Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2027: Các người trò chuyện (1)

Khi biết được Bạch Tiểu Thăng buông tha cạnh tranh với mình ở thị trường mới mà chạy đi giải quyết những sản nghiệp đang kiếm ra tiền của mình ở khu vực phía đông, phía nam, Hàn Hạp lo sợ không yên.

Những sản nghiệp kinh doanh đó đều là nền tảng, là mạch máu sống còn của gia tộc, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì!

Hàn Hạp cũng phát hiện ra trong những người đang ngồi đây có người giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, hơn nữa tuyệt đối không phải là số ít!

Cục diện như vậy làm cho Hàn Hạp nhất thời sốt ruột.

Cũng vào lúc này, ông ta lại chợt nghe được tin tức Phó cục trưởng Hầu kia tới.

Hàn Hạp lập tức nghĩ ra một ý, lúc này mới lấy Phó cục trưởng Hầu kia tới ép Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, mọi người tập trung ở đây chuẩn bị lên đường, tối kỵ nhất là người một nhà tranh đấu nội bộ, đặc biệt còn tranh đấu lên tới quy mô như vậy.

Hàn Hạp cho rằng, lúc này nếu như để cho Phó cục trưởng Hầu biết, Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ bị phê bình, bị ép phải dừng tay.

Thậm chí "hành động Không đúng mực" này của Bạch Tiểu Thăng này sẽ để lại ấn tượng rất xấu cho Phó cục trưởng Hầu, điều này sẽ tạo thành tổn thất vô hình rất lớn cho tương lai.

Bất kể ai đang ngồi đây giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, đều sẽ vì vậy mà bị "liên lụy".

Hàn Hạp bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, giống như mình vừa nắm được một cơ hội phản kích cực tốt, nắm lấy để uy hiếp tất cả mọi.

Quyền chủ động đã trở lại trong tay của mình, cảm giác này thật sự quá tốt!

Hàn Tử Trí đứng phía Hàn Hạp cũng thoáng cái trở nên hưng phấn.

- Không sai, nhất định phải phản ánh với Phó cục trưởng Hầu, tổng giám đốc Bạch này làm việc thái quá, cần phải mời Phó cục trưởng Hầu chủ trì công bằng!

Hàn Tử Trí cũng khẽ nhắc lại.

Mọi người đang ngồi nghe được hai cha con bọn họ nói vậy, ánh mắt mỗi người đều thay đổi.

Mỗi người ở đây đều có phần cho Bạch Tiểu Thăng chút tiện lợi, thậm chí là giúp đỡ.

Dù sao, muốn trong vòng một tuần lễ giải quyết ba mươi mấy doanh nghiệp, còn muốn đồng thời gây khó dễ, làm cho các dây chuyền cung ứng, tiêu thụ, tài chính, từ khâu sản phẩm đến phục vụ lại khách hàng của bọn họ đều xảy ra vấn đề, còn muốn giống như "Virus" ẩn nấp, giống như "Bệnh cấp tính" đột nhiên đồng thời bạo phát, một, hai nhà tập đoàn lớn căn bản không thể làm được điều này. Đây là kết quả do mọi người ra sức, vậy nếu liên quan, có phải không ai chạy thoát hay không...

Rất nhiều người cũng âm thầm oán giận Bạch Tiểu Thăng lại lựa chọn đúng lúc sắp lên máy bay này.

Hàn Hạp đã bị Bạch Tiểu Thăng nắm được bảy tấc, chỉ là bây giờ làm khó dễ thì thật sự không thích hợp lắm...

Làm như vậy trước khi đi ra nước ngoài sẽ khiến cho bên trên không vui, không chỉ mang đến nguy cơ cho Bạch Tiểu Thăng, ngay cả bọn họ cũng khó thoát tội.

Đám người Đổng Thiên Lộ, Lâm Thiên Nghĩa, Hồng Thành Thiên không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng. Lục Vân và Giả Thành Sơn lại mở miệng "khuyên giải" hai bên.

- Mọi người đều là dân kinh doanh, trên phương diện kinh doanh khó tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột, mâu thuẫn. Nhưng làm gì có ai thù sâu hận lớn, tất cả cũng là mong kiếm tiền được lợi thôi. Tôi thấy trong chuyện này hai vị đều lùi lại một bước, chuyện lớn hóa nhỏ, cũng có thể mượn cơ hội này trở thành bạn bè, vậy không phải là mọi chuyện đều tốt sao.

Lục Vân và Hàn Hạp nói chuyện, thái độ rất sẵn lòng làm người đứng ra hòa giải.

- Tổng giám đốc Lục nói rất đúng. Trước đây chỉ là một lần cạnh tranh thương nghiệp có hơi kịch liệt một chút. Vậy bây giờ mọi người chúng ta vừa vặn đến với nhau cũng là một duyên phận, không bằng nâng cốc chúc mừng, cười tiêu tan mọi thù hận.

Giả Thành Sơn cũng đang khuyên Hàn Hạp.

Lục Vân, Giả Thành Sơn đứng hai đầu hoà giải, mấy người đang ngồi cũng phụ họa theo.

- Đúng vậy, chúng ta là người làm ăn vẫn nên coi trọng hòa thuận yên ổn là trên hết, hòa khí sinh tài!

- Lúc này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tất cả đều vui mừng, hai người đều lùi một bước, tối thiểu đừng lại để cho tình hình thêm căng thẳng.

Mọi người thi nhau khuyên bảo làm cho khẽ Hàn Hạp mỉm cười, Hàn Tử Trí phía sau ông ta âm thầm cười lạnh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nói trắng ra, cục diện này có lợi cho nhà họ Hàn tôi, những người này bắt đầu sợ! Trong lòng Hàn Tử Trí thầm nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, trên mặt không có cảm xúc gì đáng nói, giống như không tin Hàn Hạp dám mở miệng, nói ra mâu thuẫn này tới chỗ của Hầu Doãn Thành.

Hàn Tử Trí thấy được vẻ mặt này, thật sự cảm thấy không thoải mái.

Hàn Hạp quay lại nhìn ra cửa, thấy có người đi tới nhưng không thấy Hầu Doãn Thành. Nhưng ông ta tin tưởng không đến hai phút sẽ có người tới.

Hàn Hạp lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Thăng, mười ngón giao nhau đặt lên bàn, cười nhạt hỏi:

- Tổng giám đốc Bạch, cậu cho rằng chúng ta nên dàn xếp chuyện này thế nào?

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đã kiến nghị như vậy, hai nhà chúng ta mau chóng giải quyết thì thích đáng hơn, nếu không để lại thêm một đêm, bên phía tổng giám đốc Hàn có lẽ sẽ tổn thất không nhỏ đâu.

Hàn Hạp thấy Bạch Tiểu Thăng như vậy, trong lòng cũng tức giận.

Đây là đang nhạo báng, còn uy hiếp mình!

- Vậy giải quyết thế nào mới xem như là giải quyết 'ổn thoả tốt đẹp' đây?

Hàn Hạp hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Bây giờ hai bên chúng ta cạnh tranh tồn tại ở hai hướng, những lĩnh vực thị trường mới mở ở phía tây và những lĩnh vực thị trường vốn có ở phía đông, phía nam. Ngài Hàn bỏ nưa thị trường mới chiếm lĩnh khu phía tây, tôi cũng bỏ nửa định mức thị trường chiếm được ở phía đông và phía nam trước đó. Nếu chúng ta giải quyết thích đáng, biến chiến tranh thành tơ lụa, biến cạnh tranh thành hợp tác. Không bằng như vậy đi, những thị trường kinh doanh ở khu phía đông, phía nam ban đầu vẫn là của ngài, chúng ta cùng khai thác thị trường khu phía tây. Những doanh nghiệp của tôi sẽ cùng phát triển, khai thác với ngài. Trên các con đường của ngài sẽ cố gắng hết sức thả lỏng cho chúng tôi, ngài thấy thế nào?

Lần này Bạch Tiểu Thăng tập trung số vốn không hề nhỏ, lại không đưa ra yêu cầu quá đáng, như bảo Hàn Hạp nhường lại một nửa định mức thị trường bọn họ chiếm được ở phía tây. Bạch Tiểu Thăng nói cùng nhau khai thác, dùng chung các con đường cũng xem như là hợp lý.

Đám người đang ngồi không khỏi âm thầm gật đầu.

Đây là mưu tính kiếm lợi lâu dài, cũng cho Hàn Hạp đủ mặt mũi ở trước mặt mọi người, còn không so đo tính toán được mất trước mắt.

Thật sự không hổ danh là Bạch Tiểu Thăng!

Mọi người hiểu như thế, nhưng Hàn Hạp không cho là vậy.

Hàn Hạp cho rằng lần này Bạch Tiểu Thăng nhượng bộ vì sợ.

Ông ta đồng thời cho rằng yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng vẫn quá đáng!

Cho dù các con đường của doanh nghiệp bọn họ ở khu phía tây chỉ vừa mới thành lập, cũng không mạnh, nhưng đó là tài nguyên của riêng nhà họ Hàn bọn họ, muốn bọn họ mở rộng đối với Bạch Tiểu Thăng sao?

Sao có thể để người khác ngủ say bên mép giường của mình được!

- Xin lỗi, tôi thật sự không thể đồng ý với yêu cầu này!

Lúc này Hàn Hạp lắc đầu, lãnh đạm nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu Bạch cũng nghe kiến nghị của tôi đi. Cậu phải lập tức dừng những hành vi cạnh tranh kinh doanh với nhà họ Hàn tôi! Chúng tôi không tính toán với những tổn thất trước đó. Về những lĩnh vực thị trường mới ở phía tây, các cậu lấy hình thức đầu tư để gia nhập, tôi cho các cậu cổ phần, công ty của các cậu tiếp tục mở, về sau mọi người phát triển riêng không liên quan với nhau, cậu thấy thế nào?

Hàn Hạp nói lời này là môi trên vừa vặn chạm môi dưới, bảo Bạch Tiểu Thăng ngừng cạnh tranh lại không được lợi ích thực chất nào.

Mọi người đang ngồi không nhịn được âm thầm nhíu mày.

Đổi lại bọn họ là Bạch Tiểu Thăng cũng không thể đồng ý với điều kiện này.

Bản thân Hàn Hạp sợ rằng cũng sẽ không đáp ứng điều kiện như vậy của mình.

Làm việc trong giới kinh doanh, không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải thấy được lợi ích, tốn công tốn sức mấy ngày như vậy lại uổng công, ai sẽ cam tâm tình nguyện chứ?

Quả nhiên, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lắc đầu.

- Xin lỗi ngài Hàn, tôi cũng không có cách nào tiếp nhận đề nghị của ngài được!

Thoáng cái, cuộc nói chuyện của hai người rơi vào tình trạng bế tắc.

Trong lúc đó, phía cửa đã có tiếng người ồn ào, ngay cả khách ở bàn bên cạnh cũng trở nên náo nhiệt.

Phó cục trưởng Hầu Doãn Thành đã tới.

Không biết là ai vỗ tay đầu tiên, càng lúc càng nhiều người vỗ tay, đám người Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng ngừng nói chuyện.

- Chờ lát nữa, chúng ta lại bàn về vấn đề này.

Hàn Hạp ném lại một câu rồi xoay mặt nhìn về phía cửa và vỗ tay theo, dáng vẻ không muốn bàn cãi nữa.

Mọi người thấy thế, mỗi người một tâm tư nhưng cũng vỗ tay nhìn về phía bên kia.

Bạch Tiểu Thăng cười liếc mắt nhìn Hàn Hạp, hoàn toàn thờ ơ.

Hàn Tử Trí đứng sau lưng Hàn Hạp lén nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong mắt lại lộ ra sự thâm độc.

Hắn nhất định phải cổ động cha mình với với Phó cục trưởng Hầu về chuyện này. Dù thế nào cũng không thể để cho Bạch Tiểu Thăng bắt nạt đến trên đầu nhà họ Hàn một cách vô nghĩa!

Bên kia, Hầu Doãn Thành được mọi người vây quanh đã nhanh chóng đi tới, chào hỏi mọi người với vẻ vô cùng hiền hoà.

- Lãnh đạo thật sự của chúng ta còn ở phía sau đấy. Tôi không nhận nổi tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người đâu. Lúc này tôi làm dẫn đầu đoàn đội trong nhà ra ngoài là phục vụ mọi người, nếu như các vị có vấn đề gì cứ thoải mái nói với tôi, tuyệt đối đừng khách sáo.

Hầu Doãn Thành mỉm cười trêu chọc mọi người, ai nấy đều khen ngợi vẻ hiền lành của ông ta.

Sau khi chào hỏi sơ qua mọi người, thỉnh thoảng có doanh nhân sẽ đứng dậy qua tìm Hầu Doãn Thành bắt chuyện vài câu, ông đều khách sáo tiếp đón.

Lấy thân phận, tu dưỡng của mọi người, tất cả đều hiểu rõ quy định, biết chừng mực, trên nguyên tắc lớn không thể nói quá một phút, hơn nữa khi có người nói chuyện với Hầu Doãn Thành, những người khác sẽ ăn ý không làm phiền.

Bên bàn của Bạch Tiểu Thăng, đám người Lục Vân, Giả Thành Sơn cũng lần lượt đi chào hỏi.

Hàn Hạp cũng đứng dậy, đi tới.

Trước khi ông ta rời đi, còn cố ý nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Hàn Tử Trí còn ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt kia dường như muốn nói: Anh cứ chờ mà xem!

Bạch Tiểu Thăng lại giống như không nhìn thấy.

Bên cạnh, Lục Vân không nhịn được khẽ nhíu mày, nghiêng đầu khẽ nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi thấy Hàn Hạp không chừng sẽ thật sự nói chuyện này cho Phó cục trưởng Hầu đấy, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước.

Bạch Tiểu Thăng hạ giọng mỉm cười nói với Lục Vân:

- Chú Lục, chứ cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận