.

Hàn Thừa Nhân thầm nói.

Hắn chuẩn bị tìm kiếm thông tin từ Trử Hưng Vân hoặc Tống Hà.

- Mặt khác, nếu như người trẻ tuổi này thật sự bất phàm, mình có thể mang Minh Hạo đi gặp hắn. Người trẻ tuổi luôn có chung chủ đề để nói chuyện, càng dễ hòa mình. Đến lúc đó, có tầng quan hệ này thì cũng dễ nói với thị trưởng nơi đó.

Hàn Thừa Nhân mang tính toán này trong lòng.

Nhưng hắn không biết, con trai hắn lại bị Bạch Tiểu Thăng chỉnh cho rất thảm.

Quý Minh Dương cũng liếc nhìn Hàn Thừa Nhân, có điều chỉ là tùy ý nhìn.

Vân Hải cách Trung Kinh quá xa, với lại hoàn cảnh ở Vân Hải đúng là tốt hơn Trung Kinh. Dù hắn có muốn dẫn công ty của đối phương nhưng đối phương cũng chưa chắc sẽ đồng ý.

Hơn nữa, công ty thương nghiệp không phải là thứ khuyết thiếu mà Trung Kinh đang khát cầu.

Trử Hưng Vân bàn giao xong chuyện của Bạch Tiểu Thăng và Quý Minh Dương thì tiện tay đóng cửa lại, hướng Hàn Thừa Nhân cười nói.

- Hàn tổng đến đây, ngồi đi.

Nhất thời, Hàn Thừa Nhân nở nụ cười.

- Xin mời ngài.

Sau khi cả hai bên cùng ngồi xuống, Hàn Thừa Nhân không phí lời mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Hắn biết tính khí của Trử Hưng Vân nên bày ra báo cáo, nói thẳng, đem mục đích hôm nay đến nói ra.

- Tình huống chính là như vậy, ngài cảm thấy thế nào.

Hàn Thừa Nhân tràn đầy tự tin, cảm giác có thể thuyết phục Trử Hưng Vân.

Công viên dạng này nhất định sẽ được Trử Hưng Vân ủng hộ.

Nhưng hôm nay, Hàn Thừa Nhân vừa nói xong, Trử Hưng Vân vẫn trầm mặc.

Thị trưởng Trử lật xem phần báo cáo, suy nghĩ nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói.

- Hàn tổng, chuyện này trong thành phố còn phải nghiên cứu thêm một chút.

Hàn Thừa Nhân sững sờ.

Thị trưởng Trử cười dài nói.

- Không gạt anh, lúc nãy có vị khách nói chuyện với tôi về sự phát triển của Vân Hải. Được sự dẫn dắt, tôi đã điều chỉnh một ít suy nghĩ, còn chờ các ban ngành thị chính mở hội thảo nghiên cứu.

Mấy câu nói của thị trưởng Trử để Hàn Thừa Nhân kinh ngạc, không nói nên lời.

Chỉ cùng nói chuyện với vị khách kia mà thị trưởng muốn điều chỉnh con đường phát triển sao ?

Không phải vị khách trẻ tuổi kia đi.

Hàn Thừa Nhân không thể tin được, người trẻ tuổi kia lại có năng lực như thế.

- Được rồi, Hàn tổng. Báo cáo của anh cứ tạm thời để ở chỗ tôi, chúng ta sẽ mau chóng nghiên cứu. Anh cứ đi về trước đi.

Trử Hưng Vân nói.

Trử Hưng vân đứng dậy, ý định tiễn khách.

Hàn Thừa Nhân cũng chỉ đành đứng lên rồi cười nói.

- Chuyện này phiền thị trượng, tôi đi trước.

Trử Hưng Vân gật đầu, muốn đi nhưng lại dừng bước, nhìn về phía Hàn Thừa Nhân.

- Hàn tổng, tôi có một lời nói ngoài lề.

- Dành thời gian dạy dỗ con trai anh đi.

- Nếu như anh không nỡ quản, người khác quản sẽ xảy ra vấn đề lớn đó.

Dứt lời, Trử Hưng Vân trực tiếp rời đi.

Hàn Thừa Nhân ngốc tại chỗ.

Con trai của hắn.

Làm sao?

Hàn Minh Hạo, mày là con lừa ngu.

Mày đã làm gì, sẽ không đắc tội với thị trưởng chứ.

Nghĩ đến đây, Hàn Thừa Nhân chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cực kì âm lãnh, sau đó nhanh chân chạy đi.

Hắn muốn đi tìm cái con lừa kia để hỏi rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận