Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1515: Cãi nhau, đám các người còn rất 'gà' (2)

Bạch Tiểu Thăng vừa nói như thế thì mặt của người kia cũng lập tức tái xanh, nhịn không được nhìn về phía Hàn Đông Thịnh gấp giọng nói.

- Anh Hàn, em không có cái ý kia đâu, thiệt đó. Các anh em ngày thường đều cảm thấy quyết định của anh vô cùng chính xác, chúng tôi đều đồng ý hai tay mà...

Dưới cái nhìn chăm chú của bao nhiêu người ở đây, Hàn Đông Thịnh bày ra một mặt khoan dung độ lượng của mình:

- Đều là anh em một nhà, không cần phải giải thích...

- Giỏi quá nha, đám người các anh dám ở La gia bày tỏ lòng trung thành với Hàn Đông Thịnh tiên sinh, người còn lại thì dám ở La gia thu phục đàn em. Tiểu Yêu, mấy người La gia đó có biết chuyện này không vậy?

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo.

Tần Tiểu Yêu ngồi kế bên thông minh vô cùng, lúc này cũng cười lạnh nhìn bọn họ.

- Đợi một lát nữa em đi nói chuyện với chú La, em nhất định phải đi nói cho rõ chuyện này nha! Nhất định sẽ không thêm mắm dặm muối nói bậy bạ gì đâu, chỉ lặp lại nguyên văn thôi.

Hai người này người hát kẻ bè, mà mặt của đám người Hàn Đông Thịnh đã trắng bệch cả ra rồi.

Bọn họ tại sao lại quên mất Tần Tiểu Yêu chứ!

Con nhóc này là người có thể 'nói chuyện trực tiếp với cấp trên', nếu như thực sự nói tới tai cha của La Đan Luân, cho dù bây giờ không tạo thành hậu quả gì thì tim bọn họ cũng đập nhanh không ngừng.

Lập tức, những người vốn lên tiếng ủng hộ Hàn Đông Thịnh cũng không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, một đám đều kinh hoảng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Thật sự là quá đáng sợ

Không biết từ lúc nào mà con người lại xuất hiện một tên biết ăn nói tới như vậy chứ.

Một người trấn áp tất cả mọi người.

Thêm vào Tần Tiểu Yêu giúp đỡ, người này có thể nói là được trang bị đến tận răng.

Không còn người nói dám xem mồm lung tung nữa, cũng không ai dám đi lên tìm phiền toái!

- Cậu!

Hàn Đông Thịnh cảm thấy đầu của mình đang 'ong ong' không ngừng

Kế hoạch lúc đầu đã trù bị rất tốt, khiến cho tên họ Bạch này bị mọi người cô lập, bị mọi người cười nhạo, chà đạp tôn nghiêm, tại sao làm làm một hồi lại biến thành tình trạng như bây giờ vậy?

Người trong phòng này, tất cả, đều bị hắn trấn áp hết.

Mà chính mình cũng trở thành tứ cố vô thân!

Lúc sau Hàn Đông Thịnh còn vô vàn kế hoạch hay ho, có vô số cách để làm khó dễ hắn, nhưng vừa mới mở màn đã gặp phải cục diện như thế này, mọi thứ đều loạn thành một đống, mọi người không dám làm ẩu, cũng không ai dám đi ra phối hợp nữa!

Bạch Tiểu Thăng giống như là đấm một đấm mạnh, phá nát tất cả mọi kế hoạch của hắn ta.

- Không biết nói gì nữa đúng không, hừ, anh mau đứng dậy nhường ghế cho anh Tiểu Thẳng của tôi ngồi đi!

Tần Tiểu Yêu đứng chống nạnh ra lệnh.

Hàn Đông Thịnh cho dù tức tới đau đầu muốn xỉu nhưng vẫn rõ ràng một chuyện, chỉ cần anh đứng dậy nhường chỗ ngồi thì không phải đơn giản chỉ là nhường một cái ghế mà coi như mặt mũi của mình cũng bị mấy hết, từ nay về sau sợ là không thể lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này nữa rồi.

Nhưng nếu như nhất quyết không chịu nhường, thì mặt mũi cũng mất sạch...

Hàn Đông Thịnh quyết tâm cắn răng, kiên trì quát lên.

- Họ Bạch kia, vị trí này của ta, trừ chủ nhân thật sự ra thì chỉ có người có thân phận cao quý nhất trong những người ở đây mới có tư cách ngồi vào! Cậu muốn ngồi cũng được thôi! Cậu so với tôi một lần! Nếu thân phận của cậu 'cứng' hơn của tôi, vậy thì chỗ ngồi này của tôi nhường lại cho cậu cũng không sao cả!

Hàn Đông Thịnh đúng là mặc kệ bất cứ giá nào, nhất quyết muốn cứng đối cứng với Bạch Tiểu Thăng.

- Được thôi

Bạch Tiểu Thăng cười cười gật gật đầu.

Không nói cái khác, chỉ nói riêng thân phận tổng giám đốc khu Trung Hoa của Tập đoàn Chấn Bắc, cho dù là đại gia tộc như La gia cũng không thể khinh thường, chớ nói chi hắn còn có rất nhiều thân phận khác.

- Ta Hàn Đông Thịnh là con trai trưởng của Hàn gia, gia tộc đứng đầu ở lĩnh vực chế tạo các thiết bị linh kiện điện tử ở nước H châu Á, Hàn gia của chúng ta...

Vẻ mặt Hàn Đông Thịnh cực kỳ kiêu ngại, nói không ngừng nghỉ những thực lực địa vị của Hàn gia cho tất cả những người ở đây nghe.

Cho dù người ở đây đều biết rõ nhưng hắn vẫn muốn nói lại lần nữa.

Đây là cơ hội để thiết lập lại địa vị của Hàn Đông Thịnh trong lòng mọi người, cũng là muốn cho họ biết Hàn Đông Thịnh anh không thể thay thế được.

Lần kể lễ này của Hàn Đông Thịnh cũng rất có hiệu quả, người ngồi trong này cũng nghiêm túc lên, trong mắt lại dâng lên sự 'kính sợ' với Hàn Đông Thịnh lần nữa.

Hàn Đông Thịnh nói liên tục năm phút đồng hồ không hề ngừng nghỉ, đem tất cả mọi thứ hiển hách huy hoàng của gia tộc mình đều kể ra một lượt sau đó mới kiêu ngạo nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng biểu hiện này trong mắt Hàn Đông Thịnh toàn bộ chỉ là đang giả vờ mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng vừa định mở miệng đã bị Tần Tiểu Yêu kéo kéo góc áo.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Tần Tiểu Yêu, Tần Tiểu Yêu ngoắc ngoắc ngón tay, ý muốn anh cúi người xuống.

Bạch Tiểu Thăng làm theo, Tần Tiểu Yêu lập tức thì thầm vào lỗ tai của anh một đống.

Hàn Đông Thịnh thấy Bạch Tiểu Thăng liên tục gật đầu, hình như đã đồng ý gì đó với con nhóc con kia, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút sợ hãi.

Một tên thì mồm mép lạnh lẹ, một đứa thì gian xảo tinh ranh.

Để hai người này phối hợp với nhau đúng là làm hắn có chút cảm giác tim đập nhanh.

- Cậu rốt cục có kể được hay không, cậu dựa vào cái gì mà dám giành chỗ ngồi với con trai trưởng Hàn gia chứ?

Hàn Đông Thịnh mở miệng hối thúc.

Mọi người cũng đều quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chờ đợi Bạch Tiểu Thăng báo ra thân phận.

Bạch Tiểu Thăng thẳng lưng, trước khi mở miệng đã cười một cái.

Nụ cười này làm cho tất cả mọi người, bao gồm cả Hàn Đông Thịnh đều cảm thấy trong lòng kinh hoàng.

Hồi nãy cũng là như vậy, thằng nhóc này cười xong, mở miệng ra nói đã làm cho mọi người á khẩu không nói nên lời.

Không biết thân phận thật sự của hắn là gì nữa, có thể cao hơn thân phận của Hàn Đông Thịnh luôn sao?

Dưới sự khẩn trương chờ đợi của mọi người, Bạch Tiểu Thăng chỉ vào Tần Tiểu Yêu, nhẹ nhàng phun ra một câu.

- Ở nơi này, tôi đại biểu cho Tần gia, muốn ngồi vào cái chỗ đó, không biết đã có đủ tư cách hay chưa?

Những lời nói này lập tức làm cho những người bên phe Hàn Đông Thịnh trợn tròn đôi mắt.

- Cậu đại biểu cho Tần gia? Ai cho cậu...

Hai chữ 'tư cách' Hàn Đông Thịnh còn chưa kịp phun ra đã bị chặn ngay ở họng.

Bởi vì Tần Tiểu Yêu đang nhìn hắn, rồi đưa tay chỉ thẳng vào mũi mình.

- Anh có phải đang định nói, anh cũng là người đại biểu cho La gia phải không?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười hỏi, ánh mắt hắn vô cùng tha thiết, giống như rất mong chờ Hàn Đông Thịnh sẽ nói ra những lời như vậy.

Vẻ mặt như vậy làm cho mọi người ở đây không rét mà run.

- Tôi, tôi!

Hàn Đông Thịnh không dám nói như vậy, chả có ai trao quyền hành gì cho hắn cả.

- Hàn gia của anh rất lợi hại đó nha, không biết nếu đem so với Tần gia của chúng tôi thì như thế nào ta?

Tần Tiểu Yêu ngạo nghễ nói.

Thực lực chân chính của Tần gia, so với La gia cũng không khác biệt bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn một chút nữa kìa.

Về phần Hàn gia, nếu so với Tần gia thì chính là gặp phải sư phụ, không có tư cách để đem ra so sánh.

Hàn Đông Thịnh nói không nên lời rồi.

- Anh nếu vẫn không chịu nhường chỗ ngồi cho chúng tôi, vậy thì tôi lập tức đi tìm La Đan Luân nói chuyện cho rõ ràng, nói với anh ta không được thì tôi đi tìm chú La nói, để xem chú ấy nói như thế nào.

Vẻ mặt Hàn Đông Thịnh vô cùng buồn khổ, lảo đảo đứng dậy tránh chỗ.

- Anh Tiểu Thăng ơi, chỗ ngồi kia là của anh rồi đấy.

Trên mặt Tần Tiểu Yêu lộ rõ vẻ vui mừng,

- Hứ, họ Hàn kia làm sao xứng ngồi chỗ này được chứ.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa nói gì thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói trầm thấp vang lên

- Tiểu Yêu, sao em lại nói như vậy chứ! Anh ấy chính là bạn của La Đan Luân anh đấy!

Hàn Đông Thịnh mặt xám mày tro bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt linh động trở lại

La Đan Luân, đã đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận