Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1125: Chứng cứ tới

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, trước tiên ngài đưa cho tôi địa chỉ email của ngài, một lát nữa tôi sẽ bảo người ta gửi tới ngài bản điện tử của các văn kiện này, ảnh chụp này, vân vân. Như vậy để ngài dùng kẻo trễ.

Từ Vân Thông cười nói ở trong điện thoại.

- Nếu như còn có đồ vật giấy tờ cái gì đó, tôi lập tức để cho bọn họ gửi qua bưu điện đến tổng bộ cho ngài. Ngài thấy thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Được, vậy tôi cám ơn sự ủng hộ của Từ tiên sinh trước. Có điều phía bên này tôi không có nhiều thời gian, bây giờ thời gian chỉ có hai ngày, hôm nay ngày mai thôi, ngài xem …

- Gấp như thế à.

Dường như Từ Vân Thông trầm ngâm một chút rồi nói.

- Cái kia được thôi, tôi sẽ sắp xếp ngay, để bọn họ mau chóng nhanh hơn nữa!

- Nhưng mà, đại sự vụ quan Tiểu Thăng ngài cũng biết. Tư liệu vạch trần mà ngài muốn kia đều là được người bên dưới cung cấp tự phát, đều là bắt nguồn từ một nhóm người có ý kiến đối với Uông Tử Du kia. Thật thật giả giả ngài bên này nắm chắc không chế nhé. Tôi đây lại không dám hứa chắc tất cả đều chính xác đâu.

- Còn có chính là, thật lòng tôi cảm thấy con người của Tiểu Uông này không tệ, hy vọng tổng bộ có thể chu đáo càng cẩn thận phân rõ, không nên để một công nhân viên chức phải chịu oan ức.

Trong lúc Từ Vân Thông cười nói, tự mình làm trong sạch trách nhiệm của bản thân một lần nữa, trong lời nói càng là lộ ra mình có trách nhiệm với Uông Tử Du.

- Từ tiên sinh luyến tiếc người có tài, cái này mọi người đều biết đến. Nếu thật sự là Uông Tử Du có vấn đề gì, vậy cũng chỉ là do chính hắn đi sai đường lỡ bước, cũng tuyệt đối không được oán lên trên người ngài.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ngày khác tôi mời ngài uống trà.

- Không được, hẳn là tôi mời mới phải! Vậy bây giờ tôi không làm chậm trễ thời gian của đại sự vụ quan Tiểu Thăng nữa.

Từ Vân Thông cười ha hả rồi cúp máy điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng cất điện thoại di động đi, nở nụ cười với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

- Được rồi, lúc này cứ chờ chứng cứ chạy tới cửa là được rồi. Nhìn mọi thứ có đủ sức nặng hay không, có cần thêm một bước sửa sang lại hay không. Nếu như ngày hôm nay không thể đánh cho truyền thông Thiên Du quanh vòng vòng, vậy thì sáng mai đánh cho hắn không kịp trở tay hiệu quả cũng giống vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau nở nụ cười, lần lượt gật đầu.

- Có điều, anh Tiểu Thăng tin chắc cái người Uông Tử Du kia sẽ không đem chuyện hôm nay chúng ta tới tìm hắn báo lên cho Trầm Bồi Sinh hay sao?

Lâm Vi Vi vẫn là không nhịn được lo lắng, hỏi.

- Tin tưởng nhãn lực của tôi, tối thiểu hắn có thể chờ thêm ngày mai.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn rất tin tưởng vào phán đoán của mình.

- Nếu như phán đoán của cậu sai lầm thì sao đây.

Lôi Nghênh lại không nhịn được nói.

Có rất nhiều lúc, hắn càng lộ ra vẻ cẩn thận chặt chẽ hơn Lâm Vi Vi.

Dù sao thì Lôi Nghênh là người đã trải qua đấu tranh giữa sự sống và cái chết trên chiến trường. Hắn biết rõ, dù có nắm chắc phán đoán thì cuối cùng cũng chỉ là một cái phán đoán, nếu như cứ trực tiếp xem nó là sự thật đến khi biết kết quả có thể khiến cho người ta ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

Trong ba người cùng đi tất có người là thầy ta, Bạch Tiểu Thăng cũng học hỏi được không ít ở trên người của Lôi Nghênh, đặc biệt là loại phong cách làm việc tự tin nhưng không mê tín này.

Ngay tức thì, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với Lôi Nghênh.

- Nếu như tôi phán đoán sai, cái vấn đề kia có thể rất lớn rồi!

Ánh mắt của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chăm chú.

- Chúng ta có lựa chọn.

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng nghiêm túc.

- Uông Tử Du đúng là chết chắc rồi!

- Chỉ thử xem hắn đừng tự tìm đường chết đi!



Ba người Bạch Tiểu Thăng trở lại khách sạn, tiếp tục hưởng thụ sự cung cấp phục vụ xa hoa của khách sạn, cũng kiên trì chờ đợi chứng cứ được đưa tới cửa.

Hai giờ chiều, Trương Vũ Đông đi cùng hai trợ lý Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành đến.

Lời khách khí không nói quá hai câu, trà cũng không uống đến nửa chén, Trương Vũ Đông liền đưa qua duy nhất một túi công văn.

- Anh Bạch, tất cả những thứ anh muốn đều ở đây này.

Trương Vũ Đông cười nói.

- Tuy rằng nhà họ Trương chúng tôi không ở bên trong hệ thống tập đoàn của các anh, nhưng nói thật sự, đều có bố trí quân cờ trong các công ty lớn ở ba tỉnh lân cận đây. Đương nhiên chúng tôi không dám làm chuyện vi phạm pháp luật, nhiều lắm thì coi như là “mắt thấy tai nghe”, nhiều tin tức ngầm nho nhỏ, hơn nữa vạn lần không dám liên quan đến những mặt tình báo thương mại.

Dứt lời, Trương Vũ Đông trầm ngâm một lát rồi lại nói.

- Có điều, thật sự chúng tôi dùng rất nhiều tâm tư đối với Uông Tử Du. Anh cũng biết có một vài thời điểm, chúng tôi không thể không cẩn thận. Chúng tôi thật sự điều tra cẩn thận một phen đối với hắn, chỉ đối với cá nhân hắn thôi... Một vài tình huống, cũng là để suy nghĩ đến sẽ đưa cho tập đoàn của các anh trong tình huống xấu nhất mà thôi. Lo trước khỏi họa mà.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với kiểu giải thích kiên trì của Tương Vũ Đông.

- Anh Trương không cần giải thích cặn kẽ với tôi như vậy, với lại tôi không phải điều tra nhà họ Trương các anh mà.

Trương Vũ Đông cũng nở nụ cười.

- Đây không phải là sợ anh Bạch hiểu lầm sao, dù sao thì bây giờ cũng coi như chúng ta là đồng bạn hợp tác. Không thể để cho vị quý nhân của nhà họ Trương là anh nghi ngờ đối với chúng tôi được.

- Sao có thể như vậy chứ.

Bạch Tiểu Thăng cười to.

Hai người lại trò chuyện như là bạn tốt một phen.

Lúc từ biệt, Trương Vũ Đông lại có chút cảm khái.

- Anh Bạch có thể không biết, một quân cờ then chốt mà nhà họ Trương chúng tôi chôn ở bên cạnh Uông Tử Du cũng đã bị loại rồi.

Trương Vũ Đông lại nói thêm một câu nói như thế vào phút cuối cùng.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng cũng thấy ngoài dự đoán một chút.

- Là bị Uông Tử Du phát hiện ra sao?

- Không, là bởi vì người kia đắc tội với anh đó.

Trương Vũ Đông cười khổ một chút.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Ngay cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn nhau.

- Quản lý bộ phận bảo an của truyền thông Thiên Du kia là Tôn Nhị Thành, bởi vì chọc đến anh mà bị Uông Tử Du đuổi việc rồi. Hắn là người của nhà họ Trương.

Trương Vũ Đông nhún vai.

- Có điều, anh Bạch cũng không cần để trong lòng. Cái người kia hãy xem như ngu xuẩn không có mắt nhìn, đuổi việc thì cũng đuổi luôn, nhà họ Trương tôi cũng sẽ không nói nhảm nhiều với hắn, cho hắn ít tiền tính là đền bù tổn thất cũng là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng hơi gật đầu, cũng không để trong lòng.



Trương Vũ Đông rời đi đã là ba giờ chiều.

Lúc đưa hắn ra ngoài thì điện thoại di động của Lâm Vi Vi không ngừng vang lên tiếng “đinh đinh”, đều là những tiếng thông báo nhắc nhở.

- Trợ lý Lâm thật bận bịu, vậy các người làm việc đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.

Trương Vũ Đông vẫn còn đưa ra lời nói đùa.

Lâm VI Vi ấy nở nụ cười áy náy nhưng vẫn đưa đối phương đến thang máy.

Lúc Lâm Vi Vi trở về kiểm tra điện thoại di động một cái, vẫn đúng là sợ hết hồn, “nhiều thư như vậy”!

Nàng đếm đếm ước chừng có tới hơn hai mươi thư!

Hơn nữa tiêu đề của những thư kia đều là --

- Vạch trần Uông Tử Du lạm dụng chức quyền…

- Chứng cứ Uông Tử Du mưu lợi riêng sáu hạng mục…

- Chứng minh thực tế Uông Tử Du có vấn đề này vấn đề kia…

Thời gian Lâm Vi Vi xem xét lại nhận thêm bốn phong thư nữa.

- Thật sự là nhiều như rừng, không ít tội danh nha!

Lâm Vi Vi lướt xuống xem sơ qua, sau khi thán phục thì đưa điện thoại cho hai người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cùng xem.

- Vị Từ Vân Thông tiên sinh kia, thật sự cũng đã hận thấu Trầm Bồi Sinh, ắt phải đào ra Uông Tử Du thậm chí đào cho bằng hết những người dưới trướng của mình bị bọn họ cài vào.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn lướt qua liền cười cảm khái.

- Cũng đúng thôi, Trầm Bồi Sinh một bên làm quá tuyệt đường, căn bản là chặt hết đường đi của đối phương, vậy cũng đừng trách đối phương không để lại tình cảm!

Từ Vân Thông không hẳn là không biết Bạch Tiểu Thăng đang ở Đại Hữu, đang chuyên môn nhằm vào Uông Tử Du, càng là mũi kiếm nhắm thẳng vào Trầm Bồi Sinh.

Từ khi có chuyện của Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp sợ là rất nhiều người đều nhận ra được nhiều thứ ở cấp độ càng sâu.

Chỉ có điều nhìn thấu nhưng không nói toạc, đây mới là nơi làm việc, đây mới là giới kinh doanh.

Bạch Tiểu Thăng đưa điện thoại di động cho Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh mở thư ra nhìn mấy cái liền nói.

- Bây giờ có khó khăn rồi. Chứng cứ của những người này rất là lộn xộn.

- Không chỉ lộn xộn mà tôi tin là bên trong còn có rất nhiều sai lầm. Thế nhưng cái gì sai sẽ rất rõ ràng, dù sao thì cũng là vừa mới thêm vào mà, cũng là để cho chúng ta tiện thu dọn đây.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Không làm như thế để trông giống như là Từ Vân Thông vừa mới trời sáng liền chuẩn bị kỹ càng, nói đến hắn cũng đúng là một tên cáo già đã sớm chuẩn bị kế sách này rồi. Có điều tốt là những gì nhà họ Trương cung cấp có khả năng rất rõ ràng đây.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lần lượt gật đầu.

Bọn họ cũng rất đồng tình với phán đoán của Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi chạy đi lấy hai cái máy tính xách tay, nàng và Lôi Nghênh mỗi người một cái.

- Bảo khách sạn tìm đến cho tôi một cái notebook để tôi thu dọn cùng mọi người.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi gật đầu.

Lúc ba người làm việc không có phân chia lãnh đạo hay cấp dưới cái gì cả.

Khách sạn mới rất là ra sức, nhận được điện thoại một cái không đầy năm phút đồng hồ liền đưa lên một cái máy tính xách tay mới tinh.

Trương Vũ Đông đã căn dặn là phải đáp ứng mọi yêu cầu của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ là một cái máy tính xách tay, đương nhiên là khách sạn sẽ không keo kiệt.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lập tức bắt tay vào việc mãi cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ tối om, lúc này tất cả mọi thứ mới được làm một lần toàn diện.

Chỉ có xác nhận không có lừa gạt mới được coi như là chứng cứ, còn tồn tại nghi vấn và giả tạo khác thì trực tiếp loại bỏ.

Ba người làm xong công việc đều cảm thấy bụng đói cồn cào.

- Tôi đi gọi khách sạn mang cơm tối đến đây.

Lâm Vi Vi đứng lên nói.

- Không cần!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với nàng, rồi nói.

- Lần này chúng ta đi ra ngoài ăn, tiện thể đi dạo chợ đêm chẳng phải quá hay ư. Tôi nghe nói gần đây có một con đường toàn đồ ăn ngon.

- Thật chứ!

Lâm Vi Vi đồng ý cả hai tay với đề nghị này.

Lôi Nghênh nở nụ cười cũng không phản đối.

Ba người chỉnh đốn đơn giản một chút rồi xuống lầu xuất phát.

Vào giờ phút này, ở con đường toàn đồ ăn ngon mà Bạch Tiểu Thăng nói tới.

Ở một nhà chuyên đồ nướng trông khá là đặc sắc, toàn bộ chỉ có một bàn gần sát đường là có người ngồi, còn có bốn tên bảo vệ áo đen đứng ở đằng xa.

Trên bàn kia có hai người ngồi đối diện nhau, đều mang theo vẻ buồn phiền trên mặt.

Hai người này có thể cùng ngồi một chỗ, không thể không nói là khiến người ta kinh ngạc.

Một người là Tiễn Hạo Vũ.

Còn một người khác là Tôn Nhị Thành!

Đều là “kẻ thù” của Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận