Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1659: Thuận miệng chỉ điểm (1)

Sau khi Bạch Tiểu Thăng kết thúc cuộc chiến Đằng Vân Dược Mã, đã từng gặp ba người khách đặc biệt, đều là nhân viên của ban ngành nhà nước có liên quan, thân phận đặc biệt, theo thứ tự là trưởng phòng Hầu Doãn Thành, còn có hai cấp dưới của anh ta, nhìn Cảnh Thiên Hạo trông thật thà nhưng trong xương lại rất nhạy bén, nhìn Khương Cần Cần thì tương đối xoi mói lại khắc nghiệt.

Không ngờ, hôm nay ở cửa công ty dược phẩm Thương Vân, bọn họ lại gặp được Khương Cần Cần.

Phía sau Khương Cần Cần còn có một nhân viên nữ rất trẻ tuổi, đang cửa tranh chấp với bảo vệ.

Bạch Tiểu Thăng thật sự thấy bất ngờ. Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng kinh ngạc nhìn nhau.

Phía đối diện, Khương Cần Cần cũng thấy được một đám người đi từ trong công ty dược phẩm Thương Vân ra, ánh mắt cô ta đảo qua, Câu Đại Hổ, Tiền Bắc đi gần cuối thì không rõ, nhưng liếc mắt đã nhận ra người đi phía trước là Bạch Tiểu Thăng giống như trăng được các sao vây quanh.

Khương Cần Cần cũng sững sờ, hình như không ngờ Bạch Tiểu Thăng sẽ xuất hiện ở đây.

- Lão Mặc, anh về nhà trước đi, tôi sẽ liên hệ với anh, thu xếp cho mọi người nữa.

Bạch Tiểu Thăng kéo Mặc Thành Cự bên cạnh qua, khẽ nói.

Trước đây Bạch Tiểu Thăng vẫn gọi Mặc Thành Cự là "Ngài Thành Cự", hắn cũng không cảm thấy điều này có gì không ổn.

Mãi đến khi Mặc Thành Cự tiếp nhận cành ô-liu do Bạch Tiểu Thăng ném ra, sắp trở thành “cấp dưới” của Bạch Tiểu Thăng, liền cảm thấy cách xưng hô này hơi xa lạ, không quá thích hợp.

Mặc Thành Cự kiên trì, Bạch Tiểu Thăng mới đổi giọng gọi hắn là "Lão Mặc".

Nhưng gọi Mặc Thành Cự là "Lão Mặc", cũng gọi Mặc Tử Nhạc là "Lão Mặc" thì không thích hợp lắm. Được cái trước đây Bạch Tiểu Thăng gọi Mặc Tử Nhạc là "Tử Nhạc", về sau cứ gọi vậy cũng tốt.

Một "Lão Mặc", một "Tử Nhạc", hai người này còn là quan hệ chú cháu...

Thường xuyên qua lại, bối phận Bạch Tiểu Thăng vô tình đã tăng lên.

Cũng không biết sau này Mặc Tử Nhạc biết được, trong lòng sẽ nghĩ thế nào...

Mà Mặc Thành Cự lại nghĩ rất thoáng về điều này, nói cùng lắm thì về sau ba người mỗi người nói một cách...

Lúc này, nghe Bạch Tiểu Thăng nói thế, Mặc Thành Cự gật đầu lại liếc nhìn Khương Cần Cần bên kia, biết Bạch Tiểu Thăng không muốn tai vách mạch rừng.

Mặc Thành Cự biết chuyện gì không nên hỏi thì tuyệt đối không lắm miệng, lúc này hắn bảo đám nhân viên nghiên cứu đi trước.

Đám nhân viên nghiên cứu biết đây là ý của Bạch Tiểu Thăng, cũng không nhiều lời, liền đi theo Mặc Thành Cự rời đi.

Câu Đại Hổ, Tiền Bắc tiễn Bạch Tiểu Thăng đi, thấy cảnh tượng này thì thoáng ngẩn người ra.

Tiền Bắc nhìn về phía Khương Cần Cần, bỗng nhiên vỗ đầu một cái và nói với Câu Đại Hổ:

- Hôm qua, chính là cô ta tới công ty tìm ngài, nói là người của viện kiểm sát Ly Khâu tới tìm hiểu tình huống, vẫn để tôi qua tiếp cô ta đi.

Câu Đại Hổ cũng lập tức nhớ tới. Khi đó cậu ta đang ở bên cạnh, trong quán bar uống rượu cùng hai người đẹp quyến rũ, nên bảo Tiền Bắc đuổi đối phương đi. Dù sao, cho dù đối phương lấy danh nghĩa chính phủ tới tìm hiểu tình huống, nhưng đó không phải là điều tra cưỡng chế, không có khả năng ép buộc, cậu ta mới lấy lá mặt lá trái giải quyết.

Đương nhiên, cho dù lúc đó Câu Đại Hổ ở công ty, cũng sẽ tìm không gặp mặt đối phương. Cho dù đối phương trông trẻ tuổi nhưng xa lạ, nhiều lắm là người mới trong ban ngành của thành phố, Câu Đại Hổ không muốn tiếp xúc!

Bên phía Ly Khâu, công ty tài chính của nhà họ Câu đang bị điều tra, cậu ta cũng không biết rõ về chuyện trong công ty kia, chỉ biết một lãnh đạo địa phương thường qua lại thân thiết với cha mình xảy ra chuyện, ông ta không nói quá nhiều về chuyện này, nên cậu ta chỉ biết sơ qua, nhưng nói nhiều nhất định sẽ lỡ lời, tốt nhất là tránh đi, chờ cha cậu ta cho chỉ thị.

Sáng sớm, Câu Đại Hổ đã thu xếp xong xuôi, nếu như có người của ban ngành nhà nước qua, sẽ để người dưới lấy lí do thoái thác. Thật sự không được, mình sẽ chuồn ra ngoài theo lối khác, có thể kéo dài thời gian thì cứ kéo dài thời gian.

Không ngờ lúc này, người phụ nữ kia lại tới, thật đúng là khéo!

Câu Đại Hổ theo bản năng lại muốn trốn.

Nếu không phải Bạch Tiểu Thăng ở đây, nói không chừng cậu ta đã sớm xoay người rời đi rồi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng nghe được Tiền Bắc lỡ lời nói như vậy, tất cả đều lộ ra ánh mắt với ý tứ sâu xa.

Khương Cần Cần không có khả năng là nhân viên trong cơ quan Ly Khâu bên này, ngược lại, thân phận thật sự của cô ta còn cao hơn nữa, cũng càng sâu hơn.

Sở dĩ mượn danh nghĩa cơ quan địa phương, có phải là không muốn khoa trương, không muốn đánh rắn động cỏ không.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lại rất ung dung thản nhiên về những chuyện này.

- Con trai của tổng giám đốc Câu, đó là một người bạn tôi quen biết, có chút quan hệ cá nhân, tôi đi trước gọi cô ta.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với Câu Đại Hổ.

- Ngài cứ tự nhiên!

Câu Đại Hổ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ở lại.

Chỉ cần bọn họ ở đây, Câu Đại Hổ sẽ không thể đi.

Hai người Lâm Vi Vi hiểu ý, khẽ gật đầu.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng đi một mình về phía Khương Cần Cần.

Bảo vệ ở cửa mắt thấy là người đi cùng Câu Đại Hổ thì không dám bất kính, kính nể, e sợ tránh sang một bên.

Khương Cần Cần khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Tiểu Thăng đi tới gần mình.

- Cô Khương, lại gặp mặt rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, chào hỏi trước.

- Đúng vậy, lại gặp mặt. Sao anh lại ở đây?!

Ánh mắt Khương Cần Cần lộ ra thâm ý.

- Nói ra rất dài dòng, chúng ta nói chuyện riêng một chút chứ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười dùng tay ra hiệu "Mời".

Khương Cần Cần cũng nói thầm với nhân viên nữ đi cùng, sau đó cùng Bạch Tiểu Thăng đi sang một bên, tránh tầm mắt mọi người.

- Tôi đang định đi về.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng trước nói:

- Tôi và công ty dược phẩm Thương Vân, và nhà họ Câu hoàn toàn không có liên quan gì, bao gồm cả trên phương diện hợp tác làm ăn. Tôi tới là vì tổng giám đốc trước đây của công ty dược phẩm Thương Vân - Mặc Thành Cự, tôi đã đào người này đi, thuận tiện cũng đào một đoàn đội nghiên cứu và phát triển của bọn họ. Bởi vì tôi tìm được vài người bạn, ra tay từ trong đó nên người nhà họ Câu xem như bị ép, trong lòng hẳn cũng không có tình cảm gì với tôi.

Vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng đã làm sáng tỏ mọi chuyện, không muốn có bất kỳ hiểu nhầm nào.

Dù sao, Khương Cần Cần đến từ ban ngành đặc biệt, để cho bọn họ hiểu nhầm sẽ không có lợi cho mình thậm chí là tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa!

- Tôi còn không hỏi gì, anh Bạch lại chủ động phủi sạch quan hệ, khó tránh khỏi quá nhanh nhẹn đi. Anh sợ dính vào phiền toái gì sao?

Khương Cần Cần khoanh tay, cười và nói với vẻ đùa cợt.

Dáng người Khương Cần Cần kém hơn Lâm Vi Vi, nhưng cô ta mặc đồng phục, vẫn có cảm giác khác, cô ta khoanh tay làm cho phần ngực càng hiện rõ dưới lớp áo sơ mi trắng, càng khiến người ta phải chú ý.

- Tôi đã nói rõ tình hình với cô Khương, cô cũng có thể nói chuyện với Trưởng ban Hầu, có thể lập tức tới chỗ tôi uống trà làm khách, tôi không sợ bị điều tra.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng một là không có gì phải e ngại, hai là cũng tiếp xúc nhiều hơn cũng có lợi.

- Cho dù quyền hạn của chúng tôi không nhỏ, nhưng không hề có ý quấy rầy những nhà kinh doanh tuân theo pháp luật.

Khương Cần Cần khẽ hừ một tiếng:

- Nếu chúng tôi thật sự đi, vậy có nghĩa là anh Bạch có vấn đề không nhỏ, anh có rắc rối lớn!

Cô gái này rõ ràng là một quả ớt nhỏ, cay tới sặc người.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhún vai, mặc cho cô ta nói.

- Tôi hi vọng anh Bạch thật sự không có liên quan gì tới nhà họ Câu.

Khương Cần Cần nói:

- Nhưng sao ngay cả tổng giám đốc của công ty người ta mà anh cũng đào đi? Anh làm sao làm được vậy? Câu Đại Hổ nhà họ Câu không phải là không ở đây sao? Bảo vệ cửa nói vậy mà.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn Khương Cần Cần:

- Cô Khương, cô đổi mục tiêu điều tra, không có tìm hiểu về hình dáng của đối phương sao? Người trẻ tuổi, cao ráo đi với tôi phía sau chính là Câu Đại Hổ đấy.

Lời Bạch Tiểu Thăng nói làm cho Khương Cần Cần sửng sốt.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, lật xem ảnh chụp trong tài liệu, sau khi nhìn kỹ một lát, cô ta la lên thất thanh:

- Đúng là cậu ta rồi!

Sau đó, Khương Cần Cần hình như cảm thấy có chút mất mặt, có vẻ như mình "không chuyên nghiệp", sợ Bạch Tiểu Thăng che cười, lập tức cầm điện thoại đưa cho Bạch Tiểu Thăng xem ảnh chụp, bực tức nói:

- Anh xem, ảnh chụp này khác với người thật bao nhiêu! Ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi lớn như vậy, nhìn người kia, tôi có thể nhận ra hắn sao?!

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn.

Đúng vậy, trước đây Câu Đại Hổ để tóc dài, nhìn có chút khí chất lưu manh, hình như mới cắt không bao lâu.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng gật đầu, bộ dạng "công nhận lời Khương Cần Cần nói”.

Ảnh có vấn đề, mình lại che hết nửa người Câu Đại Hổ, người ta không nhìn ra cũng là chuyện có thể hiểu được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận