Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 904: Đấu mà không phá, tranh mà không thương



- Hạ lão, nếu ngài có dặn dò gì liền nói thẳng. Lời mở đầu như thế này, cứ khiến tôi cảm thấy là ngài muốn thu thập tôi.

Bạch Tiểu Thăng trước tiên là nói đùa với lão gia tử.

Đầu bên kia điện thoại, Hạ Hầu Khải cười to.

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, sao tôi dám phân phó cậu chứ. Lần trước, tôi chẳng qua chỉ tiết lộ một chút tin tức đã làm cậu khuấy loạn cả vũng nước.

- Cậu thì hay rồi, nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc người ta, đường cùng còn đuổi theo dồn sức đánh. Cậu không biết đâu, Bộ Sự Vụ bởi vì hai người các cậu mà đã tán loạn hai lần.

- Hiện tại, tỉ lệ ủng hộ Bạch Tiểu Thăng cậu ở bên Bộ Sự Vụ còn cao hơn so với Lâm Ngọc. Cậu ta đã tích lũy bao nhiêu năm nay mà cậu mới chỉ đến có mấy ngày. Tôi nói cậu 'Hành', đây không phải là sự thật sao?

Trong giọng nói của Hạ Hầu Khải cũng không có ý trách cứ.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng buông lỏng, cười nói:

- Ngài ngàn vạn lần chớ có vu oan cho tôi, cái gì mà gọi là tôi đuổi theo Lâm Ngọc đường cùng dồn sức đánh chứ. Vị đại tổng tài ngài đây cũng không thể mở to mắt nói bậy, rõ ràng là anh ta đuổi theo tôi, một đường từ Kim Bình đến Dư Tuyền, lại đến Ngô Khâu. Tôi không tin ngài không biết rõ một chút gì!

- Hơn nữa, đây là tôi phòng vệ chính đáng, nhân tiện phản kích. Về phần người ủng hộ tôi sao lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy thì tôi nghĩ, có lẽ là tôi bẩm sinh đã được chào đón, hoặc bởi vì chính nghĩa nên được ủng hộ, dù sao khẳng định không phải do tôi dùng tiền thuê.

Bạch Tiểu Thăng đùa giỡn nói chuyện với Hạ Hầu Khải một phen.

Một già một trẻ, nơi nào có một chút ý tứ nghiêm túc trao đổi chứ.

Lại trò chuyện như thế một hồi, Hạ Hầu Khải nói:

- Được rồi, tôi cũng không tán dóc với cậu nữa, tôi còn chuyện phải làm đây. Hiện tại cậu đang ở đâu đấy.

- Tôi? Tôi đang trên đường đến Vân Hải, đến hội hợp cùng Lâm Kha.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Ừm, vậy thì tốt, vậy tôi an tâm rồi. Tôi cho là cậu sẽ thừa thế truy kích đối với Lâm Ngọc.

Hạ Hầu Khải cười nói:

- Tôi cũng nhận được tin tức, Lâm Ngọc cũng đã rời khỏi Ngô Khâu, hướng đi hầu như là trái ngược với cậu.

Bạch Tiểu Thăng bừng tỉnh hiểu ra:

- Thì ra là ngài đến dập lửa!

Người ngồi ở địa vị cao ưa thích để cấp dưới đấu đá cùng tranh giành, như vậy vừa có thể duy trì sức sống và sự tiến thủ trong công việc, vừa có thể đề phòng bên dưới ôm thành một đoàn, phòng ngừa mình bị mất đi quyền lực.

Thế nhưng mặc kệ là đấu, hay là tranh, đều phải yêu cầu khống chế trong một giới hạn hợp lý.

Đấu mà không phá, tranh mà không thương (1).

Nắm chắc được giới hạn này, năm mươi phần trăm đã xem như là một cấp trên thành công.

- Tôi chỉ không muốn để cho hai người các cậu tiếp tục đấu đá nhau nữa.

Hạ Hầu Khải không kiêng dè mà trực tiếp nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Hai người trẻ tuổi như các cậu là đại biểu cho tương lai của Bộ Sự Vụ. Tôi không hi vọng, còn chưa tới một ngày nào đó trong tương lai, các cậu đã cùng hao tổn sạch lẫn nhau trước.

Kỳ thực từ lúc hai người này xảy ra bất đồng, phát sinh xung đột ở Kim Bình, Hạ Hầu Khải vẫn luôn chú ý tới.

Chỉ có điều, hắn cũng phải dựa vào ‘phân tranh’ do hai người khơi mào mà thúc đẩy thế lực của các phe bên trong Bộ Sự Vụ.

Nếu như tất cả là một ván cờ, Hạ Hầu Khải chính là người quan sát cờ, cũng là người âm thầm chấp chưởng quân cờ.

- Trước mắt, rung động do các cậu đưa tới đã đầy đủ cho tôi phát hiện ra vấn đề, giải quyết trước được một bộ phận vấn đề.

- Tạm thời, cậu cứ an ổn hai ngày trước đã, cho lão già tôi thời gian xử lý vấn đề. Tiếp sau đó, cậu lại tiếp tục ‘quấy trộn’.

- Nhưng mà, đối tượng không cần cứ phải nhắm chặt vào Lâm Ngọc.

Hạ Hầu Khải không ngừng chỉ thị.

- Được, tôi biết rồi.

Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.

Hạ Hầu Khải hài lòng “Ừm” một tiếng, sau đó có chút cảm khái nói:

- Nhìn thấy các cậu, tôi liền nhớ lại lúc trước.

- Các cậu tựa như tôi cùng Trầm Bồi Sinh lúc đầu, khi ấy hai người chúng tôi cùng nhau cạnh tranh đến cuối cùng. Tôi trở thành tổng giám đốc, ông ta trở thành thủ tịch đại sự vụ quan, vẫn luôn yên ổn nhiều như vậy năm, cậu xem, đây cũng không phải là rất tốt à.

Bạch Tiểu Thăng nghe mà cảm thấy kinh ngạc trong lòng.

Hắn chỉ cho rằng Hạ Hầu Khải và Trầm Bồi Sinh là nhân vật cùng thời kỳ, lại không nghĩ tới hai người thật đúng từng là cộng sự cùng cấp bậc, thậm chí cũng từng đấu đá, tranh giành qua.

Vậy bảo trì sự hòa thuận từ trên xuống dưới giống như bây giờ thật đúng là khó được.

Hoặc có lẽ là biểu tượng hài hòa về quyền lực cho phía dưới xem, Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Trước hết nói cho cậu đến đây thôi, tiểu tử cậu được đi thả lỏng, một lão già khọm xương như tôi lại phải tiếp tục vất vả, aizz… Được rồi, tôi cúp đây.

Hạ Hầu Khải nói.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói, lập tức nghe được thanh âm cúp máy ‘tút tút’.

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại di động, trầm tư một hồi.

Trong những lời này của Hạ lão, có một chút tin tức rất có giá trị.

- Xem ra, Lâm Ngọc thực sự tạm thời thu tay lại trong lúc này. Là do tự nguyện, hay là bởi vì được đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh khuyên đây…

- Hành động lần này của Lâm Ngọc kéo dài tới nửa tháng, đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh không có khả năng một chút cũng không biết rõ tình hình đi. Là do ông ta không ngăn cản được Lâm Ngọc, hay là không muốn ngăn cản?

- Bạch Tiểu Thăng tôi mới đến Bộ Sự Vụ được mấy ngày, có tài đức gì mà để cho nhiều người nâng đỡ như vậy? E rằng mục đích thực sự của bọn họ là nhờ vào đó mà đả kích Lâm Ngọc. . . Mũi kiếm càng là nhắm thẳng vào đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh a!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mà thổn thức.

- Bởi vì cái gọi là ở chỗ càng cao càng rét vì lạnh, hoàn cảnh của cấp bậc đại sự vụ quan đã lạnh lẽo như thế rồi, như vậy lại hướng lên cấp bậc càng cao thì sao đây… Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Bắc đó!

Nội tâm Bạch Tiểu Thăng trở nên nghiêm nghị.

- Mình còn chưa đủ mạnh mẽ! Cho dù là tâm tính, hay là năng lực tư duy, hoặc là những mặt khác, đều cần phải rèn luyện! Trèo lên chức vụ cao hơn, giống như thuyền đi ngược dòng nước, thật sự là một khắc cũng không thể thư giãn!

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến những điều này, trong đầu của hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- Xét xử một Tổng giám đốc công ty con cỡ lớn thuộc khu vực Đại Trung Hoa, tồn tại vấn đề nghiêm trọng, chứng cứ hiện có vô cùng xác thực, sẽ đối chiếu mà đưa ra tố tụng. Tăng thêm năm điểm!

- Tất cả điểm số đạt được trước mắt đều tăng lên hai mươi phần trăm, ngoài định mức tăng thêm một điểm.

- Điểm số đạt được sau cùng là sáu điểm, tổng điểm số cấp bậc sự vụ quan hiện tại là sáu mươi tám điểm, khoảng cách đến cấp bậc đại sự vụ quan còn ba mươi hai điểm nữa.

Lần nữa đạt được sáu điểm sao!

Bạch Tiểu Thăng không khỏi cười lên một tiếng.

Nhận chức sự vụ quan kiểu mới còn chưa tới một tháng, điểm số liền đã tăng lên đến như vậy, quả thực là thế như chẻ tre.

Có lẽ chờ đến khi mình thăng chức lên đại sự vụ quan, sẽ dọa sợ một đám người, ngay cả Hạ lão chỉ sợ cũng sẽ rất giật mình!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thầm nghĩ.

Đến lúc đó, lệnh điều động trực tiếp từ bên trên truyền xuống, mọi người đều sẽ biết rõ Bạch Tiểu Thăng hắn cũng không phải là không hề có chút bối cảnh nào, mà là bối cảnh quá lớn, còn trên cả Hạ Hầu Khải!

Bạch Tiểu Thăng vừa nghĩ tới đây, lập tức vui vẻ trong lòng.

Giọng nói của Hồng Liên lại vang lên:

- Điểm số đạt được hiện tại đến gần giai đoạn bảy mươi phần trăm, cảnh cáo!

- Một khi điểm số hiện tại đạt tới giai đoạn bảy mươi phần trăm, sau đó sẽ hủy bỏ thêm điểm ngoài định mức, đồng thời giảm xuống tất cả điểm số thu được!

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Làm sao mà vừa định vui vẻ lên một chút, Hồng Liên liền quay lại cho một chậu nước lạnh.

- Hồng Liên, quy tắc này cũng quá tùy ý đi!

Bạch Tiểu Thăng có chút không vui.

- Điểm số trong giai đoạn này tăng lên quá nhanh, tố chất về các mặt của kí chủ đều chưa đạt được tiêu chuẩn hợp cách, để bảo đảm cho ngài có thể đảm nhiệm cấp bậc đại sự vụ quan, vì vậy áp dụng việc cưỡng chế chậm lại.

Hồng Liên nói:

- Nhiệm vụ thăng chức đang ở trong giai đoạn sinh ra!

- Nếu như ngài đồng ý nhiệm vụ khẩn cấp có độ khó gấp bội, thì hủy bỏ việc cưỡng chế chậm lại!

- Vậy quên đi.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng nói.

Giảng đạo lý với hệ thống, hắn tự cảm thấy còn chưa làm được.

- Có điều, nếu thật sự đến bảy mươi điểm, khoảng cách thăng cấp chẳng qua chỉ còn lại một phần ba số điểm, điều này có thể làm khó được mình sao!

Bạch Tiểu Thăng tự an ủi mình.

- Hơn nữa, Hồng Liên nói không sai, không có năng lực tương ứng mà leo lên vị trí cao, đây không phải là chuyện tốt gì, càng giống một trận tai nạn hơn!

- Còn nữa, công việc của sự vụ quan thú vị như vậy, mình vừa mới cảm thấy chơi vui thì không thể kết thúc quá sớm chứ!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười lên.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn nhau.

Vừa cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng khi thì nhíu mày khi thì cười, chẳng lẽ là có chuyện gì, hình như. . . cũng không phải chuyện xấu.

Hai người này đang nghĩ ngợi thì loa trong xe vang lên.

- Các vị hành khách, đã đến thành phố Vân Hải rồi!

________________

Chú thích:

Đấu mà không phá, tranh mà không thương: Đấu đá, tranh giành nhưng không chặt đứt quan hệ mặt ngoài, không ảnh hưởng tới lợi ích của công ty.

Bạn cần đăng nhập để bình luận