Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1512: Các ngươi quả thật khinh người quá đáng! (1)

Đám người này không ngừng mơ mộng, nhất thời cảm thấy hưng phấn không thôi.

Thế nhưng, ở đây cũng có một số người. Tuy rằng bọn họ mang danh công tử ăn chơi, ngày ngày tụ tập với đám bạn bè chẳng ra gì trải qua cuộc sống cũng chẳng ra gì nốt, nhưng bọn họ lại không hề ngốc, cũng biết rằng đàm phán thương vụ chân chính làm sao có thể tiến hành công khai cho được.

Trừ phi là người ta đã đàm luận xong từ trước, lần này chỉ lấy ra nói lại cho mọi người nghe. Hoặc giả, chính là có ý đồ khác.

Có điều mặc kệ là loại nào, bọn họ cũng sẽ vui lòng tham gia tràng náo nhiệt này.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được giương mắt nhìn về phía Hàn Đông Thịnh, trong lòng chợt cảm thấy thật buồn cười.

Cái gã Hàn Đông Thịnh này xem việc đàm phán thương vụ là cái gì, một trò chơi thôi sao?

Còn mở rộng cửa lớn cho người ta dự thính. . .

Liền ngay cả Tần Tiểu Yêu bên cạnh cũng nhịn không được kinh ngạc hỏi Bạch Tiểu Thăng:



- Anh Tiểu Thăng, sao đàm phán thương vụ gì mà nghe giống như mở đại hội vậy anh, còn cho phép người ngoài dự thính nữa là sao?

Một đứa nhỏ tám tuổi nhìn qua một cái cũng cảm thấy có vấn đề rồi nè!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng trả lời Tần Tiểu Yêu:



- Có lẽ mấy người này đều yêu thích náo nhiệt chăng!

Hắn quả thật không nghĩ ra được cách giải thích nào “tốt” hơn.

- Anh Tiểu Thăng này, nếu em nhớ không nhầm thì hẳn là anh cũng đến để bàn chuyện hợp tác với La Đan Luân đấy.



Tần Tiểu Yêu vừa nghĩ đến liền nói ngay.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, trong lòng chợt hơi động.

Hắn đã sớm nhận ra La Đan Luân không giỏi kìm nén, lại nghe Hàn Đông Thịnh nói những lời "buồn cười" như vậy, còn có một màn trao đổi buồn cười sắp sửa diễn ra nữa. . .

Hắn đột nhiên rõ ràng.

Mấy thứ này hẳn là chuẩn bị cho mình đây!

Bạch Tiểu Thăng giương mắt nhìn về phía Hàn Đông Thịnh, Hàn Đông Thịnh cũng vừa vặn nhìn qua.

- Ôi, suýt chút đã quên, người anh em này hình như cũng đến để bàn chuyện hợp tác, vậy thì cũng xin mời luôn.



Hàn Đông Thịnh mỉm cười cất giọng nói với Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức tụ hết lên trên người Bạch Tiểu Thăng, rất nhiều người bắt đầu châu đầu ghé tai xầm xì thảo luận.

- Chúng ta đều là bạn bè của La thiếu gia, nói chuyện hợp tác thì càng là phù sa không chảy ruộng ngoài, cái thằng đó dựa vào cái gì cũng tới đây kiếm một chén canh chứ?

- Ha ha, người ta có phải bạn tốt của La thiếu gia hay không còn khó mà nói, thế nhưng lại là bạn của tiểu tiểu tỷ Tần gia đấy! Chỉ bấy nhiêu thôi, La thiếu gia cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi rồi!

- Vậy xuất thân gia thế của hắn có thể hiển hách giống như chúng ta không?

- Điều này thì không biết. Có điều nếu thật sự là con nhà hào phú, vì sao trước kia chúng ta đều chưa từng gặp qua hắn bao giờ!

- Đúng đấy, nếu như hắn trâu bò thật, sẽ đến cái phòng này. . . Không, ý của tôi là, hắn lôi kéo tiểu tiểu tỷ Tần gia cũng chỉ có thể tới nơi này mà thôi.

- Ha ha, chỉ sợ là nịnh bợ tiểu tiểu tỷ Tần gia người ta mới có cơ hội được đến nhà họ La. . .

Đám người âm thầm nghị luận, rất nhiều người còn thẳng thừng bộc lộ sự trào phúng và nghi ngờ đối với Bạch Tiểu Thăng.

Trong đám này, còn có mấy người do Hàn Đông Thịnh sắp xếp từ trước nữa.

Hướng dẫn dư luận, "thống nhất" quan điểm, vòng xem thường thứ nhất dành cho Bạch Tiểu Thăng, trước mắt đã bắt đầu rồi.

- Mấy kẻ khốn nạn kia, nói cái gì đấy!



Tần Tiểu Yêu cũng nghe không nổi nữa, lúc này mới nổi giận cất tiếng mắng bọn họ một câu.

Không phải chỉ một hai người thôi, mà gần như tất cả mọi người có mặt đều nói anh Tiểu Thăng của nàng như vậy! Nàng vô cùng tức giận.

- Tiểu Yêu!



Bạch Tiểu Thăng ngăn cản Tần Tiểu Yêu, khẽ mỉm cười lắc đầu với nàng, nói rằng:



- Chẳng sao cả, chỉ mấy câu nhàn thoại mà thôi, em đừng tức giận như vậy.

Tần Tiểu Yêu dẩu môi lên, thật sự nghe lời không nổi giận nữa.

Vừa rồi, trong lúc nàng tán gẫu với Bạch Tiểu Thăng, phát giác anh Tiểu Thăng là một người có tính tình vô cùng tốt, lại thêm anh ấy đối xử với người quản gia dẫn đường kia rất khách khí, nghĩ đến là đã thích người tốt tính này rồi. Tiểu nha đầu kia cũng không muốn hắn nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn mắng chửi người của mình, vì vậy mới cố nhịn cơn giận xuống, tức khắc hung hăng trợn mắt trừng mấy người nhiều chuyện kia, đoạn cũng không nói gì thêm nữa.

Hàn Đông Thịnh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với những âm thanh chỉ trích bốn phía, làm bộ làm tịch trao đổi với người bên cạnh, chờ nghe gần đủ rồi, mới cười lên ha hả, cất giọng nói rằng:



- Vừa mới nãy, La thiếu gia có gọi cho tôi một cú điện thoại, ở bên kia tương đối bận rộn nên chưa thể tới được, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trao đổi trước. Tôi may mắn được La thiếu gia ủy thác, đảm nhiệm vai trò người chủ trì, đến đây đến đây, xin mời mọi người rời bước sang phòng bên cạnh. Ở bên đó, chúng tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi.

Trong lúc nói chuyện, Hàn Đông Thịnh dẫn đầu đi ra ngoài, đám người cũng dồn dập đuổi theo sau.

Tần Tiểu Yêu nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đi thôi, chúng ta cũng đi nhìn một cái.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

La Đan Luân đã cố ý bày cho mình một trận hồng môn yến như vậy, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình hẳn là nên tham gia.

Trên thực tế, hai người có thể coi như là "tình địch", nếu như không tham gia thì có vẻ giống như đang né tránh La Đan Luân hắn vậy!

Ở phương diện khác Bạch Tiểu Thăng có thể không ngại, nhưng chỉ cần liên quan đến Ngụy Tuyết Liên thì một bước hắn cũng sẽ không nhường!

Bên cạnh, các bóng đèn đều được bật, thắp sáng cả căn phòng, hai cánh cửa đều được mở rộng ra.

Hàn Đông Thịnh mang theo đám người đi qua, Bạch Tiểu Thăng và Tần Tiểu Yêu thì đi sau cùng.

Chờ sau khi đi vào, Bạch Tiểu Thăng có phần kinh ngạc, nhất thời không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Trong này có chỗ nào giống với hội trường tổ chức hội đàm thương vụ gì đâu, quả thật chính là một căn phòng tụ nghĩa của các hảo hán "thủy bạc Lương Sơn" đây mà.

Thật không biết người bố trí đã suy nghĩ như thế nào nữa.

Đứng từ ngoài cửa nhìn vào, ở đối diện, sâu bên trong nhất, có một cái ghế sô pha đơn nằm ngay ngắn chính giữa, phía dưới còn chừa ra một con đường rộng rãi, mỗi bên đều có sáu cái ghế sô pha đơn xếp thành một dãy.

Giữa mỗi một ghế sô pha như vậy đều có đặt một cái bàn trà, trên bàn trà còn có một cái biển ghi tên họ một người, ai nên ngồi ở vị trí nào cũng đầu được sắp xếp rõ rõ ràng ràng.

Vị trí chính giữa đương nhiên là dành cho chủ nhân La Đan Luân, còn vị trí thứ nhất bên tay trái chính là của Hàn Đông Thịnh.

Những cái ghế sô pha dành cho một người ngồi này được sắp xếp một đường từ bên trong nhất cho đến tận ngoài cửa, bày biện đầy ắp, nhiều đến mức chẳng còn chút chỗ trống nào.

Ngoài ra, đằng sau mấy cái sô pha đó đều có một loạt ghế để cho đám người "vây xem" ngồi, con số cũng là vừa vặn.

Đám người kia đi vào, đều tự tìm cho mình một chỗ ngồi.

Chờ cho đến khi Bạch Tiểu Thăng và Tần Tiểu Yêu đi vào, thì đã không còn một chỗ nào còn trống cả.

Tần Tiểu Yêu nhướng mày lên, ánh mắt quét qua một vòng, thấy ngay cả một cái ghế trống cũng không có, nếu muốn tăng thêm chỗ ngồi sợ là phải ở tuốt đằng sau mọi người, có lẽ còn là một góc xó ở trong cùng nhất.

- Anh Tiểu Thăng, anh ngồi ở đó đi!



Con bé này làm việc nhân đức không nhường ai, lôi kéo Bạch Tiểu Thăng chỉ vào vị trí ở ngay giữa phòng, nơi duy nhất vẫn còn trống mà nói.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa mở miệng Hàn Đông Thịnh đã bật người đứng dậy, nở nụ cười bảo:



- Chỗ đó không được đâu, tiểu tiểu tỷ!

Tần Tiểu Yêu dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn.

Hàn Đông Thịnh cười tủm tỉm nói tiếp:



- Đó là vị trí dành cho La thiếu gia, cũng chỉ mình cậu ấy mới có thể ngồi ở đó thôi! Lại nói vị trí của chủ nhân lại để cho một khách mời ngồi, thì còn ra thể thống gì nữa. Dù sao Tần gia và La gia ta cũng rất coi trọng quy củ, không phải sao!

Tần Tiểu Yêu nhất thời nghẹn lời.

Xuất thân con nhà phú quý, sao nàng có thể không hiểu những quy củ này, trước mặt nhiều người như vậy, Hàn Đông Thịnh dùng quy củ nói chuyện, làm cho nàng không còn lời nào để nói.

Thế nhưng tài ăn nói của con bé đâu phải thuộc hạng xoàng, nó rất ít khi phải chịu thiệt, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ bốn phía quát lên rằng:

- Vậy ngươi nói xem, còn chỗ nào để anh Tiểu Thăng của ta ngồi. Bằng không ngươi bảo người dọn hết mấy cái ghế này đi, thống nhất đổi một dãy ghế nhỏ hơn lại đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận