Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1647: Tôi muốn làm người xấu

Công ty của Mặc Thành Cự ở ngoại ô của thành phố Ly Khâu, môi trường xung quanh rất tốt, đường rộng, vườn cây lớn càng lộ rõ thực lực của công ty.

Mặc Thành Cự đi ô-tô chở đám người Bạch Tiểu Thăng tiến vào, bảo vệ ở cửa thấy là xe của giám đốc thì không dám chậm trễ, lúc này liền cho qua.

Chiếc xe của Mặc Thành Cự đi vào khu vườn, chạy chậm, chỉ xung quanh cho Bạch Tiểu Thăng xem, đồng thời giới thiệu từng chỗ một.

- Khu vườn này là được xây dựng thêm sau đó, năm đó tôi đội nón bảo hộ cùng công nhân nhiều lần đi qua, quen thuộc từng ngóc ngách. . .

- Nhìn kìa, đó là tòa nhà nghiên cứu của chúng tôi. Nơi đó là khu tập thể. Còn nơi đó là nhà ăn nhân viên của chúng tôi. Buổi trưa hôm nay, tôi dẫn mọi người đi nếm thử, cơm ở đây thật sự không tệ đâu. . .

- Bên kia, khu vui chơi giải trí của chúng tôi. Còn nơi đó là khu nhà tập thể. . .

Trong lời nói của Mặc Thành Cự lộ ra vẻ tự hào, tất nhiên đã thật sự xem nơi đây là nhà của mình.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được gật đầu, trong lòng lại thầm nói:

Xem ra, Mặc Thành Cự thật sự khó có thể vứt bỏ được nơi này, cứ như vậy, sợ là cho dù cha con ông chủ anh ta có ép, anh ta cũng sẽ nhẫn nhịn, nhượng bộ hết lần này tới lần khác, chỉ sợ sẽ không có được khí phách như ở nhà họ Mặc. . . Thế thì có chút khó làm đây, sợ là sẽ không dễ dàng để mình đào đi, nếu Mặc Thành Cự thật sự muốn có thể chống đỡ mấy năm, bên mình sẽ không chờ được!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được có chút lo lắng.

Nhưng suy nghĩ lại, lấy tính cách không câu nệ của Mặc Thành Cự, có thể oán giận cha con ông chủ với mình, tình hình chắc chắn còn khó xử hơn anh ta nói.

Ừ, chờ một lát xem thử, có lẽ còn có cơ hội nào khác thì sao.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Mặc Thành Cự lái xe, một đường đưa đám người Bạch Tiểu Thăng tới khu tập thể, anh ta đỗ xe trong bãi xe bên cạnh, để cho bọn họ bỏ đồ vào trong xe rồi dẫn bọn họ đi bộ qua.

Kết quả, bốn người mới vừa đi tới dưới khu tập thể đã nhìn thấy một đám người từ bên trong đi ra.

Dẫn đầu là một người trẻ tuổi với dáng vẻ nghênh ngang, nhìn còn trẻ tuổi hơn Bạch Tiểu Thăng, bộ dạng hùng hổ, quyết đoán.

Xung quanh cậu ta là một đám nam nữ mặc đồng phục, vẻ mặt mỗi người đều cung kính.

Hai bên gặp mặt, Mặc Thành Cự thoáng ngẩn người ra, lúc này chủ động tiến tới chào hỏi người trẻ tuổi:

- Con trai của tổng giám đốc Câu!

Bạch Tiểu Thăng nghe được cách gọi này thì không nhịn được liếc mắt quan sát người trẻ tuổi kia.

Người trẻ tuổi này chính là con trai của ông chủ mà Mặc Thành Cự đã nói sao? Dòng họ Câu này không tính là thường gặp, vừa nghe liền làm người ta nhớ lại Việt Vương - Câu Tiễn nằm gai nếm mật trong lịch sử.

Nhưng rõ ràng, người trẻ tuổi này không cần đi nằm gai nếm mật.

Bạch Tiểu Thăng nghe Mặc Thành Cự nói về tên của cậu ra, rất. . . gần gũi với dân chúng, gọi là Câu Đại Hổ.

- A, là giám đốc Mặc à, anh về rồi sao?

Câu Đại Hổ cười, ánh mắt có phần tuỳ tiện, giọng điệu không có vẻ tôn trọng gì.

Ngay cả những người bên cạnh cậu ta nhìn Mặc Thành Cự cũng không có ý kính nể, e sợ.

Mặc Thành Cự đã nói qua, những người này cùng "Công tử gia" này đi qua.

Hình như sợ người bên phía bọn họ "không tiện sử dụng" .

- Đúng vậy, sáng sớm tôi đã quay về, không dám làm chậm trễ công việc.

Mặc Thành Cự nhìn Câu Đại Hổ mỉm cười và nói.

Hỗn Thế Ma Vương nhà họ Mặc, Mặc Thành Cự - người con thứ tư đầy ngang ngược của nhà họ Mặc mà cũng có lúc ăn nói khép nép như vậy.

Bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, thật sự không nhịn được xúc động.

Người bình thường nói, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Chỉ so với người khác, Mặc Thành Cự không phải vì bát cơm mới phục tùng. Anh ta thật sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào công ty này, muốn nó tốt hơn, nên mới có thể nhẫn nhịn

Nhân viên tốt! Bạch Tiểu Thăng không nhịn được lại than thở.

- Những người này là ai vậy?

Câu Đại Hổ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Mặc Thành Cự cùng đi, phía sau còn có một nam một nữ đi cùng thì nhíu mày, không hề khách sáo hỏi thăm, còn dùng ngón tay chỉ vào đám người Bạch Tiểu Thăng.

Cử chỉ này thật không lịch sự!

Bạch Tiểu Thăng ung dung thản nhiên.

Phía sau, Lâm Vi Vi âm thầm nhíu mày, ánh mắt Lôi Nghênh cũng có phần không vui.

Mặc Thành Cự vội vàng bước qua, cản trước mặt đám người Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười và nói với Câu Đại Hổ:

- Đây là khách tôi mời tới công ty chúng ta khảo sát, tôi sẽ giải thích kỹ với cậu sau.

- Khảo sát à?

Câu Đại Hổ khẽ cười một tiếng, hình như cảm thấy đám người Bạch Tiểu Thăng còn trẻ như vậy, có gì để khảo sát chứ?

Câu Đại Hổ lười nói nhiều, giơ tay ra hiệu cho người phía sau, ném lại cho Mặc Thành Cự một câu.

- Bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi kiểm tra công ty,

Các người đi khảo sát.

Trong khi nói chuyện, Câu Đại Hổ lại muốn dẫn người qua…. kiểm tra công ty à?

Là đi đâm chọc mới đúng, phần lớn thời gian đều chọn xương trong trứng. Nhưng Mặc Thành Cự thấy lại không thể nói gì.

Bạch Tiểu Thăng để ý thấy Câu Đại Hổ, người con trai tổng giám đốc ngược lại phù hợp với tất cả đặc điểm nên có của loại người ăn chơi trác táng.

Câu Đại Hổ đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, chỉ liếc mắt nhìn anh nhưng không để ý nhiều, liền bị Lâm Vi Vi phía sau Bạch Tiểu Thăng thu hút, bước chân dừng lại.

Mắt Câu Đại Hổ sáng ngời, ngắm nhìn Lâm Vi Vi, còn lộ ra một nụ cười "hiền lành":

- Người đẹp này không tệ à, rất có khí chất! Tôi nói này giám đốc Mặc, cô ấy là người của công ty mình sao? Nếu đúng, anh điều qua cho tôi đi!

Lâm Vi Vi được nghe lời này thì trên mặt rõ ràng đã lạnh đi.

Lôi Nghênh ở bên cạnh cũng có phần không vui, nếu không phải đây là công ty của Mặc Thành Cự, Câu Đại Hổ nói chuyện như vậy, đã sớm bị anh ta đánh cho răng rơi đầy đất.

- Người cao lớn này nhìn cũng rất tốt, có phải là người của chúng ta không? Nếu đúng, tôi cũng muốn.

Không ngờ Câu Đại Hổ còn dám có ý đồ với Lôi Nghênh.

Dường như ở đây, cậu ta chính là thổ hoàng đế vậy.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thật sự tức giận.

- Con trai của tổng giám đốc Câu, bọn họ không phải là người công ty chúng ta, là khách!

Mặc Thành Cự vội vàng nói.

Mặc Thành Cự có thể tha thứ, thậm chí hạ mình trước Câu Đại Hổ này, nhưng đám người Bạch Tiểu Thăng không đáng phải chịu uất ức đó, cũng sẽ không nhường nhịn.

Một khi ầm ĩ lên, rất khó giải quyết!

Bản thân Mặc Thành Cự cũng không ngờ được, hôm qua mình còn kiêu căng, sáng nay lại phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng sắp chịu hết nổi rồi, Bạch Tiểu Thăng dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại.

Nể mặt Bạch Tiểu Thăng, hai người mới cố nén giận.

Mặc Thành Cự tất nhiên thấy được hành động của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng càng biết ơn anh hơn.

- Chà chà.

Câu Đại Hổ tặc lưỡi vài cái, hình như thấy rất đáng tiếc, còn cười tủm tỉm hỏi Lâm Vi Vi một câu:

- Người đẹp, có hứng thú tới chỗ tôi không? Tôi sẽ tăng tiền lương gấp đôi cho cô, làm thư ký riêng của tôi, cô không cần làm việc vất cả gì, còn tặng kèm cho cô chiếc xe xứng với cô nữa.

Dứt lời, Câu Đại Hổ chỉ vào Mặc Thành Cự, phóng khoáng nói:

- Nếu cô đồng ý thì đi theo theo giám đốc Mặc của chúng tôi nói chuyện, bây giờ tôi đang bận, không nói chuyện với cô được.

Dứt lời, Câu Đại Hổ dẫn theo đám người cấp dưới nghênh ngang rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo hướng bọn họ rời đi, sắc mặt không thay đổi, trong mắt cũng che giấu, không lộ cảm xúc.

- Xin lỗi, thật sự xin lỗi!

Mặc Thành Cự liên tục nói xin lỗi với Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không giận chó đánh mèo lên anh ta.

- Thật ra, tôi rất thích tính cách con trai của tổng giám đốc Câu của các anh.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với Mặc Thành Cự.

Mặc Thành Cự liên tục lắc đầu cười gượng:

- Nói đùa, đi thôi, vẫn là vào văn phòng của tôi trò chuyện đi!

Dứt lời, Mặc Thành Cự đi trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng đi lên, liếc mắt nhìn theo hướng Câu Đại Hổ rời đi.

Vừa rồi anh cũng không tính là nói bậy, anh thật lòng thích Câu Đại Hổ.

Cậu ta giống như một cây xà beng, có thể cậy nền móng của nhà mình, góp một viên gạch cho người khác.

- Tôi muốn mượn người thích gây sự này dùng một lát!

Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng cong lên khẽ mỉm cười với ý tứ sâu xa.

- Còn nữa, tôi muốn quay về làm người xấu!

Từ trước đến nay Bạch Tiểu Thăng đều không chủ động trêu chọc người khác, phản kích cũng là do người khác ra tay trước.

Hôm nay, trong lòng Bạch Tiểu Thăng này bỗng nhiên nảy ra ý định muốn làm "người xấu".

Bạn cần đăng nhập để bình luận