Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1977: Nhận thức một chút

Trình Tuyên Bắc đang “dẫn” lời của Giả Hoắc Nhiên, người phụ nữ kia mà hắn nhắc tới tất nhiên chính là Lâm Vi Vi.

Theo Trình Tuyên Bắc thấy, người phụ nữ kia không tán thưởng, cũng không thức thời, cho rằng mình là bạn của Đổng Thiên Tú lại dám không coi ai ra gì!

Vậy lần này, hắn muốn làm cho Giả Hoắc Nhiên – khúc xương cứng này đi dạy gỗ cho cô biết thế nào là ngạo mạn, tự cao tự đại!

- Kiểu phụ nữ nào mà lại khiến cho cậu có thể đánh giá cao như vậy chứ?

Giả Hoắc Nhiên miễn cưỡng nói. Anh ta không quá tin tưởng, cho rằng Trình Tuyên Bắc đang nói khoa trương lên thôi.

- Anh Giả, anh đã gặp qua Đổng Thiên Lộ chưa?

Trình Tuyên Bắc mỉm cười nói.

- Tất nhiên rồi.

Giả Hoắc Nhiên nói tới chuyện này, mắt hơi sáng lên.

Anh ta tất nhiên biết người phụ nữ Đổng Thiên Lộ kia, hơn nữa còn đã từng thấy!

Cho dù, Đổng Thiên Lộ hơi lớn tuổi một chút nhưng vẫn là báu vật tuyệt sắc, trên người có một khí chất đặc biệt, đó là cao quý, cao ngạo, tự tin hơn người do công việc rèn luyện ra. Có thể nói, hễ là người đàn ông nào từng gặp cô ta, đều sẽ xúc động, trong lòng dâng lên cảm giác muốn chinh phục.

Giả Hoắc Nhiên tất nhiên vừa gặp, trong lòng vẫn luôn có cảm giác ngứa ngáy. Anh ta tất nhiên không dám động tới Đổng Thiên Lộ, chỉ muốn tìm một người phụ nữ có khí chất tương tự để âu yếm.

Nhưng đáng tiếc chính là anh ta tìm không được người nào có thể hoàn toàn so sánh được. Tất cả đều chỉ là hàng giả có vẻ ngoài giả vờ lạnh lùng, dễ dàng bị tiền tài và quyền thế của anh ta chinh phục, hoặc vẻ đẹp kém xa. Nói chung, anh ta vẫn không được như mong muốn.

- Cậu nhắc tới Đổng Thiên Lộ làm gì?

Giả Hoắc Nhiên hỏi ngược lại.

Trình Tuyên Bắc cười. Nhìn biến hóa rất nhỏ trên gương mặt của Giả Hoắc Nhiên, hắn đã biết được, vị Giả thái tử gia này đã bị hắn thuyết phục rồi.

- Anh Giả, người phụ nữ kia quả thật chính là phiên bản của Đổng Thiên Lộ, nhưng còn nhỏ tuổi hơn chúng ta, dáng vẻ cũng xinh đẹp hơn Đổng Thiên Lộ.

Trình Tuyên Bắc nói rất chắc chắn.

Hắn nói là cảm nhận thật sự của hắn đối với Lâm Vi Vi.

Nếu không, ban đầu khi ở trên máy bay, hắn cũng không khát vọng được “làm quen” với Lâm Vi Vi như vậy.

- A? Thật sự có chuyện như vậy sao?

Mắt Giả Hoắc Nhiên sáng lên, không nhịn được nói.

Sau đó, Giả Hoắc Nhiên liếc nhìn Trình Tuyên Bắc, cười mà như không cười nói:

- Có cô gái xuất sắc như vậy, cậu còn không chủ động đi làm quen sao?

Anh ta ngầm có ý nói, người phụ nữ kia tốt như vậy, cậu còn có thể để lại cho tôi sao?

Trình Tuyên Bắc than thở:

- Người ta nào có để ý tới tôi chứ! Anh Giả, anh biết không, cô ta đi cùng với Đổng Thiên Tú, dường như là bạn của Đổng Thiên Tú đấy.

- Đổng Thiên Tú!

Giả Hoắc Nhiên khẽ nhíu mày:

- Cậu gặp cậu ta sao?

- Cậu ta ở trong câu lạc bộ chúng ta ở. Tôi chỉ mới nhìn thấy cậu ta ở phía xa, cậu ta không chú ý tới tôi.

Trình Tuyên Bắc nói thật.

Bất chợt, Trình Tuyên Bắc dường như nghĩ tới điều gì, vỗ trán một cái:

- Không xong rồi. Giờ tôi mới nghĩ ra, sợ rằng chúng ta phải tránh đám người Đổng Thiên Tú kia, không phải ngày mai... còn có chuyện lớn sao...

Giả Hoắc Nhiên nghe vậy lại xem thường cười:

- Ngày mai mấy nhà liên minh chúng ta sẽ giành lấy mảnh đất kia, đây là tin tức còn phải giữ kín nữa sao? Chúng ta còn cần phải tránh né à?!

Giả Hoắc Nhiên nói chuyện rất cao ngạo, có ý muốn nói anh ta căn bản không kiêng kỵ chuyện gặp Đổng Thiên Tú.

Trong lòng Trình Tuyên Bắc cười thầm.

Như vậy là tốt nhất, ông đây còn sợ uổng phí chút tâm tư, không thuyết phục được anh đấy.

Thật ra Giả Hoắc Nhiên cũng không biết, ý định thật sự của cha mình khi thành lập liên minh là muốn dung nhập với người ta, về điểm ấy, anh ta và Trình Tuyên Bắc nói chung không khác nhau.

Trình Bách Đạt không muốn xuất hiện trước mặt Đổng Thiên Tú là sợ xảy ra chuyện phức tạp, lo lắng bởi vì nguyên nhân của mình mà tạo thành vấn đề gì đó, bị mấy nhà khác chỉ trích, đây là một loại thể hiện cẩn thận chặt chẽ. Nhưng Giả Hoắc Nhiên lại hoàn toàn không có e ngại này, anh ta mới không sợ đâu.

...

Sau đó, Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc lại trò chuyện một lát về chuyện đấu giá mảnh đất ngày mai, còn đưa ra một vài suy đoán xem sau này những gia tộc bọn họ và Đằng Vân sẽ đi con đường nào.

Nói một lát thì bọn họ đã đến câu lạc bộ cao cấp. Không đến mấy phút, đoàn xe phía sau cũng đến nơi. Ở thành phố Hoa Kinh này, siêu xe và xe thường căn bản là khoảng cách không thể thu hẹp được.

Sau khi vào câu lạc bộ, Giả Hoắc Nhiên xuống xe, bảo người phục vụ đi đỗ xe vào trong bãi, lấy đồ rồi sắp xếp cho hai người phụ nữ đi cùng mình. Bản thân anh ta lại dẫn theo hai người thân cận đi cùng Trình Tuyên Bắc vào trong, gặp cha mình.

Đương nhiên, cuối cùng gặp mặt là hai cha con người ta, Trình Tuyên Bắc ở lại bên ngoài.

Sau đó, Giả Hoắc Nhiên cũng thăm hỏi đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm một lượt. Trình Tuyên Bắc đi theo anh ta, lại một lần nữa để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người: quan hệ giữa hắn và Giả Hoắc Nhiên rất tốt, quan hệ giữa Trình gia và Giả gia rất tốt!

Sau khi thăm viếng một vòng, Trình Tuyên Bắc lặng lẽ nói với Giả Hoắc Nhiên:

- Anh Giả, hay chúng ta đi nhanh tới xem cô gái tôi đã nói với anh đi? Xem thử cô ta có thể vừa mắt anh không.

Giả Hoắc Nhiên gật đầu cười:

- Được! Vậy cậu biết cô ta ở đâu không?

- Tôi sớm đã nghe ngóng rồi, chỉ cần tới chỗ của Đổng Thiên Tú là có thể tìm thấy cô ta.

Khóe miệng Trình Tuyên Bắc cong lên khẽ mỉm cười.

Hai người này dẫn theo hai người đi cùng. Trình Tuyên Bắc đi ở phía trước dẫn đường, đi sâu vào bên trong câu lạc bộ. Giả Hoắc Nhiên cũng rất mong chờ được gặp người phụ nữ mà Trình Tuyên Bắc đã nói tới.

Sau khi đi khoảng hơn mười phút, Trình Tuyên Bắc trao đổi với trợ lý của mình, lại cười nói với Giả Hoắc Nhiên:

- Bọn họ ở ngay phía trước thôi! Chúng ta sẽ lập tức gặp được đối phương. Đến lúc đó, anh Giả phải nói ra đánh giá, xem tầm mắt của tôi thế nào đấy.

Giả Hoắc Nhiên cười, gật đầu.

Lúc này, bên ngoài một sân viện phía trước, Đổng Thiên Tú đáng đứng với Lâm Vi Vi, phía sau còn có hai trợ lý đi cùng.

- Vi Vi, thật ra cô không cần qua cùng, lát nữa tôi đưa trà qua là được mà.

Đổng Thiên Tú mỉm cười nói.

Cậu ta có một số trà ngon lấy từ phía nam, muốn để cho Bạch Tiểu Thăng nếm thử.

Lâm Vi Vi lập tức cười:

- Không cần phiền phức như vậy. Lát nữa không phải cậu còn có việc phải xử lý sao? Tôi tới một chuyến lấy cũng không có việc gì. Hơn nữa đi nhiều một chút cũng có thể giảm béo đấy.

- Cô không cần giảm béo, như vậy là vừa vặn rồi.

Đổng Thiên Tú mỉm cười nói:

- Đúng rồi, buổi tối này sẽ rất náo nhiệt, các người cũng đi xem chứ?

Lâm Vi Vi lập tức cười:

- Cậu nói thú vị như vậy thì tất nhiên chúng tôi phải đi xem thử mới được.

Hai người vừa nói vừa cười đi tới. Giả Hoắc Nhiên và Trình Tuyên Bắc chạy tới, vừa vặn nghe được những lời này.

Giả Hoắc Nhiên vừa liếc nhìn thấy Lâm Vi Vi, ánh mắt lập tức sáng ngời. Trình Tuyên Bắc nói quả nhiên không sai, người phụ nữ này thật sự xinh đẹp, hơn nữa trên người cô còn có khí chất bất phàm, quả thật có mấy phần giống với Đổng Thiên Lộ, nhưng vẫn có nét riêng của cô ấy, thật là một người tuyệt vời!

Giả Hoắc Nhiên không nhịn được phải khen ngợi. Trình Tuyên Bắc đứng bên cạnh tươi cười, cao giọng nói:

- Người đẹp, xin dừng bước.

Đổng Thiên Tú và Lâm Vi Vi chợt nghe thấy tiếng kêu này thì theo bản năng nhìn sang.

Giả Hoắc Nhiên đã dẫn theo Trình Tuyên Bắc đi tới.

Là hắn! Lâm Vi Vi nhíu mày. Trước đây khi ở trong sân bay kiểm tra an ninh, cô đã nhìn thấy Trình Tuyên Bắc, liếc mắt cũng nhận ra đây là người đã quấy rầy mình trên máy bay.

Là anh ta! Đổng Thiên Tú lại liếc mắt đã nhận ra Giả Hoắc Nhiên, dù sao danh tiếng của “Giả thái tử gia" cũng rất hiển hách.

Đổng Thiên Tú lập tức nhíu mày, hỏi Giả Hoắc Nhiên:

- Ngài Giả, các người có chuyện gì sao?

Giả Hoắc Nhiên không nhìn Đổng Thiên Tú, mà nhìn về phía Lâm Vi Vi, lộ ra một nụ cười mê người, giọng nói đầy cuốn hút nói:

- Chào cô, tôi là Giả Hoắc Nhiên của tập đoàn Giả thị, chúng ta làm quen một chút chứ?

Giả Hoắc Nhiên rất tự tin. Anh ta cao lớn đẹp trai, tài năng xuất sắc, năng lực hơn người, hoàn cảnh gia đình hiển hách, có thể nói là rồng phượng trong đám đông, đây cũng là điều khiến anh ta tự tin, dựa vào những điều này, anh ta tin tưởng bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không có cách nào chống lại ý định "làm quen một chút” của anh ta.

Lâm Vi Vi bình thản liếc nhìn anh ta, thản nhiên gật đầu và cười nói:

- Ừ, đã biết. Gặp lại sau!

Bạn cần đăng nhập để bình luận