Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 891: Chúng ta vì rèn luyện mà đến



- Tốc độ này của anh vẫn rất nhanh a.

Lôi Nghênh tới lui chỉ cần bỏ ra mười mấy phút, liền mua vé về rồi, Bạch Tiểu Thăng nhịn không được tán thưởng một câu.

- Cũng may mắn, cũng không có đông người lắm.

Lôi Nghênh vừa nói, vừa đem vé xe đưa cho Lâm Vi Vi.

Vài lần cùng nhau xuất hành, bọn họ cũng dần phối hợp tốt hơn tạo thành sự ăn ý vô hình.

Mỗi lần lên xe, Lâm Vi Vi đều ở phía trước soát vé, Lôi Nghênh ở đằng sau cầm theo hành lý.

Bạch Tiểu Thăng quan sát Lôi Nghênh một chút lại phát hiện có chỗ khác lạ, có chút ngạc nhiên nói:

- Anh làm sao vậy? Tôi nhìn vẻ mặt này của anh dường như không đúng lắm, anh đây là có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi như vậy, Lâm Vi Vi cũng không nhịn được liền quan sát Lôi Nghênh một phen.

Nàng cũng phát hiện ra dáng vẻ của Lôi Nghênh tựa hồ có điểm tâm sự trong lòng.

Hắn không có ẩn giấu đi loại tâm tình này.

- Có phải hay không trong nhà có chuyện gì a?

Lâm Vi Vi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Trong nhà của anh có thể có chuyện gì, mọi chuyện rất tốt.

Lôi Nghênh nhấc đầu hiền lành cười một tiếng, sau đó nhìn hai người, thu lại nét cười nói:

- Chỉ là. . .

- Thôi được rồi vậy thôi nói thẳng vậy.

Lôi Nghênh ngập ngừng sau đó như là đã suy nghĩ xong nên quyết định nói.

Đây cũng không phải là chuyện gì tốt để giấu diếm.

- Từ lúc chúng ta xuống xe, đi về hướng đường cao tốc. Tôi liền có một loại cảm giác, như chúng ta bị người khác theo dõi.

- Bị người khác nhìn chằm chằm à?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên hỏi lại.

Nàng không rõ ràng lắm về việc này, như vậy là có người đang theo dõi bọn họ sao?

Lâm Vi Vi quay qua nhìn bốn phía một chút.

- Đừng tìm mắc công, cô tìm không ra đâu. Người này có khả năng theo dõi và ẩn núp rất tốt...

Lôi Nghênh khẽ nói.

- Không phải người bình thường sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Hắn tin vào sự phán đoán của Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh gật gật đầu thừa nhận.

- Vừa rồi thời điểm tôi đi mua vé cũng vậy, lúc đó cảm nhận được sự theo dõi là cường liệt nhất, tên kia hẳn là đi theo tôi.

- Chỉ có điều, tôi vẫn một mực không có tìm được hắn! Trên đường trở về, tôi cố ý hạ mấy cái thiết bị, muốn bắt hắn.

- Kết quả phát hiện, máy theo dõi không thấy được hắn.

- Xem ra, quả thực là cuộc sống của tôi an ổn quá lâu, ở phương diện tính cảnh giác này có chút thụt lùi, không còn nhanh nhạy như xưa.

Lôi Nghênh nhịn không được buồn bực thở dài một hơi. Phát giác được bị người khác theo dõi, nhưng không có tìm được đối phương, Lôi Nghênh cảm thấy rất khó chịu.

Lâm Vi Vi lại nhịn không được rùng mình một cái, không nhịn được hỏi.

- Có phải anh bị ảo giác hay không?

Lôi Nghênh sững sờ, lập tức dở khóc dở cười nói.

- Cô cho rằng tôi là cái thằng ngốc à.

- Anh nói như vậy, tôi luôn cảm thấy có chút dọa người. Lâm Vi Vi lầm bầm nói.

Sau lưng lúc nào cũng có đôi mắt nhìn chằm chằm theo dõi, phía bên mình nhất cử nhất động đều bị người khác thu hết vào mắt. Cảm giác này phi thường không tốt, thậm chí có chút khủng bố.

- Chúng ta ở Kim Bình náo nhiệt một phen, Bộ Sự Vụ ở ngoài ngàn dặm cũng như ông vỡ tổ, bị người khác để mắt tới cũng là chuyện bình thường.

Bạch Tiểu Thăng lại cười cười. Hắn ngược lại nhìn thoáng hơn.

- Vậy sao anh có thể khẳng định, chính là người có liên quan cùng tập đoàn làm, vạn nhất nếu là phần tử phạm tội gì khác hoặc cái người xấu thì làm sao bây giờ?

Lâm Vi Vi nhịn không được hỏi.

- Hỏi anh ta kìa.

Bạch Tiểu Thăng cười to, chỉ chỉ Lôi Nghênh nói.

Lôi Nghênh nhếch miệng lên cũng nhe răng cười.

Nếu thật là đội ngũ tội phạm, du côn lưu manh, hắn ngược lại càng cao hứng.

- Được rồi, coi như em chưa nói gì đi.

Lâm Vi Vi nhìn Lôi Nghênh nở nụ cười tự tin, nhịn không được rùng mình một cái, lầm bầm nói.

Bạch Tiểu Thăng thì thái độ bình tĩnh không sợ, túc trí đa mưu, lại thêm Lôi Nghênh bày sẵn thủ đoạn từ trước, Lâm Vi Vi nghĩ nghĩ, cảm giác cũng an tâm được phần nào.

Thời gian bọn họ nói chuyện, bên kia tên thám tử thượng đẳng theo dõi Lôi Nghênh, đang gọi điện thoại cho cố chủ.

- Cao tiên sinh? Là tôi đây, tôi đã điều tra xong, mục tiêu của bọn họ là muốn đi Dư Tuyền ! Nửa giờ sau xe sẽ. . .

Đầu bên kia điện thoại, rõ ràng chính là Cao Bằng trợ lý của Lâm Ngọc.

Lần theo dõi này, cũng là an bài của Lâm Ngọc.

Bất quá, Lâm Ngọc cũng không có tính kế hiểm ác gì, hắn chỉ muốn biết rõ mấy người Bạch Tiểu Thăng, trạm tiếp theo muốn đi chỗ nào.

Cao Bằng cùng tên thám tử tư kia hàn huyên một hai câu, sau đó dùng ngón cái đè lên tắt Microphone điện thoại di động rồi cùng Lâm Ngọc nói:

- Bọn hắn không đi Vân Hải, muốn đi Dư Tuyền.

- Dư Tuyền sao?

Lâm Ngọc nhắm mắt lại lâm vào trầm tư suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn gửi phần báo cáo kia cho Bộ Sự Vụ, đề cập qua vấn đề Trương Khải kết bè kết cánh.

- Lưu Yến, đặt trước vé, chúng ta sẽ đi Dư Tuyền.

Lâm Ngọc quả quyết nói

Cao Bằng lại lần nữa đem điện thoại di động đặt ở bên tai, chuẩn bị cùng vị kia thám tử cao cấp kia trò chuyện về giai đoạn theo dõi tiếp theo.

- Anh nói cái gì? Thanh toán tiền lương kết thúc công việc, anh không làm nữa?

m thanh của Cao Bằng cao hơn, mày khẽ nhăn lại:

- Anh mới làm được có một lát liền muốn lấy tiền đặt cọc lẫn tiền công, điều này không đúng lắm.

- Anh nói cái gì, độ nguy hiểm quá cao? Theo dõi cá nhân thì có nguy hiểm gì. . .

- Đối phương có một người rất lợi hại, anh không thể chịu được?

- Này, anh nếu như vậy, chính là phá hỏng bảng hiệu của chính mình . . .

Cao Bằng liên tiếp nói mấy câu.

- Được rồi, thanh toán cho hắn đi, chúng ta lại tìm những người khác. Lần tiếp theo, dùng giá cao gấp ba để mời chào.

Lâm Ngọc chau mày nói.

- Tốt, tốt, được rồi, tôi thanh toán cho anh! Đúng rồi, nếu như anh tiếp tục làm, chúng tôi có thể dùng giá tiền gấp ba để trả cho anh, anh có muốn tiếp tục không. Không muốn, vậy anh có người bằng hữu nào không giới thiệu cho chúng tôi với. . .

Một bên khác.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lên xe. Một đường không ai nói chuyện, rất nhanh liền đến Dư Tuyền.

Lâm Vi Vi liên hệ cùng với Bộ Sự Vụ tìm khách sạn có ký kết với tập đoàn, đặt một gian phòng.

Ba người trực tiếp đi qua.

Đến khách sạn, Lâm Vi Vi còn nhịn không được hỏi lại Lôi Nghênh, hiện tại còn cảm giác bị người nhìn chằm chằm theo dõi nữa hay không.

Lôi Nghênh lắc đầu.

- Có lẽ đối với phương thật sự chỉ là một kẻ cắp chuyên nghiệp, muốn sờ túi tiền của anh, kết quả phát hiện anh quá cẩn thận, hơn nữa sát khí quá nặng, cho nên đã hù cho hắn sợ bỏ chạy rồi.

Lâm Vi Vi còn nói đùa được một câu. Nhưng nói như thế, ngược lại cũng không phải là không có khả năng.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng cười trừ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Đến địa phương, Bạch Tiểu Thăng mang hai người bọn họ đi ăn cơm, thuận tiện đem tình huống của hai công ty tương quan, còn có việc dính líu đến Tổng giám đốc, nói cho hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nắm rõ.

- Anh Tiểu Thăng, anh làm sao điều tra được cặn kẽ như vậy, những cái này anh điều tra lúc nào vậy?

Lâm Vi Vi rất là kinh ngạc thắc mắc hỏi.

Bạch Tiểu Thăng ngay cả tính cách của mục tiêu cũng đã phân tích xong, trực tiếp giảng cho bọn họ nghe.

Đối với phân tích của Bạch Tiểu Thăng, hai người tự nhiên là tin tưởng vô điều kiện.

Chỉ là Bạch Tiểu Thăng có thể vô thanh vô tức điều tra ra được, mà bọn họ lại không phát hiện ra chút nào hết.

Lôi Nghênh cũng có mấy phần kinh ngạc.

- Thời điểm ở Kim Bình, ban đêm trong lúc rảnh rỗi, cho nên thuận tiện làm thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Này dĩ nhiên đây không phải là lời nói thật.

Thực tế, là lúc ở bên trên đường cao tốc, Bạch Tiểu Thăng bình thản nhắm mắt dưỡng thần, để Hồng Liên trợ giúp cùng với chính mình tiến hành phân tích một phen.

Chỉ là giúp đỡ, mà không phải để Hồng Liên tự động phân tích.

Bạch Tiểu Thăng muốn tự mình làm trước, sau đó mới để Hồng Liên chỉ ra chỗ mà bản thân suy nghĩ không chu toàn, dùng cái này để rèn luyện năng lực phân tích Logic của mình.

Nói đến, lúc Bạch Tiểu Thăng cùng với mấy vị đại nhân vật gặp mặt hội đàm, cũng là một cách để rèn luyện tâm tính. Lại mượn nhờ sự trợ giúp từ hệ thống phân tích, rèn luyện thêm nhãn lực. Hiện tại bắt đầu, hắn muốn cường hóa năng lực phân tích Logic của chính mình.

Theo Bạch Tiểu Thăng chỉ có năng lực phân tích tổng hợp của chính mình tăng lên thì mới là điều tốt nhất, mới có thể để cho hắn đảm nhiệm cương vị cao hơn.

- Chúng ta dự tính ở Dư Tuyền đợi hơn nửa tháng, kỳ thực không cần lâu như vậy, bất quá lần này không riêng gì vì vấn đề thành tích, mà vẫn là rèn luyện đội ngũ của mình lên tầm cao mới.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Trong thời gian này, hài người có thể đi thăm hỏi hai công ty kai, thử nghiệm các con đường của mình để thu hoạch tư liệu cùng chứng cứ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe xong liên tiếp gật đầu.

Giờ phút này, ở trên đường cao tốc.

Lâm Ngọc mang theo Cao Bằng và Lưu Yến cũng vừa xuống xe.

- Lần này, toàn lực ứng phó cho tôi.

Lâm Ngọc vừa đi vừa ra lệnh.

- Đánh lén Bạch Tiểu Thăng, hiện tại bắt đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận