Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1587: Chó ngoan không cản đường

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, và Trịnh Đông Tỉnh đi tới hội trường, trên đường đi, bốn người cũng không nói bất kỳ chuyện gì liên quan tới hội nghị.

Thứ nhất, hôm qua bọn họ đã sớm bàn bạc về các phương diện xong hết rồi, thứ hai, trên đường đi tai vách mạch rừng, cũng không tiện nói về đề tài này.

Bốn người vừa tới tầng có phòng họp kia, mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc phía xa - La Tử Thiên, Quách Nam.

- Sao bọn họ đứng đây?

Trịnh Đông Tỉnh khẽ nhíu mày, khẽ nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Nhìn giống như đang đợi người, nhưng chắc chắn không phải là chờ chúng ta rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, khẽ nói.

Buổi hội nghị ngày hôm nay có ý nghĩa quan trọng, quyết định hướng đi cuối cùng của Thăng Tỉnh Quốc Tế, còn có thể che giấu một âm mưu.

Hôm qua, Trịnh Đông Tỉnh gọi điện thoại cho Lục Vân, nói ra suy đoán của Bạch Tiểu Thăng cho ông biết, Lục Vân cũng giật mình.

Gần đây, Đằng Vân có quá nhiều chuyện, lại chỉ có Bắc Phong Holdings đang nhằm vào Thăng Tỉnh Quốc Tế nên Lục Vân cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Nghe được suy đoán này của Bạch Tiểu Thăng, Lục Vân lập tức cho rằng nguy cơ này có khả năng rất lớn.

Ở trong điện thoại, Lục Vân nói sẽ lập tức đi sắp xếp, không quan tâm đối phương có làm ra nước cờ này không, bên ông đều phải phòng ngừa chu đáo trước.

Lục Vân còn nhờ Trịnh Đông Tỉnh chuyển lời cảm ơn đến Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, không có Bạch Tiểu Thăng qua, ngay cả ông cũng có thể quên mất nguy cơ tiềm ẩn lớn như vậy!

Một buổi hội nghị quan trọng như vậy, Dược Mã, Bắc Phong, Hạo Vũ không có khả năng không phái người qua.

Hiện trường nhiều người như vậy, nhất định có thể che giấu cho mấy người ngoài vào.

- Nhưng xem ra bọn họ cũng muốn rời đi, chắc là người bọn họ chờ đều đã đến rồi.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm:

- Đáng để bọn họ đích thân ra đây đón tiếp, chắc chắn không phải là nhân vật nhỏ! Lát nữa, có lẽ có thể gặp được rồi!

Trịnh Đông Tỉnh tin tưởng vào phán đoán Bạch Tiểu Thăng, lập tức gật đầu.

Sau khi nói xong mấy câu, hai người đều ăn ý không nói thêm nữa.

Bởi vì đi tới gần chút nữa, đối phương rất có khả năng nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Thấy Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh đi tới, La Tử Thiên dẫn theo Quách Nam cười không thật lòng, đi tới hai bước mang tính tượng trưng để đón người.

- Ái chà, giám đốc Trịnh, anh Lâm! Mọi người đến không tính là sớm! Hội nghị sẽ lập tức bắt đầu rồi, tôi còn sợ các anh tới không kịp đấy!

La Tử Thiên cười ha hả nói:

- Nếu như vì đến muộn mà thua, anh nói xem có phải rất đáng tiếc, hay không?

Khi La Tử Thiên nói chuyện còn cười đầy vẻ giễu cợt.

Từ La Tử Thiên hiểu nhầm Bạch Tiểu Thăng là người "nhà họ Lâm", hắn có vài phần kiêng kỵ, kính nể, e sợ anh, thậm chí khi đối mặt với anh cũng có vài phần cung kính.

Nhưng lúc này, La Tử Thiên đâu còn tâm tình này nữa, dĩ nhiên khôi phục lại khí thế cao ngạo, chẳng hề sợ hãi lúc đầu.

Xem ra, người lén qua hôm nay có lai lịch không nhỏ, thật sự làm chỗ dựa cho hắn! Bạch Tiểu Thăng nhìn La Tử Thiên khẽ cười.

Cần gì quan tâm là ai tới chứ! Cho dù là Mã Tông Đình của tập đoàn Dược Mã đích thân đến, Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý.

- Sợ chúng ta không thể tới kịp à?

Trịnh Đông Tỉnh hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói:

- Anh đúng là có lòng tốt. Nhưng bây giờ tôi còn là giám đốc điều hành, là cổ đông lớn nhất của Thăng Tỉnh Quốc Tế, tôi không đến, các người vẫn phải chờ tôi đấy!

Trịnh Đông Tỉnh nói với lời lẽ đầy khí phách, ngay sau đó lạnh lùng nhìn hai người nói mát:

- Nhưng vừa đi qua lại thấy hai người các anh, thật sự làm người ta thấy ngán tận cổ!

Từ trước đến nay, Trịnh Đông Tỉnh đều không khách sáo với La Tử Thiên và Quách Nam.

- Giám đốc Trịnh, anh xem, sao anh lại nói khó nghe như vậy, tôi và giám đốc La cũng chỉ muốn đứng ở đây mà thôi, nhưng không phải là để chờ các anh đâu.

Lúc này Quách Nam nói:

- Ngán tận cổ, vậy ngài phải chú ý một chút, hay là trong người có bệnh gì chưa rõ.

Quách Nam không ngờ còn lên tiếng trước La Tử Thiên, oán giận Trịnh Đông Tỉnh.

Vừa rồi, Quách Nam đã biểu đạt lòng trung thành với La Tử Thiên, nói sẵn lòng lên núi đao xuống biển lửa vì hắn. Mà bây giờ, hắn ta thấy chính là giờ phút để mình thể hiện.

Con trai của hai tổng giám đốc tập đoàn lớn là Mã Thiên Kình, Vương Hách Lôi đã tới, ngay cả tổng giám đốc nữ vương Bắc Phong Holdings cũng "giá lâm". Khí thế của La Tử Thiên lập tức tăng cao. Quách Nam cũng theo nước lên thì thuyền lên, cảm thấy bọn họ không đáng sợ hãi, lá gan cũng lớn hơn liền dám nói chen vào.

Nếu hôm nay Trịnh Đông Tỉnh chắc chắn mất chức, La Tử Thiên tất nhiên sẽ chiếm lấy vị trí đó, vậy hắn ta có gì phải sợ nữa.

- La Tử Thiên còn chưa làm giám đốc điều hành, anh mở miệng đã gọi 'Giám đốc La', Quách Nam, con người anh không có bản lĩnh gì khác, nhưng rất có tiềm chất làm chó đấy!

Trịnh Đông Tỉnh hừ lạnh mắng:

- Sao trước đây tôi không nhận ra đức hạnh chó này của anh chứ!

Trịnh Đông Tỉnh mắng chửi người, đủ thấy anh ta rất căm ghét Quách Nam.

- Từ nay về sau, con chó tôi cũng có thể một lần bay lên trời, thành Hạo Thiên Khuyển thì sao!

Quách Nam không biết nhục, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt muốn ăn đòn, kiêu ngạo mỉm cười và nói:

- Còn sau hôm nay, con rồng ngài sẽ được đưa lên bàn! Cho nên ngài xem, rồng bơi chỗ nước cạn có đôi khi thậm chí không bằng con chó đâu!

Quách Nam thật sự đủ lưu manh, trực tiếp thừa nhận mình là chó, còn dương dương đắc ý, bộ dạng "anh làm gì được tôi".

Lúc này Quách Nam rất chờ mong Trịnh Đông Tỉnh sẽ xắn tay áo, đánh hắn một trận giống như hôm qua.

Vậy công lao của hắn ta sẽ rất to đấy!

La Tử Thiên ở bên cạnh cười, nhìn vẻ mặt Trịnh Đông Tỉnh trở nên khó coi mà trong lòng thầm vui vẻ.

- Giám đốc Trịnh à, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho công ty từ trước tới nay, về sau, còn mong anh chú ý nhiều hơn. Dù thế nào chúng ta cũng là tiếp nối người đi trước, mở lối cho người đi sau, tiến thêm một bước!

La Tử Thiên mỉm cười và nói thêm một câu, nghiễm nhiên đã xem mình thành chủ tịch hội đồng quản trị tương lai.

Đây không thể nghi ngờ là chọc vào cái chân đau của Trịnh Đông Tỉnh!

Trịnh Đông Tỉnh thật sự bị hai người này chọc tức.

Hai tên, tên nào tên nấy đều không biết xấu hổ như vậy!

Vào lúc Trịnh Đông Tỉnh muốn nổi giận, chợt có người vỗ nhẹ vào vai anh ta vài cái.

Trịnh Đông Tỉnh vừa quay đầu lại, đã thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình cười.

- Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, hội nghị sẽ lập tức bắt đầu rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói một câu đơn giản đã lập tức làm cho Trịnh Đông Tỉnh bình tĩnh lại.

Không sai, lập tức phải họp rồi, đó mới là phần thắng bại quyết định sống chết, có Bạch Tiểu Thăng ở đây, Trịnh Đông Tỉnh tin tưởng chắc chắn anh em bọn họ liên thủ có thể ngăn được cơn sóng dữ.

Vậy anh ta còn phí lời với hai người này làm gì, tức làm gì, căn bản không đáng!

Có người tự nhận là chó, chó cắn người, lẽ nào người còn phải cắn ngược lại sao?

Trịnh Đông Tỉnh suy nghĩ cẩn thận, cũng thoáng cái đã bình tĩnh lại.

La Tử Thiên, Quách Nam nhìn thấy Trịnh Đông Tỉnh bị bọn họ chọc cho tức muốn nổ phổi, thậm chí sắp bùng nổ, không ngờ người ta nói một câu đã bình tĩnh lại.

Bọn họ cũng sững sờ, thậm chí có chú không cam lòng.

- Tôi nói này, anh Lâm à, với anh...

Quách Nam muốn quay sang nhằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng anh thậm chí không nhìn La Tử Thiên, càng chưa nói tới nhìn hắn ta.

Quách Nam còn chưa nói dứt lời lại cảm giác có bóng tối che phủ thì nhíu mày, lập tức giật mình.

Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh hắn ta đã có một người to cao đang đứng, đó chính là người đi cùng "Lâm Thăng", Trịnh Đông Tỉnh tới đây.

Người to con này nhếch miệng cười rất hung ác, bàn tay lớn như cái quạt trực tiếp đặt ở trên vai hắn ta, mặc hắn ta giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi. Năm ngón tay giống như thanh thép nắm chặt, hận không thể bấm vào trong xương của hắn ta.

Gương mặt Quách Nam nhăn nhó, trong miệng liên tục kêu đau:

- Ối, đau quá đau! Ôi ôi, vai tôi sắp vỡ rồi, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút...

- Ở đây tới phiên anh nói chuyện sao?

Lôi Nghênh "dịu dàng" nói:

- Vừa rồi, tôi nghe ý của anh là muốn chọc giận giám đốc Trịnh, không phải muốn ăn đánh sao? Hay là tôi tới giúp anh nhé? Anh thừa nhận mình là chó, vậy cũng tốt, biết tự hiểu lấy mình. Nhưng chó ngoan không cản đường! Chó mà cản đường thì thật đúng là quá đáng ghét rồi. Tôi đặc biệt am hiểu cách trừng trị bọn chúng đó!

Trong lúc Lôi Nghênh nói chuyện, tay lại bóp mạnh hơn, tuy chỉ thêm hai phần sức lực nhưng cũng đủ cho vẻ mặt Quách Nam vặn vẹo, trán đầm đìa mồ hôi.

Với khổ người và lực tay của Lôi Nghênh, để anh ta đánh một trận, vậy Quách Nam sẽ phải tàn phế.

Tối thiểu cũng phải vào bệnh viện.

Vẻ mặt Quách Nam đầy khiếp sợ, chỉ còn dám hít sâu và kêu đau.

Mấu chốt là người đánh hắn ta không phải do Trịnh Đông Tỉnh ra tay, đúng là được một mất mười!

Nhưng bây giờ cầu xin tha thứ, để cho La Tử Thiên nhìn thấy, vậy chẳng phải mình chịu tội uổng công à?

Quách Nam thật lòng không ngừng kêu khổ.

- Dừng tay, anh muốn làm gì?

La Tử Thiên thấy cảnh tượng như vậy thì cuối cùng lấy hết can đảm, quát lớn.

Tốt xấu gì thì Quách Nam cũng là người của hắn, tốt xấu gì đây cũng là ở trong công ty, hắn là một trong những cổ đông lớn.

La Tử Thiên cảm thấy mình nên đứng ra nói chuyện, cũng có tư cách này.

- Anh La?

Lôi Nghênh ngoảnh lại và lạnh lùng khinh miệt nhìn La Tử Thiên, cười tủm tỉm nói:

- Anh cảm thấy hắn ta chịu đòn một mình quá cô đơn sao? Bằng không tôi cũng đánh cả anh? Chỉ có điều, làm vậy sợ là anh sẽ không thể tham dự được hội nghị hôm nay rồi!

Ý của Lôi Nghênh là một khi hắn ra tay thì cả hai người này sẽ phải đi bệnh viện.

Vẻ mặt La Tử Thiên đột nhiên thay đổi.

Ở trong mắt hắn, Lôi Nghênh chỉ là một kẻ đu cùng, nếu như thật sự đổi người này với Quách Nam, bọn họ thua thiệt lớn!

- Quách Nam không biết chừng mực, tôi xin lỗi thay anh ta!

La Tử Thiên đối mặt với sự uy hiếp thì hoảng sợ, lúc này nhắm mắt nói.

Bạch Tiểu Thăng cười to, vỗ vào vai Trịnh Đông Tỉnh, bảo anh ta và mình đi qua bên kia trước.

- Xem ra, có vài người không thể nói đạo lý với bọn họ được, còn không bằng trực tiếp một chút thì tốt hơn!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Trịnh Đông Tỉnh quay đầu liếc nhìn hai người La Tử Thiên liếc mắt, trong mắt đầy vẻ khinh miệt:

- Thật đúng là đáng bị coi thường!

Lâm Vi Vi đi theo ở phía sau, cảm thấy buồn cười.

Lôi Nghênh thấy đám người Bạch Tiểu Thăng đi xa, lúc này mới thả Quách Nam ra, cười giễu cợt một tiếng rồi đi theo.

Vẻ mặt La Tử Thiên cực kỳ khó coi, Quách Nam bên cạnh hắn lại phiền muộn muốn chết.

Thấy đám người Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh đã đi xa, bọn họ cũng an toàn thì La Tử Thiên không cam lòng kêu lên một tiếng:

- Trịnh Đông Tỉnh!

Trịnh Đông Tỉnh lạnh lùng quay đầu.

- Hôm nay, anh không thắng được đâu!

La Tử Thiên quát.

Người tức giận thở hổn hển lại là hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận