Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1717: Đánh người là không đúng!

Chuyến đi tới Nam Mỹ của đám người Bạch Tiểu Thăng lần này xem như là gặp chút "cản trở", thăm hỏi bà lão Tần gia thì người ta không ở nhà, muốn làm việc trước nên định thăm hỏi người quản lý khu Nam Mỹ, kết quả người ta cũng ra nước ngoài, rõ ràng là vồ hụt cả hai bên.

Ba người Bạch Tiểu Thăng bất lực nhìn nhau.

- Anh Tiểu Thăng, vậy bây giờ phải làm thế nào?

Lâm Vi Vi hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Còn có thể làm sao nữa. Chờ bọn họ về rồi tính.

Bạch Tiểu Thăng bất lực nói, sau đó ngước mắt nhìn hai người Lâm Vi Vi, đề nghị:

- Bằng không... Chúng ta chơi mấy ngày đã?

Bạch Tiểu Thăng vừa đề nghị, Lâm Vi Vi lập tức tươi cười, thậm chí hoan hô.

Lôi Nghênh cũng cười ngây ngô nói:

- Tôi gọi điện thoại cho Tử Nguyệt, xem cô ấy có cần đồ gì không.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ nhìn hai người. Nhưng ngay sau đó, anh cũng cười.

- Lúc này không thể nói là tôi lười biếng được, đều do tình thế ép buộc!

Bạch Tiểu Thăng còn mượn cớ cho mình.

Ba người uống cà phê xong, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho Hạ Hầu Khải nói tình hình bên này rồi dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ra cửa, đi cảm nhận phong cảnh của nước khác.

Ăn mặc chơi đùa bên này khác hẳn với Trung Quốc, là tư tưởng nước ngoài chân chính.

Các loại hoa quả, thịt nướng, thịt hấp bằng nồi sứ, hải sản rau trộn đều làm người ta thèm nhỏ dãi.

Tiết tấu âm nhạc thì sôi động ngang tàng, thậm chí có người sẽ khiêu vũ bên đường.

Ba người Bạch Tiểu Thăng thử qua, cảm giác thả lỏng và vui vẻ.

Đến chạng vạng tôi, người trên đường càng đông hơn, đám người trẻ tuổi tụ tập náo nhiệt như trong chợ vậy.

Bạch Tiểu Thăng thông qua Hồng Liên tìm đọc dữ liệu mới biết được, đây là người trẻ tuổi ở địa phương đi tham gia các bữa tiệc mà thôi.

Có thể nói, thành phố này rất biết cách hưởng thụ, không phiền não.

Đương nhiên, điều đó cũng không chứng tỏ trị an bên này rất tốt, không cần người ta lo lắng. Ba người Bạch Tiểu Thăng đã tận mắt nhìn thấy có người cướp máy ảnh của du khách trên bờ cát và bỏ trốn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng cảnh giác hơn.

- Xem ra, trên đời này căn bản không tồn tại thành phố nào không có tội phạm, cho dù có cũng sẽ là tội phạm nổi danh.

Bạch Tiểu Thăng than thở về điều này.

Ba người đi ngắm cảnh đến khi đèn lên mới quay về khách sạn. Lúc này bọn họ mới phát hiện chỗ này không tiện đi bắt taxi, hơn nữa cũng đang bị tắc đường.

- Vậy đi bộ về thôi, chúng ta tìm đường tắt để đi, sẽ không quá xa.

Bạch Tiểu Thăng tìm bản đồ trên điện thoại và nói.

Thật ra trong đầu Bạch Tiểu Thăng đã sớm nhìn ra đường tắt, dù sao chỉ cần một suy nghĩ của anh, Hồng Liên sẽ có thể kiểm tra ra đường tắt phù hợp yêu cầu.

Bạch Tiểu Thăng lựa chọn chính là "gần nhất", Hồng Liên sẽ tìm ra đường tắt gần nhất, điểm này, bản đồ cũng chỉ ra rõ ràng.

- Tôi biết đường, tôi dẫn hai người quay lại.

Bạch Tiểu Thăng vờ như nhìn điện thoại, và nói với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Hai người này tất nhiên tin tưởng anh.

Lúc này ba người này đang xuyên qua con hẻm, đi về phía khách sạn.

Chỉ có điều đi tới nửa đường, Bạch Tiểu Thăng bất ngờ phát hiện bọn họ tiến vào một khu dân nghèo.

Trên thế giới này, cho dù là thành phố phát triển nhất cũng sẽ có một khu đất đổ nát, người nước ngoài gọi là - xóm nghèo.

Đèn đường mờ tỏ, xung quanh bẩn thỉu hỗn loạn, trên tường là những bức vẽ đầy hung bạo, mơ hồ có tiếng mắng chửi, tiếng chó sủa, còn có mấy kẻ có hình xăm trên tay, ánh mắt hung ác, người đàn ông vạm vỡ mang theo chai rượu càng lúc càng nhiều, Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được mà buồn bực.

Sao đường tắt này nhìn thế nào cũng không mấy an toàn thế!

Lôi Nghênh cũng cảnh giác để ý xung quanh.

Khác với hai người đàn ông, Lâm Vi Vi tò mò nhìn tất cả, xem như tạm thời có kinh nghiệm mới lạ mà hoàn toàn không lo lắng cho an nguy của mình.

Dù sao, ở trong mắt Lâm Vi Vi, chỉ cần có Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đi cùng thì có là sài lang hổ báo cũng không phải sợ hãi!

Ai dám có ý đồ bất chính với cô thì chính là đâm đầu vào chỗ chết!

Có lẽ bởi vì có Lôi Nghênh với dáng người to lớn này làm bạn, chắc chắn sẽ có sự uy hiếp. Suốt đường đi tới, thật sự chỉ có vài người chú ý tới bọn họ nhưng không ai tới gần. Duy nhất chỉ có một lần ngoại lệ là một gã say khướt, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp rút ra một tờ tiền mệnh giá nhỏ nhét tới, tiện tay đẩy hắn quay đi.

Khi sắp ra khỏi xóm nghèo, Bạch Tiểu Thăng cũng thở phào.

Nhưng lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, bọn họ lại nghe được có tiếng phụ nữ hét chói tai đầy khiếp sợ:

- Cứu mạng!

Theo sát đó, lại là một tiếng:

- Đừng mà!

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh không nhịn được nhíu mày, nhìn nhau. Lâm Vi Vi cũng bị dọa cho giật mình.

Sau đó, bọn họ lại thấy phía trước có một bóng người thấp bé lảo đảo chạy tới, hai tay che ngực, phía sau còn có mấy bóng người đuổi theo.

- Đừng để cho cô ta chạy thoát!

- Bắt lấy cô ta, con ả thối tha này!

- Đáng chết, xem tôi bắt được có đánh gãy chân của cô không!

Những người này không ngừng kêu la và chửi rủa.

Khi bóng người nhỏ nhắn kia chạy tới dưới đèn đường, ba người Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện đó là một cô gái với làn da nâu, còn nhỏ tuổi hơn cả Lâm Vi Vi, trông cô gái có phần xinh đẹp, quần áo bị xé rách, ánh mắt hoảng sợ.

Ngày đầu tiên tới nơi đất khách quê người này, không ngờ bọn họ gặp phải chuyện xấu xa như vậy!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Cô gái kia đột nhiên phát hiện phía trước có người, còn có một trông đặc biệt cao lớn nên lập tức sợ hãi, trượt chân và ngã nhào xuống đất.

Những người kai đuổi kịp, cũng phát hiện ra ba người Bạch Tiểu Thăng, tất cả đều lộ ra ánh mắt cảnh giác.

Nhưng khi những người này thấy đám người Bạch Tiểu Thăng là người nước ngoài, còn có một người phụ nữ đi cùng thì không để ý nữa.

- Con điếm này, bây giờ tao xem mày còn chạy được không!

Trong đám người đuổi kịp có một người dẫn đầu nhấc chân đá mạnh vào bụng cô gái kia làm cô ta lăn đi một đoạn.

Có người khác cũng hưng phấn chạy tới, muốn giơ chân đá cô ta.

Người phụ nữ kia kêu lên thảm thiết.

- Các người dừng tay!

Lâm Vi Vi thấy thế thì lập tức phẫn nộ quát to một tiếng.

Làm một cô gái, cô rất mềm lòng, đặc biệt là không thể đứng nhìn cảnh tượng như vậy xảy ra.

- Câm miệng!

Đối diện có người chỉ vào Lâm Vi Vi và lạnh lùng quát.

Bên kia có hai người đấm đá cô gái.

Lâm Vi Vi thấy vậy thì càng tức giận hơn, bước nhanh qua.

Người đàn ông quát Lâm Vi Vi thấy cô chẳng những không sợ, còn dám tới gần thì sửng sốt.

Một người đàn ông quay lưng về phía Lâm Vi Vi đang đấm đá cô gái bỗng nhiên thấy có người vỗ nhẹ vào vai mình, hắn theo bản năng quay đầu lại.

- Bốp.

Một tiếng cái tát đặc biệt vang dội vang lên.

Người đàn ông bị đánh sửng sốt, vẻ mặt bối rối nhìn Lâm Vi Vi với vẻ không thể tin nổi.

Hắn không ngờ mình lại bị một cô gái tát ngay trước mặt mọi người? !

Ngay cả người đàn ông đã quát mắng Lâm Vi Vi cũng sửng sốt.

Những người khác đều kinh ngạc thu tay lại, nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Bọn họ đã thấy đàn bà nước ngoài hung hãn, những cô gái da trắng còn có thể gào thét với bọn họ đòi báo cảnh sát. Nhưng phụ nữ Á Châu thường không làm vậy, bọn họ rất nhát gan. Cô gái Châu Á dám chạy tới còn ra tay như vậy thì quả thật mới thấy lần đầu!

- FUCK!

Người đàn ông bị tát lấy lại tinh thần, lập tức nổi giận và trực tiếp giơ tay ra nắm lấy cổ Lâm Vi Vi.

Hắn phải cho con đàn bà Á Châu này đẹp mặt!

Đánh cô, xé nát quần áo của cô ta...

Lâm Vi Vi đối mặt với cảnh tượng như vậy, căn bản không khiếp sợ, thậm chí không trốn tránh.

Buồn cười, cô sẽ ngu ngốc tới mức xông tới mà tặng đầu cho người khác sao?

Nực cười, thật sự tưởng không có ai bảo vệ cô sao!

Tay của người kia còn chưa chạm tới Lâm Vi Vi đã bị người ta đạp một phát trúng bụng, trực tiếp quỳ xuống.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở bên trái Lâm Vi Vi, vẻ mặt không cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống hỏi:

- Các người có biết trên đời này còn có pháp luật không? Có biết đánh người là không đúng không?

Nghe được có người mở mồm muốn nhắc tới pháp luật, ra tay lại không hề nhẹ, đám người đối diện đều choáng váng...

Sao tối nay bọn họ gặp phải những người nước ngoài kỳ lại như vậy.

Đối diện có một người lộ ra ánh mắt hung ác, không nói một lời đã cúi người nhặt tảng đá và nhảy lên, đập về phía đầu của Bạch Tiểu Thăng.

Đó là một người rất tàn nhẫn, không dễ đụng tới!

Nhưng nháy mắt, người kia lại bay ra ngoài mấy mét, càng ngã mạnh xuống đất, trực tiếp hôn mê.

Lôi Nghênh đứng ở bên phải Lâm Vi Vi, thu lại nắm tay lớn như cái bát của mình rồi lạnh lùng nói với đám người đối diện:

- Xem ra các người không hiểu, vậy để chúng tôi dạy dỗ các người một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận