Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1792: Một quyền phân thắng bại (2)

Trước đây Bạch Tiểu Thăng dựa vào Hồng Liên nâng cao kích thích tố của cơ thể, ở trên quyền cước cũng có thể tạm thời ngang hàng với Lôi Nghênh, càng khỏi phải nói tới bây giờ.

Mấy năm nay, cho dù công việc bận rộn mấy đi nữa, mệt mỏi mấy đi nữa, chỉ cần có thời gian rảnh, Bạch Tiểu Thăng lại đi chạy bộ, tập gym với Lôi Nghênh để rèn luyện cơ thể phối hợp với năng lực năng lực, bảo Lôi Nghênh làm huấn luyện viên tập gym luôn đi theo bên người.

Bạch Tiểu Thăng đặc biệt công nhận một đạo lý, cơ thể tốt mới là tiền vốn của tất cả.

Ở dưới thể lực như vậy, các số hạng lại tăng lên, sức chiến đấu của Bạch Tiểu Thăng lúc này dĩ nhiên tương đối đáng sợ.

Dù sao, tất cả kỹ xảo đều xây dựng trên cơ sở kiên cố.

Lúc này Lạc Cơ chỉ cảm thấy cánh tay mình dùng để ngăn cản khuỷu tay của Bạch Tiểu Thăng đã tê dại, ngay cả vai cũng vậy.

Nhưng những điều này đều không quan trọng.

Lạc Cơ bị một đòn của Bạch Tiểu Thăng làm cho chật vật không chịu nổi, đặc biệt còn ở trước mặt những người trong bộ tộc của hắn. Đây mới là chuyện khiến cho hắn tức giận nhất.

Lạc Cơ – dũng sĩ đứng đầu bộ tộc quả thật cảm thấy rất nhục nhã.

- A!

Lạc Cơ bỗng nhiên đứng thẳng và phát ra một tiếng hét giận dữ, vẻ mặt hung ác không khác nào thú hoang.

Cánh tay đau đớn tê dại không có sức bị hắn đột nhiên nắm chặt và thể hiện ra tư thế tấn công, bất kể là đau đớn hay không có cảm giác đều không sao cả, chỉ cần nó còn và có thể vung lên là đủ rồi.

Thậm chí cho dù nó không còn nữa, Lạc Cơ cũng sẽ sử dụng bất kỳ vị trí có thể nào cử động để tấn công.

Lúc này, cảm giác Lạc Cơ đã không phải là người nữa, mà là thú hoang.

Hai mắt đỏ như máu, bất kỳ người nào đối diện với đôi mắt ấy cũng sẽ phải run rẩy.

Nghe tiếng hét đó, ba người Tây Nhã đều chấn động.

- A!

Tâm trạng của những chiến sĩ của bộ tộc giống như bị ảnh hưởng, cũng đồng thời phát ra một tiếng hét lớn giống như cổ vũ lại giống như chấn áp.

Ở một vài bộ tộc ẩn thế có vũ điệu chiến đấu, bài hát chiến đấu, chính là múa, hát trong lúc săn bắn hoặc bái tế, hoặc là cùng kêu lên để tăng thêm khí thế.

Khí thế là thứ sờ không được nhìn không thấy, lại có thể kích thích tiềm năng của con người.

Lạc Cơ nhận được sự hưởng ứng của bộ lạc liền trở nên hưng phấn, ánh mắt nóng rực, dường như sức chiến đấu lập tức tăng lên gấp bội.

Chỉ có điều, đón tiếp sự biến hóa này của Lạc Cơ là một đòn chân Bạch Tiểu Thăng đá ra ba lần liên tiếp!

Anh hét là việc của anh, tôi đánh là việc của tôi. Anh chán nản hay phấn khởi thì liên quan gì tới tôi chứ!

Tôi cứ đánh là không sai được!

Đây là việc Bạch Tiểu Thăng làm lúc này.

Cơ thể có nền tảng rất mạnh, lại thêm Hồng Liên trợ giúp, Bạch Tiểu Thăng quả thật hóa thân thành một trận gió xoáy, động tác chân đá liên tục cuồng bạo lại mạnh mẽ, nhìn qua không thể địch nổi.

Lạc Cơ vừa cảm thấy ý chí chiến đấu dâng trào lại bị đá liên tục khiến cánh tay của anh mất đi tri giác, liên tục ngăn cản ba lần làm hắn không ngừng lùi lại.

Ngay cả cơ thể cũng chấn động tới mức tê rần.

Sau ba lần đá liên tục, Bạch Tiểu Thăng tới gần và đánh mấy quyền.

Bạch Tiểu Thăng không nói tiếng nào, chỉ đánh không ngừng, đánh tới khi Lạc Cơ nằm xuống mới thôi!

Sau khi Lạc Cơ Điên cuồng hét lên, lập tức trở nên chật vật khác thường, liên tục lùi về phía sau.

Mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm.

Khi mới bắt đầu, Lạc Cơ giống như mãnh thú hồng hoang, một tiếng hét vừa rồi, rõ ràng là khúc nhạc dạo cho sự bạo phát. Nhưng bây giờ, không ngờ lại để cho Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ đánh thành chó...

Những chiến sĩ trong bộ tộc cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng càng thêm nóng rực.

Trong mắt những chiến sĩ của bộ tộc luôn tôn trọng kẻ mạnh, sùng bái sức lực, Bạch Tiểu Thăng thành người dũng mãnh, đáng để kính trọng.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thăng sắp thắng, lại không thể không dừng lạy lấy hơi, khi thế tấn công như mưa rền gió dữ thoáng dừng lại, Lạc Cơ bỗng nhiên bật dậy và lập tức tránh xa Bạch Tiểu Thăng, thoát khỏi tiết tấu tấn công của Bạch Tiểu Thăng!

Thậm chí, sau khi Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra đã dùng chân quét tới nhưng vẫn bị Lạc Cơ nhanh chóng tránh được.

Không chỉ vậy, Bạch Tiểu Thăng liên tiếp truy kích mấy lần đều thất bại.

Cục diện ban đầu vốn đã sắp kết thúc, không ngờ lại xoay ngược à?

- Tốc độ của anh đã trở nên chậm hơn!

Lạc Cơ kéo dài khoảng cách và cười rất dữ tợn với Bạch Tiểu Thăng:

- Xem ra, anh lấy ra hết sức lực! Tốc độ và lực lượng nâng cao vừa rồi chỉ có thể giữ trong một thời gian ngắn.

Bạch Tiểu Thăng dừng lại và nhìn Lạc Cơ, âm thầm hít sâu rồi thở ra.

Lạc Cơ nói không sai, con người không phải là động cơ vĩnh cửu, năng lượng bên trong cơ thể con người có thể tập trung vào một điểm và bạo phát ra, nhưng sẽ mệt nhọc.

Tốc độ và lực lượng của anh bây giờ đúng là đang giảm xuống.

Không thể không nói, Lạc Cơ thật sự khó đối phó, sau khi bị trúng nhiều lần công kích như vậy, không ngờ vẫn còn có thể chịu được!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ lại cũng thấy không thể tin nổi.

Từ điểm đó có thể thấy Lạc Cơ quả thật không hổ danh là thủ lĩnh của bộ tộc chiến đấu dũng mãnh!

- Vì sao giáo viên Bạch dừng lại, vì sao không nhân cơ hội bắt đối phương?

Bên kia, Tây Nhã không nhịn được nói.

- Tôi không biết, đúng là có chút đáng tiếc, suýt nữa thì có thể đánh ngã được người kia rồi!

Ađam cũng nghi ngờ.

- Có thể anh ta đã kiệt sức rồi.

Just nhíu mày, trong ánh mắt đầy lo lắng.

Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề trông cửa nói, Just kinh ngạc khi thấy Bạch Tiểu Thăng vừa rồi tấn công với thế mưa rền gió dữ, cũng chấn động trước năng lực chống đỡ của Lạc Cơ.

- Bây giờ xem ra, chúng ta vẫn quá mức lạc quan! Lạc Cơ còn có thể chống đỡ, mà giáo viên Bạch...

Just không nói nhiều, nhưng Ađam, Tây Nhã vẫn nghe ra ý nghĩa trong đó.

Bọn họ đều lập tức bất an.

- Điều này là thật sao?

Lâm Vi Vi nhìn Just rồi hỏi Lôi Nghênh.

Vẻ mặt Lôi Nghênh thâm trầm, chậm rãi gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng kiệt sức, đối phương vẫn duy trì được năng lực.

Cục diện quả thật sắp thay đổi rồi!

Tôi phải chuẩn bị tốt tinh thần cứu cậu ấy! Thậm chí trong lòng Lôi Nghênh đã thầm nghĩ.

- Thật đáng tiếc, anh đã dùng hết sức nhưng tôi thì chưa! Tôi nói cho anh biết, trong bộ tộc chúng tôi cũng có người học được kỹ năng nâng cao tiềm năng trong cơ thể. Tôi sẽ lập tức cho anh được mở rộng kiến thức, biết thế nào gọi là dũng mãnh! Thế nào gọi là tuyệt vọng!

Lạc Cơ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười đầy dữ tợn:

- Tiếp theo, tốc độ của anh đã không đáng để nhắc tới nữa! Lực lượng của anh đối với tôi chẳng khác gì đệm không, không có sức lực! Đến đây đi. Cho dù tôi có đứng yên, anh cũng không thể đánh cho tôi thấy đau được đâu!

Lạc Cơ tự nhiên thể hiện một tư thế võ công Trung Quốc.

Thật ra, bộ tộc của bọn họ đã kết hợp võ công cổ xưa của Trung Quốc, cách hít thở, còn có tâm lý ám chỉ để tăng lên tiềm năng.

Cũng là ám chỉ khiến cho đối phương tuyệt vọng!

- A!

Những chiến sĩ của bộ tộc một lần nữa cùng kêu lên, âm thanh vang vọng trong không trung.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn tư thế của Lạc Cơ sẵn sàng đón nhận công kích của mình.

Bạch Tiểu Thăng không phải là giả vờ bình tĩnh, mà trong lòng đang không ngừng nói:

- Hồng Liên, nâng cao sức lực của tôi tới giới hạn lớn nhất.

Hồng Liên nghe được yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, giọng điệu của cô vang lên ở trong đầu Bạch Tiểu Thăng lộ rõ sự cảnh cáo:

- Nâng cao kích thích tố tới cực hạn sẽ dẫn đến kết quả rất nguy hiểm, làm cơ bắp bị xé rách và mệt nhọc trong thời gian dài, hơn nữa thời gian nâng cao chỉ có mười giây.

- Không sao, cứ làm đi!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Bây giờ, cho dù phải trả giá đắt thì anh cũng tiến thẳng không lùi, đánh tan đối phương!

Hồng Liên im lặng vài hơi thở mới trả lời:

- Tôi đã biết, sẽ nâng cao hết sức!

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác cơ bắp trên người đều nóng lên giống như đang chuyển động, lực lượng vận chuyển trong cơ thể quả thật như muốn phá cơ thể ra, điều này quả thật tương tự với cảm giác cực hạn trong tiểu thuyết tu tiên thường miêu tả.

- Tới đi, cho tôi nếm thử nắm đấm của anh rốt cuộc còn mấy phần sức lực...

Lạc Cơ giữ nguyên tư thế và cười dữ tợn la lên với Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ có điều hắn còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy mắt hoa lên.

Chẳng biết Bạch Tiểu Thăng xuất hiện ở trước mặt hắn từ lúc nào.

Không chỉ Lạc Cơ, tất cả mọi người ở đó đều không nhìn thấy.

Nhưng sau đó, mọi người ở đó lại nghe được tiếng một đòn nặng nề phát ra, có cảm giác giống như gậy sắt đánh mạnh vào bánh xe, thậm chí còn vang dội hơn gấp mười lần, mỗi người đều nghe được rõ ràng!

Lạc Cơ chấn động cúi đầu, thấy nắm đấm của Bạch Tiểu Thăng ấn ở trên bụng mình.

Hắn còn không biết mình bị đánh trúng vào lúc nào.

Lạc Cơ cố gắng nhớ lại xem chuyện gì vừa xảy ra, nhưng dù thế nào cũng nghĩ không ra.

Hắn càng không hiểu được vì sao mình sử dụng bí thuật của bộ tộc tăng lên sức chiến đấu mà vẫn không nhanh, không mạnh bằng đối phương.

- Anh...

Lạc Cơ nhìn Bạch Tiểu Thăng và nhếch mép như muốn cười, lại cười không nổi:

- Mạnh!

Lạc Cơ trợn mắt và ngã về phía sau.

Sau khi liên tục bị đánh, hắn vẫn thua!

Bị Bạch Tiểu Thăng dùng một quyền phân thắng bại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận