Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1133: Đồng ý hợp tác

- Ngài nói, tổng giám đốc Hạ Hầu Khải hứa hẹn với tôi, bảo đảm tập đoàn sẽ không truy cứu vấn đề của tôi nữa, bảo đảm Trầm Bồi Sinh không động được đến tôi.

Uông Tử Du bị Bạch Tiểu Thăng làm cho kinh ngạc rồi.

Tuy nói đại sự vụ quan chỉ kém một cấp so với tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, thế nhưng trên thực tế thì khác biệt giữa hai người này như là trên trời dưới đất.

Phải biết là, tất cả những người phụ trách khu vực, tất cả những đại sự vụ quan ở bên trong khu Đại Trung Hoa đều phải nghe lệnh của tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, chịu quản chế, bị nhận đuổi.

Ngay cả đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh cầm nhiều nhân lực và tài nguyên trong tay như vậy cũng không dám công khai mặt đối mặt hò hét với tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Đương nhiên, không có chứng cứ thiết thực thì tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cũng sẽ không dễ dàng động vào đại sự vụ quan và người phụ trách khu vực được, liên quan một phát là động đến toàn thân đây, thay đổi người thì dễ dàng nhưng ổn định được mới khó. Nói không chừng sẽ tạo thành một phản ứng dây chuyền ác liệt hay gì đó.

Không phải không động được, chỉ là không muốn động.

Đương nhiên, trong này lại có một ngoại lệ -- đó là đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, tư cách và sự từng trải của hắn sánh vai cùng Hạ Hầu Khải, người của hắn chen chúc khắp toàn bộ khu Đại Trung Hoa, mà ở tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc cũng có người nữa.

Hắn thật sự là có điểm đuôi to khó vẫy.

Có điều đem so sánh cả hai thì Uông Tử Du xem ra vẫn là Hạ Hầu Khải càng khiến người ta sợ một chút.

Dù sao thì Hạ Hầu Khải muốn động đến hắn thì coi như Trầm Bồi Sinh cũng không bảo vệ nổi.

Ngược lại nếu như Trầm Bồi Sinh muốn động đến hắn thì Hạ Hầu Khải sẽ đứng ra làm người bảo lãnh…

Uông Tử Du càng tin tưởng rằng Hạ Hầu Khải có thể bảo vệ hắn!

- Tôi có thể gọi điện thoại cho Hạ lão. Để cho hắn chính miệng nói ra lời hứa hẹn với ông.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Uông Tử Du.

Thật sự là Uông Tử Du đã có mấy phần động lòng nhưng vẫn còn cảnh giác nói.

- Tôi muốn nói chuyện video!

Hắn có thể tận mắt xác nhận là bản thân Hạ Hầu Khải!

- Không thành vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nói.

Hắn đã nói chuyện thật tốt với Hạ lão rồi, khoảng thời gian này Hạ lão đều ở đó, có thể bảo đảm với Uông Tử Du, hơn nữa là dùng hình thức liên lạc nào cũng được.

Thấy Bạch Tiểu Thăng thoải mái như vậy, Uông Tử Du cũng tăng thêm hai phần tin tưởng trong lòng, có điều sau đó lại nói thầm.

- Ngay cả Hạ Hầu Khải còn cho họ Bạch này chỗ dựa, xem ra là tổng bộ thật sự muốn ra tay với Trầm Bồi Sinh.

Coi như Uông Tử Du cũng không biết rõ được chí hướng của Trầm Bồi Sinh lớn lao biết bao nhiêu, chỉ cho rằng hắn là vì muốn bảo đảm địa vị, vì là bảo đảm phú quý của bản thân, nên mới “tự thành lập thế lực” rồi “xưng vương xưng bá”.

Có điều Uông Tử Du biết là, Trầm Bồi Sinh đã sớm nhằm vào Hạ Hầu Khải và đang làm một ít chuyện mờ ám.

Bao gồm cả tin tức sức khỏe thân thể của Hạ lão không được tốt muốn rút lui, Uông Tử Du hắn cũng là phất cờ hò hét đi qua.

Uông Tử Du tin tưởng là Trầm Bồi Sinh còn có càng nhiều việc làm hơn, chỉ là chính mình không được biết thôi.

Trước mắt, thật ra tổng giám đốc Hạ Hầu Khải muốn nhằm vào Trầm Bồi Sinh cũng không thể trách móc.

- Nếu như chỉ là hứa hẹn đầu lưỡi của Hạ lão…

Uông Tử Du nói rồi lại có mấy phần ấp a ấp úng, nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt thăm dò.

- Tôi có thể thu hình lại à?

- Không thể!

Bạch Tiểu Thăng dùng một lời từ chối thẳng.

Bạch Tiểu Thăng thật sự thấy đây là rất bất kính.

Bạch Tiểu Thăng nói rất nghiêm túc.

- Nếu như tôi mà là ông, tôi sẽ không làm như vậy đâu.

- Thứ nhất, Hạ lão là nhân vật cỡ nào, sẽ quan tâm lừa dối một người phụ trách sản nghiệp tỉnh như ông...À, đúng rồi, bây giờ ngay cả người phụ trách sản nghiệp tỉnh ông cũng không phải!

- Thứ hai, nếu như Hạ lão có thật sự làm trái với điều ước, ông cho rằng chỉ dựa vào một cái video là có thể lật trời được sao? Ông cũng khinh thường Hạ lão quá rồi.

- Cuối cùng, ông ghi hình lại có chăng chỉ là tìm kiếm một điểm an ủi trong tâm lý. Nếu như Hạ lão không có thực hiện đúng, ông liền lấy ra để phơi bày với Trầm Bồi Sinh ở nơi đó. Có thể có tác dụng sao? Trầm Bồi Sinh biết thì có làm sao? Hơn nữa hắn cũng biết ông đã từng phản bội rồi, ông cảm thấy hắn sẽ còn tin tưởng ông sao?

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm, còn nói hai điểm rồi lúc này mới nói.

- Ông tự mình nhận thức đi.

- Ngược lại ông chỉ có hai con đường, hoặc là nghe theo lời hứa hẹn của Hạ lão, sau đó phối hợp với chúng tôi, lấy công chuộc tội.

- Hoặc là, lập tức đi ngồi tù mười mấy hai mươi năm, có tôi ở đây dán mắt nhìn, tôi xem Trầm Bồi Sinh bọn họ còn năng lực dấn thân vào gây trở ngại, giúp cho ông giảm miễn được trách phạt!

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng rất trực tiếp, khiến cho tâm lý của Uông Tử Du cực kỳ loạn, thậm chí ngay cả ý chí của hắn đều yếu đuối đi rất nhiều.

- Vậy cũng được, tôi chỉ nói chuyện video với tổng giám đốc Hạ Hầu Khải thôi, ghi hình lại cái gì…coi như thôi đi.

Uông Tử Du này xem như là chịu khuất phục lần thứ hai.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế thì nở nụ cười, lời nói vừa rồi cũng là hắn mượn cơ hội răn đe Uông Tử Du.

Nếu như Uông Tử Du suy nghĩ không thẳng thắn, lại làm bảo hiểm kép với bên Trầm Bồi Sinh nữa, đó là không có cửa.

Trầm Bồi Sinh sẽ tin đến một người bị ruồng bỏ như hắn sao! Bạch Tiểu Thăng nói rõ ràng cho Uông Tử Du, đừng có ý đồ không an phận!

Thật sự chỉ có một lối thoát của Uông Tử Du hắn!

- Đồng ý hợp tác, giúp đỡ tóm chặt những nhân vật có vấn đề kia, hơn nữa chỉ có thể đi tới một con đường bí mật, hoàn toàn cắt đứt cùng với Trầm Bồi Sinh bên kia.

- Yên tâm đi Uông tiên sinh, tôi sẽ không để ông phí công đâu.

Bạch Tiểu Thăng lại cười nói.

Uông Tử Du nhìn về phía hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.

- Trầm Bồi Sinh “đuổi ông ra” khỏi tập đoàn mà không bồi thường cho ông chút gì à?

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Những thứ đó, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở coi như là không nhìn thấy, sẽ vẫn thuộc về ông! Hơn nữa tôi cũng sẽ không nói là ông tham dự ở trong đó, liên quan đến tên của ông và phần nội dung tư liệu, báo cáo đều sẽ bôi đen lên, chỉ có tổng giám đốc Hạ Hầu Khải có thể tìm đọc, bảo vệ riêng tư cho ông ở mức độ cao nhất. Như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng “đánh vào lòng bàn tay” rồi lại cho một quả táo đỏ thật lớn.

* Vừa đánh vừa xoa

Trong mắt của Uông Tử Du rốt cuộc cũng có chút linh hoạt trở lại.

Giải quyết đi nỗi khúc mắc của chính mình một cách triệt để vĩnh viễn, lại còn có thể nhận lấy được một chỗ tốt khác, nói rằng mình may mắn, nói không chừng còn có thể lừa dối, không cho Trầm Bồi Sinh bên kia biết được.

Chuyện tốt như vậy, “thập toàn thập mỹ” như vậy, trong lòng của Uông Tử Du rốt cuộc cũng nóng lên rồi.

- Làm đi!

Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng, gọi video đến cho Hạ lão.

Toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ kéo dài có năm phút đồng hồ, thế nhưng sau khi kết thúc, Uông Tử Du nghiễm nhiên đã biến thành người nhà mình.

- Việc không thể chậm trễ, đại sự vụ quan Tiểu Thăng, nếu chúng ta đã quyết định ra tay, phải thật nhanh và tàn nhẫn, tôi sẽ giúp cậu nhanh chóng trừng trị nhân viên có vấn đề bên này.

Quả thực là tính tích cực và chủ động của Uông Tử Du còn cao hơn so với Bạch Tiểu Thăng bọn họ nữa.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rồi nói với Uông Tử Du.

- Vậy thì không còn gì tốt hơn!



Đêm đó, Lâm Ngọc đến Lâm Hải, vừa xuống xe hắn liền đi thẳng đến nơi ở của Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh để người giúp việc nhà làm một bữa ăn khuya cho học sinh của chính mình, rồi để hắn vừa ăn vừa nói.

Lâm Ngọc giải thích một lượt cuộc chiến giữa mình vào Bạch Tiểu Thăng ở bên Đại Hữu một cách tinh tế tỉ mỉ, không có một sơ hở.

Tuy rằng dường như không có lời thừa đáng giá nào, có điều lại tăng thêm một số câu nói cụ thể về phản ứng của Bạch Tiểu Thăng, Trầm Bồi Sinh nghe đến đăm chiêu, gật đầu liên tiếp.

- Nghe được, cái tên Bạch Tiểu Thăng này là bó tay hết cách đối với con rồi, lại cố ý lừa dối con một lần, sau đó tấn công về phía Nam Tự.

Trầm Bồi Sinh nhíu mày khẽ nói.

- Có điều…

Nghe một câu “có điều” từ miệng của thầy mình, Lâm Ngọc vội vàng bỏ bát đũa xuống, nói bằng giọng kinh ngạc.

- Thầy, có điều cái gì…

Trầm Bồi Sinh nhìn Lâm Ngọc.

- Con có cảm giác con nhìn ra được động cơ của Bạch Tiểu Thăng, có phải là quá mức dễ dàng hay không?

Trầm Bồi Sinh hỏi.

- Chẳng lẽ, là Bạch Tiểu Thăng cố ý để cho con nhìn ra hắn đang rất tức giận? Việc này có ý nghĩa gì đâu? Con thấy có việc hắn đi Nam Tự là thủ thuật để che mắt người khác!

Lâm Ngọc không nhịn được nói.

- Thầy, tuy rằng cái tên Bạch Tiểu Thăng này rất là gian xảo lừa bịp, thế nhưng chúng ta việc gì phải đánh giá hắn quá cao chứ!

Lúc nói lời này, Lâm Ngọc còn có chút không phục.

- Có thể, là do thầy suy nghĩ nhiều đi.

Trầm Bồi Sinh liếc nhìn Lâm Ngọc rồi nói.

- Nói chung là chúng ta ở bên Nam Tự kia, phải lập tức cảnh giác lên, bắt đầu đề phòng đi! Phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi họa!

Trầm Bồi Sinh lại nói.

Lầm Ngọc gật đầu liên tục.

Khiến cho hai thầy trò nhà này không nghĩ tới chính là.

Ngày hôm sau, vẻn vẹn trong hai ngày, Bạch Tiểu Thăng liền tạo lên một trận sóng to gió lớn.

Không phải ở Nam Tự.

Mà là ở Cam Đông!

Bạn cần đăng nhập để bình luận