Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2339: Chuyến hành trình khủng khiếp (1)

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc và bất ngờ khi gặp lại Molia, bọn họ vốn cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội gặp lại cô ta, không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy.

Bạch Tiểu Thăng vẫn dự định sẽ nói với Trịnh Đông Tỉnh về hiểu nhầm với Molia, bảo người bên anh giải thích với tập đoàn của đối phương. Bất kể có hợp tác hay không, để lại hiểu nhầm thường không tốt, đặc biệt là hiểu lầm có hại cho hình tượng của mình.

Nhưng bây giờ xem ra, không cần tới miệng của người khác nữa.

Bạch Tiểu Thăng vẫn thấy rất vui vẻ, lại lịch sự mỉm cười đầy nhiệt tình với Molia.

Nụ cười này trực tiếp làm cho tóc gáy Molia dựng ngược, trong đầu đều là suy nghĩ: Sao anh ta lại cười với mình như vậy? Vì sao anh ta lại cười vui vẻ như vậy? Sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm theo dõi mình? Đây là âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước à?

Tư duy của con người càng phát tán lại càng dễ nghĩ theo hướng xấu nhất.

Càng lấy mạng hơn chính là lúc này Lâm Vi Vi ngồi ở trước mặt Molia lại nói ra một câu đầy ẩn ý:

- Cô Molia, cô đúng là may mắn đấy!

Thật ra, ý định ban đầu của Lâm Vi Vi muốn nói là, Molia gặp được Bạch Tiểu Thăng – ông chủ phía sau Thăng Tỉnh Quốc Tế thì bàn chuyện hợp tác sẽ không thành vấn đề.

Lúc này Molia nghe được những lời này, đơn giản vô cùng khiếp sợ.

Não Molia mở rộng ra, trực tiếp tưởng tượng thành: Cô lại rơi vào tay chúng tôi rồi, cô không chạy thoát được đâu...

Điểm chết người chính là Lôi Nghênh ngồi ở phía sau còn đúng lúc cười ha ha một tiếng.

Molia lập tức không rét mà run.

Con người trong lúc đang khẩn trương cao độ sẽ khó tránh khỏi phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng thành vô hạn.

Bên cạnh, tiếp viên hàng không còn đặc biệt không thức thời, cũng cười nói chen vào:

- Hóa ra mấy người có quen biết, vậy đúng là một chuyến du lịch đầy duyên phận, tôi rất hân hạnh được phục vụ các vị.

Cô gọi cái này là duyên phận à, mắt cô làm sao vậy?

Bọn họ là người xấu đầy!

Molia âm thầm dùng mắt ra hiệu cho cô tiếp viên hàng không.

Đáng tiếc đối phương đang cúi đầu rót trà cho Bạch Tiểu Thăng, bởi vì vừa rồi cô ta cũng muốn phục vụ cho Bạch Tiểu Thăng.

Molia chỉ có thể chờ tiếp viên hàng không bưng cà phê đến cho mình thì lại nháy mắt ra hiệu.

- Cô muốn thêm bao nhiêu thì đường ạ?

Tiếp viên hàng không nhìn thấy, mỉm cười nói.

Molia rất sợ đám người Bạch Tiểu Thăng nghe được, càng chớp chớp mắt liên tục.

Tiếp viên hàng không hiểu ý, lại cầm lấy một cốc sữa cười hỏi:

- Hay cô cần thêm sữa?

Molia tức muốn lệch mũi, thật muốn hét lên cho cô ta biết, cô thấy ánh mắt này của tôi là muốn đường thêm sữa sao?

Bạch Tiểu Thăng nhấp một hớp hồng trà và mỉm cười nhìn qua.

- Tôi không cần thêm gì nữa cả.

Molia chỉ có thể nói vậy với tiếp viên hàng không, trong lòng thầm mắng: Sau này tôi sẽ khiếu nại cô!

Tiếp viên hàng không này mỉm cười gật đầu, đẩy chiếc xe rời đi.

Molia không rảnh để ý tới tiếp viên hàng không này, trong đầu cô ta chỉ nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ.

Nếu những người này có ý đồ không tốt nhắm vào mình, những người mình dẫn theo đang ở khoang phổ thông có thể nói là nước xa không giải được khát gần, cho dù mình có chạy tới đó cũng vô dụng, cả đám người đó đều không phải là đối thủ của tên to con này...

Chẳng lẽ nhờ đội bay giúp đỡ à?

Liệu bọn họ có tin mình không? Mình có chứng cứ gì để cho bọn họ tin tưởng đám người này là người xấu cả? Nói những người này cướp máy bay, nếu chẳng may bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với mình, yên phận ở trên máy bay thì làm thế nào? Cho dù tiếp viên hàng không tin tưởng cũng có thể đối phó được với bọn họ sao?

Trong đầu Molia không ngừng suy nghĩ lung tung, cuối cùng cho ra kết luận chính là mình chỉ có một thân một mình không ai giúp đỡ, tuyệt đối không thể chọc giận những người này.

Molia đã có quyết định nên lén liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, kết quả lại bắt gặp ánh mắt của anh.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nói:

- Cô Molia, chuyện ở nhà hàng giữa chúng ta vào buổi trưa là một hiểu lầm.

- Đúng đúng, hiểu nhầm! Hiểu nhầm!

Molia liên tục cười làm lành:

- Đều tại ngài Trần Kiệt Khắc nói lung tung, người của tôi lại quá liều lĩnh, hi vọng không làm cho các người cảm thấy không vui.

Bạch Tiểu Thăng thấy dáng vẻ Molia rõ ràng là hoảng loạn nói cho có lệ.

Lâm Vi Vi ngồi ở trước mặt ngoái đầu nhìn lại, cười nói:

- Trần Kiệt Khắc kia đã phải trả giá đắt vì những gì anh ta gây ra.

Lời này suýt nữa làm cho Molia đánh rơi cốc cà phê trong tay xuống đất.

Cô ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Trần Kiệt Khắc đã...

Molia cũng không dám nghĩ nữa.

- Cô Molia, chuyện không phải như cô nghĩ đâu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra vẻ mặt của Molia có phần kinh hoàng, biết cô ta hiểu nhầm một số việc nên vội nói:

- Trần Kiệt Khắc kia chỉ bị công ty xoá tên, không còn là người của Thăng Tỉnh Quốc Tế nữa. Nếu cô thật sự muốn hợp tác với Thăng Tỉnh Quốc Tế, tôi có thể giới thiệu một người liên lạc cho cô, còn về thân phận của chúng tôi, chỉ một chiếc điện thoại cũng đủ để xác định...

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại di động lên, lại nghĩ đang trong chuyến bay cấm dùng điện thoại, anh lập tức lại thả xuống.

- Sau khi xuống máy bay, cô có thể xác định được.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ có thể nói vậy.

- Tôi tin tưởng lời các người nói, không cần chứng minh.

Molia vội vàng lắc đầu.

Cô ta căn bản không tin bất kỳ lời nói nào của Bạch Tiểu Thăng.

Đối mặt với người phụ nữ đang hoảng hốt lại đa nghi này, Bạch Tiểu Thăng cũng hết cách, chỉ đành phải tạm dừng cuộc nói chuyện.

Hai bên im lặng suốt một giờ, Bạch Tiểu Thăng lại nhìn Molia, còn muốn thử giải thích thêm.

Molia đã nặn ra một nụ cười lại đề phòng nhìn anh, trong ánh mắt rõ ràng kiên quyết có nghe gì cũng không tin.

Thấy cô ta như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ đành thôi.

Trong hành trình tiếp theo, Molia gục đầu ngồi trong khoang chợp mắt, không tiếp xúc với ba người Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại không dám ngủ say, trước sau đều đề phòng.

Mấy tiếng sau, chuyến bay tiến vào Bắc Mỹ, máy bay bị xóc nảy do luồng khí gây ra.

Molia đầu váng mắt hoa cũng không dám thả lỏng.

Trong cabin nhanh chóng truyền đến tiếng phát thanh, nói sân bay Ganand bị cơn bão phá hỏng nên không thể hạ cánh, máy bay chỉ có thể hạ xuống thành phố Tây Úc đó, công ty hàng không chắc chắn sẽ cho tạo điều kiện cho việc đi lại của hành khách.

- Chỗ nào cũng được, chỉ cần nhanh chóng cho tôi rời xa cái máy bay đáng chết này, rời xa ba người đáng chết này là được!

Trong lòng Molia chỉ thầm nhắc lại một câu này.

Trong sự dày vò, chiếc máy bay này cuối cùng cũng hạ cánh trong những đợt xóc nảy.

Khoang thương gia của đám người Bạch Tiểu Thăng còn đỡ, có thể nghe được trong khoang phổ thông phía sau truyền đến những tiếng lách cách, binh bốp.

Tiếp viên hàng không thông qua phát thanh lớn tiếng cảnh cáo, nói hành lý phía sau đang bay loạn, mong mọi người không nên lộn xộn, nhất định phải thắt dây an toàn, tuyệt đối đừng rời khỏi chỗ ngồi.

- Tôi đang ngồi chuyến bay gì vậy?

Molia quả thật muốn khóc.

Cuối cùng, máy bay đột ngột dừng lại và theo quán tính trượt một đoạn mới xem như dừng hẳn.

Các tiếp viên hàng không chạy tới chạy lui, nhanh chóng tổ chức cho mọi người rời khỏi máy bay.

Từ trong những tiếng kêu la phía sau, bên phía Bạch Tiểu Thăng mơ hồ người nghe có tiếng ồn ào, nói gì mà động cơ máy bay bị nghiêng sang một bên.

Có người mở cửa sổ máy bay ra, phát hiện quả nhiên động cơ bên cạnh có ánh lửa.

Molia vừa thở phào một cái, chợt nghe thấy tin tức này thì vẻ mặt lập tức trở nên khiếp sợ.

Theo kiến thức thông thường cùng với trong phim ảnh, người bình thường hiểu từ lúc động cơ máy bay bốc cháy tới nổ mạnh cũng chỉ là chuyện vài phút.

Dưới sự tổ chức của tiếp viên hàng không, các hành khách phía sau lần lượt rời khỏi máy bay.

Chuyện liên quan đến sống chết, ai nấy đều rất hoảng loạn.

Molia ban đầu muốn mau chóng rời khỏi máy bay, thoát khỏi ba người Bạch Tiểu Thăng nên xông lên phía trước, kết quả bị người ta chen lấn làm lảo đảo, ngã về phía chỗ ngồi, thật may có người phía sau kéo cô ta lại, trực tiếp kéo cô vào trong lòng.

Molia lại nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi quen thuộc khiến cô ta khủng hoảng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận