Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 851: Cái hố này, đang ở đâu



Hàn Hiên Thành đưa tư liệu, lại thông báo cho Tô Đại Chung không cần phải xem vội. Tô Đại Chung gật gật đầu, tiện tay đưa văn bản tài liệu cho Bạch Tiểu Thăng.

Cũng đúng, lúc này mà ngồi xem cũng không kịp, dù sao còn có Hàn Hiên Thành ở đây.

Hai người tiếp túc nói chuyện, chủ đề đơn giản, bầu không khí rất hòa hợp.

Bạch Tiểu Thăng lại cầm xấp tài liệu kia mà lật xem.

Làm trợ lý, hắn tất nhiên là có quyền lợi này, Hàn Hiên Thành chỉ thoáng nhìn cũng không có ngăn cản.

- Hồng Liên, kiểm tra hạng mục này ở mạng lưới dữ liệu toàn bộ các tin tức, tiến hành so sánh và phân tích.

Bạch Tiểu Thăng không chỉ đọc nhớ tư liệu, còn phải kiểm tra xem, cái này có phải là báo cáo tiến độ chính xác hay không.

Xem xét đôi câu vài lời, dù là người qua đường Ất một câu, Giáp một câu bàn luận, cũng có khả năng theo khía cạnh đó mà xác minh được rất nhiều thứ.

Đương nhiên, cái công việc bỏ đi thông tin giả, giữ lại thông tin thật, kiểm tra phân tích so với người bình thường mà nói có thể nói là rất kinh người. Nếu không có mấy ngày thời gian không ngừng suy nghĩ thì hiệu quả sẽ rất kém.

Nhưng với Hồng Liên thì khác biệt, khả năng tính toán của nó thì não người chỗ nào có thể so sánh được. Một ý nghĩ liền có thể phân tích hết tất cả.

Bạch Tiểu Thăng thừa dịp này, nhanh chóng lật xem từng tờ từng tờ báo cáo.

Cái hành động này theo Hàn Hiên Thành bất quá chỉ là đại khái lật qua. Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng dưới sự giúp đỡ của Hồng Liên, thì đã làm được tất cả mọi thứ, cũng ghi nhớ khắc sâu trong lòng, có thể tùy ý sử dụng.

Lúc Hàn Hiên Thành đưa tư liệu này cho Tô Đại Chung, đôi ánh mắt đó còn có khóe miệng nhếch lên…Bên trong tài liệu này có bẫy rập!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng nghĩ:

- Nhưng mà mình so đi so lại, thì những cái này đều là thật. Vậy thì cái hố này, Hàn Hiên Thành đào cho lão Tô ở nơi nào rồi?

Bạch Tiểu Thăng nhìn xong tư liệu thì buông xuống, bất động thanh sắc nhìn Hàn Hiên Thành, “xem tướng” cho vị phó tổng này.

Đương nhiên, ở trong mắt của Hàn Hiên Thành, thì đây chỉ là một “ánh mắt lễ phép” của một cấp dưới mà thôi.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, Hàn Hiên Thành lúc vừa mới gặp mặt cũng chỉ để ý một tý.

Dù sao thì, cái tên Bạch Tiểu Thăng này ở trước mặt mọi người nhục nhã con trai của mình, còn xé nát cái quyển trục trị giá một triệu hai trăm ngàn của mình.

Mối thù này, hắn chắc chắn sẽ tính lên đầu của Tô Đại Chung.

Sau này, nếu như Tô Đại Chung muốn nhờ cậy hắn, hắn sẽ bắt Tô Đại Chung trừng phạt Bạch Tiểu Thăng.

“Giết người” không cần dao, thậm chí không cần bản thân mình động thủ, đây mới là “cảnh giới” mà Hàn Hiên Thành theo đuổi.

Bạch Tiểu Thăng chăm chú nhìn Hàn Hiên Thành trong lòng nghĩ:

Hắn vô tình hữu ý, liếc nhìn phần văn kiện này bốn lần. Với lại trong nụ cười, có hai lần trộn lẫn với sự đắc ý không phù hợp ngữ cảnh. Xem ra, vấn đề thật sự tồn tại ở đây.

Bạch Tiểu Thăng hồi tưởng lại lúc Hàn Hiên Thành đưa văn bản tài liệu cho Tô Đại Chung. Động tác điệu bộ trước sau một giây này, bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ.

- Mình hiểu rồi!

Bạch Tiểu Thăng lại nhìn Hàn Hiên Thành, trong ánh mắt mang theo tia kính nể.

Được a! Mình ở tại Lâm Châu này thật sự là mở mang hiểu biết, thấy được một vị trung niên chăm chỉ cần cù có mơ ước. Lại gặp được một vị đại sư mưu quyền, chuyến đi này thật sự là không tệ.

Hàn Hiên Thành cùng với Tô Đại Chung hàn huyên hơn nửa giờ, cửa phòng làm việc bị gõ vang. Người phụ trách marketing ở trung tâm mở cửa, chen nửa người vào phía trong nói với hai người:

- Hàn tổng, Tô tổng, các vị lãnh đạo của thành phố đang tới đây!

- Nhanh lên, đi nghênh đón họ thôi!

Hàn Hiên Thành đứng dậy.

Tô Đại Chung, Bạch Tiểu Thăng cầm lên tài liệu cũng đứng dậy theo.

Ba người đi ra khỏi văn phòng, một đường đi tới cửa ra vào.

Người phụ trách trung tâm Marketing đã để cho các nhân viên bố trí thỏa đáng, đồng thời tất cả đều đi ra để tiếp đón.

Hàn Hiên Thành, Tô Đại Chung hai người vừa đi đến, lập tức dẫn người đi ra ngoài đón.

Bên kia thành phố tới mười mấy người.

Đi đầu là một người trung niên có dáng người thẳng tắp, sắc mặt hòa ái, lại rất có uy nghiêm bước đi long hành hổ bộ, rất mạnh mẽ.

Thực Càn gia!

Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút liền cho vị phó thị trưởng này một biệt danh.

Phó thị trưởng Tôn, Bạch Tiểu Thăng đã được nghe Tô Đại Chung nói qua.

- Hoan nghênh thị trưởng Tôn đến chỉ đạo!

Vẻ mặt Hàn Hiên Thành tươi cười nhiệt tình, bước nhanh như chạy đến nghênh đón, hai tay nắm lấy tay thị trưởng.

Thật là ân cần vô cùng!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ bụng.

- Sớm đã nghĩ đến nơi này của mọi người, nhưng mà một mực không có cơ hội. Lần này tôi đại biểu cho thị trưởng đến đây thị sát, mang đến ý kiến quan trọng của thành phố, hi vọng mọi người đừng để cho bọn tôi thất vọng.

Phó thị trưởng Tôn cười nói.

- Nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng! Mời vào, mời ngài đi vào bên trong!

Hàn Hiên Thành tự mình làm hướng dẫn viên.

Bạch Tiểu Thăng cùng với Tô Đại Chung đi bên cạnh.

Mọi người lục tục đi theo sau.

Đến phòng họp, Hàn Hiên Thành tự mình an bài mọi người ngồi vào vị trí, để cho người mang tới hoa quả cùng nước trà.

- Cảm ơn các vị lãnh đạo, trong lúc cấp bách đã đến khảo sát!

Hàn Hiên Thành mặt mỉm cười, trước làm một lời cảm ơn ngắn gọn, sau đó chỉ Tô Đại Chung ở một bên:

- Tôi trước tiên đại biểu cho mọi người giới thiệu một tý, vị này là Tô tổng của công ty chúng tôi. Kể từ hôm nay, ông ấy sẽ chủ yếu phụ trách tất cả các hạng mục. Những vấn đề phí tổn mà phó thị trưởng Tôn quan tâm có thể hỏi ông ấy. Tô tổng là người chuyên nghiệp nhất của công ty chúng tôi, nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng.

Hàn Hiên Thành nâng đỡ, tôn sùng như thế, để cho Tô Đại Chung cũng có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ)

- Vậy sao! Một hồi nữa sẽ phải giao lưu thật tốt với Tô tổng rồi.

Phó thị trưởng Tôn gật đầu, mỉm cười nói.

- Vâng!

Tô Đại Chung tranh thủ thời gian gật đầu thăm hỏi.

Công nhân viên đang điều chỉnh thử thiết bị, chuẩn bị một lát nữa sẽ trở lại.

Hàn Hiên Thành lại đi qua, đứng ở bên người phó thị trưởng Tôn, hạ giọng thì thầm một phen.

Người bên ngoài không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy phó thị trưởng Tôn ở đó gật gật đầu.

Ở góc độ Bạch Tiểu Thăng, vừa dễ dàng nhìn thấy mặt Hàn Hiên Thành, nhìn miệng hắn đóng mở.

- Hồng Liên, tiến hành so sánh khẩu hình.

Bạch Tiểu Thăng mặc niệm nói.

- Vâng!

Thanh âm trả lời thanh thúy của Hồng Liên vang lên.

Mặc dù “độc tâm thuật” đối với Hàn Hiên Thành là vô hiệu, nhưng mà chính bản thân hắn mở miệng nói thì không khó mà nắm được hắn muốn nói cái gì.

Bạch Tiểu Thăng trước đây đã sớm có suy đoán, giờ phút này bất quá chỉ là kiểm tra ấn chứng mà thôi.

Xem hết, “nghe xong” Bạch Tiểu Thăng triệt để xác định.

Suy đoán của bản thân mình trước đây quả thật là một điểm cũng không sai.

- Mình nghe Tô Đại Chung nói, Hàn Hiên Thành cùng với lão trước đây ở cùng một xuất phát điểm, lại có khả năng rất nhanh lên tới chức phó tổng. Tâm cơ của người này thật sự là vượt qua tính toán của người bình thường.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà cảm thán:

- Tô Đại Chung cũng không biết bao nhiêu lần ngầm ăn qua thiệt thòi, chỉ sợ đến bản thân còn không biết rõ.

Cái này chính là khắc họa cho hình ảnh: Bị người bán đi còn vui vẻ kiếm tiền cho họ nữa.

Hàn Hiên Thành cùng với phó thị trưởng Tôn nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, nửa đường còn liếc nhìn với Tô Đại Chung, cười với hắn một tiếng, gật đầu mấy cái, bên trong ánh mắt còn ẩn chứa ý tứ cổ vũ.

Tô Đại Chung đối với loại thiện ý này, tự nhiên cũng làm ra thiện ý mà đáp lại.

Ra khỏi phòng họp, Hàn Hiên Thành liếc tròng mắt, khỏe miệng nhếch lên một vòng không dễ nhìn thấy cười lạnh, nói với bí thư của mình.

- Chúng ta đi!

Hơn mười phút sau, công nhân viên đã điều chỉnh xong thiết bị.

Phó thị trưởng Tôn cười với Tô Đại Chung một tiếng:

- Tô tổng, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?

- Có thể, có thể. Tôi bây giờ sẽ đi gọi Hàn tổng.

Tô Đại Chung vội vàng nói.

Thì ra lão coi là Hàn Hiên Thành đi nhà vệ sinh, nào có thể đoán được hắn sẽ không trở lại.

- Gọi Hàn tổng làm cái gì?

Phó thị trưởng Tôn lấy làm lạ hỏi:

- Hàn tổng của các người không phải là nói hắn còn có việc phải về tổng bộ trước. Để cho ông chủ trì hay sao? Còn nói là sau này hết thảy mọi việc sẽ để cho ông đến phụ trách sao?

Phó thị trưởng Tôn nhịn không được mà nhíu mày, có chút không được vui nói:

- Thế nào, người phụ trách như ông thế này, ngay cả bắt đầu cũng không thể làm chủ? Tôi còn nghe nói, có báo cáo không tốt về hạng mục này, xảy ra vấn đề trong thi công?

Bạn cần đăng nhập để bình luận