Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 890: Không đi Vân Hải, đi Dư Tuyền



Ở nơi này, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cùng Tô lăng Ngữ và Giang Nguyệt chơi trọn vẹn hai ngày.

Ngắm phong cảnh, đi dạo di tích cổ, mua đặc sản, chơi đến quên cả trời đất.

Trong vòng hai ngày này, có rất nhiều người gọi điện cho hắn.

Ngày thứ nhất, người đầu tiên gọi đến là Lâm Kha.

Lâm Kha là e sợ thiên hạ không loạn, gọi đến tán dương Bạch Tiểu Thăng.

- Anh thực sự rất giỏi. Có thể trực tiếp làm sự vụ quan gương mẫu của chúng tôi ăn quả đắng. Chuyện này quả thực thoải mái, tôi rất thích.

Sau đó, nàng còn tỉ mỉ hỏi dò tình hình lúc đó, bao gồm cả vẻ mặt, phản ứng của Lâm Ngọc.

- Đáng tiếc tôi không có ở đó! Đáng trách hơn là anh cũng không quay lại cảnh đó.

Lâm Kha ảo não.

Sau Lâm Kha, người gọi đến thứ hai là Phùng Ly.

Phùng Lý nói với Bạch Tiểu Thăng về phản ứng của bộ sự vụ bên này trước tiên. Ngoài ra, còn nói về chỉ thị sắp có là phê bình Lâm Ngọc, đối với Bạch Tiểu Thăng thì gọi tên khen ngợi.

- Lần này, danh tiếng và lực lượng của anh đã ngang với Lâm Ngọc.

Phùng Ly cười cảm khái.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc là tích lũy nhiều năm mới đạt được như vậy. Còn anh, mới qua mấy ngày mà có thể đuổi kịp ngang hàng với anh ta.

- Không có, không có.

Bạch Tiểu Thăng còn rất hài hước, khiêm tốn nói.

- Nhưng mà, sự vụ quan Lâm Ngọc là học sinh của đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, ở bộ sự vụ có quan hệ rất rộng. Bởi vậy, tôi sợ anh lại..

Thanh âm Phùng Ly ngừng lại, cân nhắc đắn đo.

- Sợ sẽ đắc tội với người khác thật sao?

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Từ khi Hạ lão đẩy tôi lên vị trí này, tôi đã không có khả năng cùng người khác hòa hợp một chỗ. Cô không nhận ra sao, vị trí này của tôi chính là vị trí đắc tội với người khác. Chẳng qua là sớm hay là muộn mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng có cái nhìn rất thoáng.

Phùng Ly sảng khoái cười một tiếng.

- Được. Vậy tôi sẽ không khuyên giải anh.

Sau Phùng Ly, là Lý Hạo Phong rồi Trịnh Thiên Hồng gọi đến.

Hai vị đại sự vu quan này, Bạch Tiểu Thăng cũng không xa lạ gì. Họ cổ vũ, khuyến khích, sau đó là nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng không cần quá cứng với lâm Ngọc, dù sao cũng là đồng nghiệp.

Bạch Tiểu Thăng cảm ơn một hồi.

Hôm sau, Hạ Hầu Khải tự mình gọi điện, hỏi thăm một phen.

Bạch Tiểu Thăng không nhắc gì đến một số việc không thích hợp, còn lại đều báo cáo cho Hạ lão.

- Người trẻ tuổi đấu một trận, tranh một chuyến cũng không phải là chuyện gì xấu.

Đường đường là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa lại không nói chung sống hòa thuận, hợp tác tốt đẹp, mà ngược lại cổ vũ tranh đấu để Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười.

- Lâm Ngọc phạm vào một sai lầm nhỏ lại có thể nhấc lên sóng lớn mênh mông. Cái này chẳng phải nói rõ, bộ sự vụ chúng ta đang ở một cục diện đáng buồn.

Trong điện thoại, Hạ Hầu Khải nói.

- Lúc trước, tôi sợ xảy ra xung đột giữa mọi người nên mọi người muốn điều tra công ty nào, muốn báo cáo, lập hồ sơ thì không thể cùng một chỗ. Những năm này, nhìn qua thì hiệu quả cũng không sai.

- Thế nhưng, chuyện này cũng làm tiêu diệt tính cạnh tranh. Không tranh tức là không có ý chí tiến thủ, sự vụ quan không có ý chí tiến thủ có thêm nhiều lắm.

Hạ Hầu Khải cảm khái.

- Hai người làm loạn chuyện này, cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.

Hạ Hầu Khải luôn có cái nhìn rất đặc biệt. Hắn chú ý tình thế của bản thân, cùng quan sát đại cục. Hắn có thể từ một chuyện nhỏ mà suy diễn ảnh hưởng đến toàn cục.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng nổi lên lòng tôn kính.

Đây chính là tầm nhìn của tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Từ lời nói của Hạ Hầu Khải, Bạch Tiểu Thăng tinh tế phân tích rồi bỗng nhiên hiểu thông.

- Hạ lão là đang ám chỉ mình có thể buông tay làm việc mà không sợ đắc tội người khác. Đây là lấy mình làm gậy quấy phân heo…

Bạch Tiểu Thăng trầm tư, sau đó tỉnh ngộ, nhận ra mình nói sai.

- Phi phi phi, sao lại coi mình là “Na Tra nháo hải”, phải là “Tôn đại thánh phá thiên cung” mới đúng.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười. Hạ lão đã ngầm ủng hộ, hắn càng có niềm tin.

Hai ngày về sau, đám người Bạch Tiểu Thăng cùng Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt chia tay, cũng là thời điểm phải rời đi.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt có phần không lỡ rời, nhưng các nàng cũng có công việc của mình, không thể đi với nhau suốt được. Cũng may, lần này có lưu lại phương thức liên lạc, sau này có thể trò chuyện với nhau.

Hai bên chia tay, đám người Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đi đường sắt cao tốc.

Vào trạm, Lôi Nghênh muốn đi mua vé xe thì Bạch Tiểu Thăng gọi hắn lại.

- Không đi Vân Hải, Chúng ta đi thành phố Dư Tuyền trước.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lôi Nghênh kinh ngạc.

Lâm Vi Vi đứng bên cạnh đôi mắt sáng lên, nói với Lôi Nghênh.

- Đúng đúng, chúng ta nên đi Dư Tuyền trước.

Thấy Lôi Nghênh vẫn không hiểu, Lâm Vi Vi tiếp tục nói.

- Anh quên rồi? Trương Khải thừa nhận vấn đề của chính mình, còn nói qua, hắn có quan hệ với tổng giám đốc của mấy công ty con. Thành phố Dương Tuyền có hai nhà.

- À.

Ánh mắt Lôi Nghênh sáng lên, lập tức hiểu thông.

Bọn họ là muốn bắt đầu.

- Hay, hay. Tôi đi mua phiếu.

Lôi Nghênh nói xong liền chạy đi mua phiếu.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc khi nhìn bóng lưng của hắn.

- Tại sao tôi lại cảm thấy, anh ta có chút kích động nhỉ.

Hai ngày đi chơi nhưng Lôi Nghênh lại uể oải, không có hứng thú lắm.

- Có thể là cảm thấy có việc cần làm, liền có cảm giác hưng phấn, phong phú.

Lâm Vi Vi cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng giật mình khi nhìn nàng.

Không chỉ Lôi Nghênh kích động, còn có Lâm Vi Vi cũng lộ ra ánh sáng từ đôi mắt xinh đẹp kia.

Dường như, sẽ lập tức nhìn thấy con mồi vậy.

- Hai người này đúng là tràn đầy nhiệt tình.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nói.

Kỳ thực, hắn cũng rất chờ mong chuyện này. Lần này, bận rộn hai ngày ở đây mà thu hoạch rất ít.

- Mình muốn đi từng nơi để bù đắp số điểm còn lại. Trước mắt, còn thiếu ba mươi tám điểm. Tuy không thể nói đơn giản như vậy, thế nhưng từng bước gần tới đại sự vụ quan cũng làm cho người khác phải phấn khích.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Bên kia, Lôi Nghênh đi thẳng đến quầy bán vé.

Có điều, hắn mới đi được nửa đường thì dừng lại, đột ngột quay đầu lại nhìn.

Đôi mắt nhạy cảm như sói của hắn, nhìn qua người phía sau.

Người đối diện nhìn vào, nhất định đều sẽ giật mình.

- Luôn có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm… Là ảo giác sao.

Lôi Nghênh tự nhủ.

Cảm giác này có từ lúc bọn họ xuống xe vào trạm.

Nhưng không có phát hiện ra điều gì dị thường.

- Lẽ nào do mình phản ứng chậm chạp.

Lôi nghênh nở nụ cười tự giễu.

- Có lẽ vậy. Dù sao cũng rời chiến trường nhiều năm rồi.

- Quên đi. Nếu như thật sự có người nhìn chằm chằm vào mình, chờ mua phiếu xong, nhất định để hắn hiện nguyên hình.

Lôi Nghênh sải bước, đi thẳng đến chỗ bán vé.

Xa xa, chỗ ngoặt.

Một người đàn ông đang dựa lưng vào tường, không ngừng nuốt nước miếng và lau mồ hôi.

- Mẹ, đây là quái vật gì. Hắn có thẻ cảm giác được sự tồn tại của mình.

Người kia cả kinh nói.

Hắn là thám tử cao cấp, có giáo viên là đặc công xuất ngũ trong trường cảnh sát truyền thụ cho hắn rất nhiều kỹ xảo theo dõi.

Thế nhưng, thiếu chút nữa liền bị đối phương phát hiện.

Người đàn ông kia nhạy cảm hơn người bình thường.

Chỗ bán vé, Lôi Nghênh mua vé xong liền đi vòng vèo. Một người đàn ông đi qua hắn, rồi đi thẳng đến quầy bán vé.

Lôi Nghênh không nhịn được nhìn liếc nhìn hắn, nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không thấy Lôi Nghênh.

Chờ Lôi Nghênh đi xa một chút, người đàn ông kia, cũng chính là vị thám tử tư, trực tiếp hỏi người bán vé.

- Người cao lớn vừa rồi là bạn tôi. Tôi muốn đi cùng xe với hắn, vé xe đi Vân hải còn không?

- Anh ta không mua vé xe đi Vân Hải mà đi Dư Tuyền. Vé xe loại xịn, anh muốn mua mấy phiếu?

Người bán vé vừa nhìn màn ảnh máy tình vừa hỏi thăm.

Hỏi xong không thấy ai trả lời, người bán vé nhăn nhó mặt mũi, lập tức sững sờ.

- Ơ, người đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận