Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 108: Giao dịch với động vật



Lần đầu dùng "Lời nói gia hương" của mình giao lưu cùng loài người. Bori rất hưng phấn, hai cánh run rẩy bay lên, rơi xuống đầu Bull Terrier.

Con chó săn hung ác kia khẽ cúi người, nằm sấp trên mặt đất.

Giống như những con thú cưng khác, nó nằm sấp xuống, không rên một tiếng, tỏ ra rất ngoan ngoãn.

Con chim này cũng quá trâu bò rồi!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, trong lòng cảm thấy rất phục nó.

- Nhà ngươi có gì thì cứ nói, bổn đại gia đang vui, chỉ cần điều kiện hợp lý thì ta sẽ đồng ý hợp tác với nhà ngươi!

Bạch Tiểu Thăng nghe được thanh âm mà có lẽ rằng đó chính là tiếng nói Bori.

Kỳ thật Bori cũng không kêu gì nhiều lắm, nhưng phối hợp với động tác của nó, Hồng Liên có thể phiên dịch thành ngôn ngữ của con người, lời nói còn không ít, đồng thời trong âm điệu còn nghe ra chút tình cảm nữa.

Có thể phiên dịch như thế sao? Khoa học ở đâu! Bạch Tiểu Thăng không nói được, dù sao thì trong khoa học người ta nói là đại não loài chim không phát triển, cho nên bọn chúng không có tư tưởng và ý thức, không có khả năng hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, cũng không có khả năng khắp nơi đều chính xác vận dụng những ngôn ngữ này.

Cho nên, theo khoa học, mặc dù con vẹt có thể nói tiếng người, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là bắt chước mà thôi.

Thế nhưng mặc kệ thế nào thì nói, sau khi phiên dịch, nó hiểu, Bạch Tiểu Thăng hiểu, thế là đủ rồi.

Muốn khoa học thì cứ mặc kệ để khoa học tự mà chứng minh đi!

- Mày bảo bọn chúng đi đến trước vị mỹ nữ kia biểu diễn một cái, biểu diễn xong thì chúng mày nói cho tao biết muốn ăn gì nhất, tao sẽ bảo chủ nhân của chỗ này chuẩn bị, được không?

Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm.

Hắn huýt sáo, trong miệng phát ra từng chuỗi tiếng chim hót.

Mấy con chó mèo không có phản ứng gì, nhưng con chim kia có chút xao động. Bạch Tiểu Thăng rất ngạc nhiên, nói không chừng âm thanh tiếng chim kia đã đánh sâu vào tâm trí con vẹt đó.

Không lẽ loài chim không có tiếng địa phương? Không đúng, rõ ràng trong ngôn ngữ chuyển đổi của loài chim đều có chi nhánh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn những con chim kia, đều là "Cao thủ " bép xép, đại biểu cho trí thông minh trác tuyệt của loài chim, bọn chúng ở cùng lão đại Bori cả ngày, khó có thể không biết một chút "Tiếng địa phương" của Bori.

Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Thăng liền hiểu mọi chuyện.

Bori kêu lên một tiếng rất lớn.

- Im miệng!

Dĩ nhiên, trong lỗ tai của Bạch Tiểu Thăng, đó là một tiếng gầm thét.

Những con chim khác lập tức an tĩnh lại.

- Hừ! Muốn dùng đồ ăn để trao đổi sao? - Bori cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng chột dạ.

Con chim này giảo hoạt, cảm giác như nó còn giảo hoạt hơn cả con người.

- Tối thiểu nhất thì ngươi cũng phải tìm cho ta hai con chim thật đẹp chứ. Không phải hoạ mi, hoàng tước, là vẹt bụi, vẹt bụi!

Bori vỗ cánh gầm thét

- Không làm được thì xéo đi!

Bạch Tiểu Thăng cứng người.

Con chim này không đứng đắn, vậy mà muốn hai bạn lữ, mở hậu cung. . .

- Không có vấn đề!

Bạch Tiểu Thăng bị chẹn họng một chút, đồng ý.

Ngụy Tuyết Liên ngồi ở bên kia, tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng và một con vẹt phát ra trận trận chim hót, mà đám động vật kia lại lặng yên đợi ở nơi đó, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó, con vẹt bụi Châu Phi kia ngửa đầu phát ra các loại tiếng kêu, mèo kêu, chó sủa, chim hót.

Mặc dù biết rõ vẹt bụi có thể bắt chước nhiều loại tiếng chim, tiếng kêu của loài động vật có vú, nhưng Ngụy Tuyết Liên vẫn thấy kinh hãi.

Mấy con chim màu sắc sặc sỡ bay lên, bay đến vườn hoa, sau đó mang theo một đóa hoa diễm lệ bay về phía Ngụy Tuyết Liên, chúng còn quấn quanh nàng, đem hoa rải xuống đầu của nàng.

Ngụy Tuyết Liên nhìn cảnh này với vẻ không thể tin, chỉ cảm thấy giống như mộng như ảo.

Mấy manh mèo manh chó đi tới, nũng nịu cọ vào Ngụy Tuyết Liên, dáng vẻ như muốn được ôm một cái.

Bull Terrier không biết làm vậy bao giờ, nó đành phải chạy đến trước mặt Ngụy Tuyết Liên nhảy trên nhảy dưới đùa nghịch.

Ngụy Tuyết Liên không thể tưởng tượng nổi, kinh hỉ quá đỗi, nàng rất thích những động vật đáng yêu này.

Ngụy Tuyết Liên ngẩng đầu, thấy Bạch Tiểu Thăng cười mỉm nhìn nàng, có vài phần đắc ý.

Hắn đã làm thế nào!

Ngụy Tuyết Liên nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt ẩn ẩn sùng bái. Nhìn những con vật nhỏ trước mắt, trong lòng nàng cảm thấy mềm nhũn, nhịn không được đùa với chúng.

- Tiểu tử, ta giúp ngươi nịnh nọt cô gái này, đừng quên giao dịch của chúng ta!

Bori đứng trên đầu vai Bạch Tiểu Thăng, thấp giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, mình còn có thể lỡ hẹn với một con chim ư.

Hắn cầm điện thoại di động lên, ấn mở cuốn sổ.

- Ngoài người yêu ra, mày có muốn chút đồ ăn gì không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Bori lắc lư cái đầu.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nghe thấy tên các loại thức ăn, thế nhưng hắn càng nghe càng hoài nghi, trong này tám phần trở lên đều là đồ Bori thích, quả hạch, hoa quả, mật hoa, quả mọng, còn có một số hạt giống vừa thu hoạch.

May mắn, cuối cùng nó thêm chút cá và thịt.

- Hợp tác vui vẻ!

Bori nói xong, nhìn những "Thực đơn" Bạch Tiểu Thăng giữ kia.

Nó rất hài lòng.

- Ta chờ lần hợp tác sau.

Bori tích cực biểu thị,

- Ở chỗ này, ngươi muốn chỉnh ai, chúng ta sẽ giúp ngươi! Ngươi muốn cái gì, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi! Ngươi muốn theo dõi ai, chúng ta đều có thể giúp. Trên trời dưới đất cùng theo dõi, hắn muốn tránh cũng không được!"

Thật là một con chim chỉ cần có lợi ích là không biết liêm sỉ!

Bạch Tiểu Thăng oán thầm.

Nhưng cùng lúc, trong lòng của hắn khẽ động, thông qua lần hợp tác này, sau khi phát hiện ngôn ngữ chuyển đổi kỳ diệu, những động vật bên trong thành phố này sắp trở thành đội bạn của hắn rồi!

- Hôm nay bản đại gia cao hứng, tới một lần hữu nghị dâng tặng, ngoại trừ Lục lão đầu là không thể động vào ra, ngay cả con của hắn, ta cũng có thể thay ngươi giáo huấn!

Bori nói.

Đang yên đang lành đi giáo huấn con nhà người ta làm gì...

Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười.

- Ồ, có chuyện gì vậy? !

Ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, là thanh âm của A Thành.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn sang, phát hiện A Thành trợn mắt há mồm nhìn đám động vật kia giả ngây thơ.

Ở bên cạnh hắn, còn có một người đàn ông.

Người kia nhìn lớn tuổi hơn Bạch Tiểu Thăng, hắn đứng ở nơi đó làm người ta có cảm giác đầu tiên là "Rất ổn", như thương tùng đứng thẳng, dù mưa gió vẫn đứng ngạo nghễ.

Hắn để tóc húi cua, mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, không những không hiện được vẻ người lớn, ngược lại như vậy thần thái sáng láng, anh tuấn tiêu sái.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn sang, mắt đối mắt, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

- Gia hỏa này là con trai của lão đầu, Lục Thanh Phong!

Bori thấp giọng nói.

Có đúng không vậy? Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

Có Bori ở đây, cảm giác như mình có thêm một người dẫn đường.

- Mấy con thú này, làm sao có thể. . .

A Thành khó có thể tin, định tiến lên lại bị Lục Thanh Phong cản xuống.

Lục Thanh Phong nhìn chăm chú Ngụy Tuyết Liên, khóe miệng lộ ra vẻ ôn.

Động vật vờn quanh Ngụy Tuyết Liên, nàng cười tươi như hoa, trên đầu còn có vài cánh hoa, giống như là tiên tử.

- Tuyết Liên, nếu em thích thì mấy con vật này cho em hết đấy.

Lục Thanh Phong mỉm cười nói.

Thế nhưng sau đó, ánh mắt của hắn liền chuyển sang Bạch Tiểu Thăng.

Hắn nhìn thấy trong mắt Ngụy Tuyết Liên có thêm một người, là Bạch Tiểu Thăng.

Hai người đàn ông vẫn nhìn nhau cười.

Thế nhưng trong mắt lại có chút bất thiện!

Bori quát to một tiếng.

Rơi vào tai Bạch Tiểu Thăng là một câu:

- Bây giờ đã hiểu chưa, giờ thì ngươi muốn ta xử hắn thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận